Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn! **********
Chương 406: Giết cả nhà cậu! Trong khoảnh khắc tiếp theo, Dương Cảnh Đào gần như chết lặng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bên ngoài phòng, những gã mặc áo đen trong tay cầm súng lục đen nhánh, toàn thân toát ra hơi thở lạnh như băng.
Chỉ liếc nhìn thì Dương Cảnh Đào cũng biết, không nên dây vào những người này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một thanh niên với chiếc cằm gầy gò chầm chậm bước vào, tầm nhìn quét một vòng phòng Tổng thống, cuối cùng rơi vào trên người Dương Cảnh Đào.
"Bắt đi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người thanh niên phất tay.
Tức thì, có hai gã bước lên chụp lấy tay ông ta lôi ra ngoài.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Mấy người làm gì vậy?"
"Bảo vệ!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Bảo vệ!"
Dương Cảnh Đào vùng vẫy gào hét, nhưng đều vô ích.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
...
Tại trang viên nhà họ Hồng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đây là bố vợ của Lâm Hàn sao?"
Hồng Đạp Thiên quan sát Dương Cảnh Đào từ trên xuống dưới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Mấy người là ai? Bắt tôi làm gì chứ? Mấy người không biết làm thế là phạm pháp sao?"
Toàn thân Dương Cảnh Đào đều bị dây thừng trói chặt, mặt mày sưng húp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc ông ta bị đám người áo đen lôi ra khỏi Hilton, liền bị trùm đầu lại rồi nhét vào xe chở đến đây.
Suốt đường đi ông ta không ngừng giãy giụa, nhưng vừa động đậy thì bị đấm cho một cú, lúc đến đây thì cả người đã đau đớn không thôi, vì thế mới ngoan ngoãn hơn chút.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Mấy người có thù hằn gì với thằng Lâm Hàn vô dụng kia thì đi mà bắt nó! Bắt tôi làm gì hả! Tôi có làm gì mấy người đâu!"
Dương Cảnh Đào lại nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Nếu mấy người đánh nó một trận tôi còn mừng không hết! Bây giờ thì hay rồi, chạy đi bắt tôi! Lý lẽ gì đây hả!"
"Ồn quá!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hồng Đạp Thiên không nhịn được phất tay: "Dẫn ông ta xuống nhốt lại đi, không cho ăn uống gì cả, cứ bỏ đói ông ta mấy ngày. Ngoài ra, gọi điện cho Lâm Hàn đi!"
"Vâng!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hồng Ngọc đưa mắt ra hiệu cho người khác lôi Dương Cảnh Đào đi.
Kế tiếp, cậu ta nhấc điện thoại lên gọi vào số Lâm Hàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Với thế lực nhà họ Hồng, muốn điều tra số điện thoại Lâm Hàn là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Thưa bác Đạp Thiên, đã kết nối".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hồng Ngọc đưa điện thoại đến trước mặt Hồng Đạp Thiên.
"Là Lâm Hàn đúng không, tôi là chủ nhà họ Hồng - Hoa Đông, Hồng Đạp Thiên đây".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hồng Đạp Thiên nhận điện thoại, lạnh lùng mở miệng.
Cùng lúc đó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tại thư phòng của Đường Quế Hùng ở nhà hàng Eiffel, Lâm Hàn đang nghe điện thoại.
"Lâm Hàn, tôi thừa nhận trước đó đã quá xem thường cậu. Với tôi mà nói, cậu cũng chỉ là một nhà kinh doanh có chút tiền, dù trong tay có kim loại Californium, nhưng khi đứng trước nhà họ Hồng - Hoa Đông tôi cũng chỉ là một con kiến, chẳng đáng nhắc đến".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giọng khàn khàn của Hồng Đạp Thiên vang lên:
"Nhưng tôi không ngờ, cậu có thể đi được đến bước này, ép ông Thang phải ra mặt trợ giúp nhà họ Hồng chúng tôi".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Điều tra nhà máy bóc lột của họ Hồng tôi, khống chế dư luận... Thủ đoạn cũng thật tinh vi! Thật đáng khâm phục!"
"Ông gọi đến để nói mấy câu nhảm nhí này à?", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Ồ? Trái lại cậu cũng thẳng thắn lắm đấy, vậy tôi cũng đi thẳng vào vấn đề luôn", Hồng Đạp Thiên hơi ngạc nhiên, nhưng kế đó lại gằn giọng nói:
"Bây giờ, những tin tức, video, topic tiêu cực liên quan đến nhà họ Hồng ở khắp Hoa Đông đều đã bị xóa bỏ, việc này không chỉ do tôi làm, mà còn có chính quyền can thiệp!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Hơn nữa, bố vợ của cậu đang nằm trong tay tôi!"
"Lâm Hàn à, cậu tiêu rồi! Cậu đã không có vốn liếng mà còn bị lật ngược tình thế. Nhà họ Hồng của tôi là thế gia vững chắc hơn trăm năm, tuy rằng cậu thật sự làm tôi bất ngờ đấy, nhưng dù sao thì cậu cũng chỉ là một con kiến thôi. Nhà họ Hồng không phải là cây cổ thụ mà cậu có thể đốn ngã".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hồng Đạp Thiên lại nói:
"Bây giờ tôi có vài điều kiện, nếu như cậu đồng ý, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Thứ nhất, lập tức đến trang viên nhà họ Hồng tôi quỳ gối ba ngày, sám hối những việc mình đã gây ra! Xin lỗi nhà họ Hồng tôi ngay!"
"Thứ hai, tặng hết toàn bộ kim loại Californium của cậu cho nhà họ Hồng để chuộc lỗi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Thứ ba, thằng cháu Hồng Phong tôi vừa ý vợ cậu, tôi muốn cậu cởi sạch vợ cậu rồi dâng lên giường cháu tôi phục vụ ba ngày".
"Nếu cậu đồng ý ba điều kiện này thì tôi sẽ xem như chưa có gì xảy ra".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau cùng, Hồng Đạp Thiên cũng nói xong.
"Nếu tôi từ chối thì sao?", Lâm Hàn giễu cợt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Không đồng ý thì cậu chết chắc!"
Giọng điệu Hồng Đạp Thiên trở nên rét buốt, bừng bừng sát khí:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Bố vợ cậu chết đầu tiên! Chỉ cần cậu còn ở Kim Lăng, tôi sẽ lôi được cậu ra, đến khi đó không những cậu mà cả vợ cậu cũng không thoát được! Chị cậu, em vợ cậu, cả anh rể nữa! Tất cả đều chôn theo!"
"Tôi sẽ giết cả nhà cậu!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Đây chính là hậu quả cậu dám gây hấn với nhà họ Hồng!"
"Giết cả nhà tôi? Tôi chờ ông đấy!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn chẳng thèm nói nhảm nữa, thẳng tay cúp máy.
"Thằng nhãi này dám ngắt điện thoại tôi, đúng là chán sống mà!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe được tiếng tít tít cúp máy, Hồng Đạp Thiên nhướng mày nói.
"Bác Đạp Thiên, tên Lâm Hàn này tự cao tự đại, chúng ta cứ làm thịt bố vợ cậu ta trước đi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hồng Ngọc giơ tay lên làm hành động cắt cổ.
"Bây giờ là 2 giờ rưỡi chiều, bác cho cậu ta một tiếng".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hồng Đạp Thiên nhìn đồng hồ trên tay:
"Một tiếng nữa, nếu Lâm Hàn không đến quỳ gối nhận sai, cứ giết bố vợ cậu ta trước, ngoài ra, điều động tất cả nhân thủ nhà họ Hồng, vận dụng hết thảy điều tra vị trí người nhà của Lâm Hàn, diệt cỏ tận gốc cả nhà cậu ta!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Bác phải làm cho cậu ta biết, thế gia không dễ dàng bị bôi nhọ như vậy!"
"Vâng!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hồng Ngọc gật đầu.
...
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong văn phòng tại Eiffel.
"Cậu Lâm, đã mua được thiết bị rồi".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đường Quế Hùng đẩy cửa bước vào, sau lưng ông cụ có hai người cầm một đống thiết bị theo sau.
Camera, giá cố định, ống kính...
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những thiết bị này đều là thiết bị cần thiết để quay video.
Sau khi vào phòng, hai người kia đã bắt tay lắp ráp máy móc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn gật đầu, đưa tay vào túi lấy ra hai cái huy chương hình tròn.
Huy chương lạnh như băng kia, lần lượt là huy chương khen thưởng công dân tốt thành phố Đông Hải và huy chương khen thưởng công dân tốt thành phố Kim Lăng.
"Cụ Đường, cách này của cụ có tác dụng chứ?"
Lâm Hàn nhìn về phía Đường Quế Hùng.
"Cậu Lâm yên tâm, cách này chắc chắn hữu dụng!"
Đường Quế Hùng tràn đầy tự tin: "Xã hội hiện tại, những người quan tâm đến tin tức truyền thông, ví dụ như các loại Nhật báo Kim Lăng, thời sự Đan Đồ, không hơn người xem các video ngắn của cậu là bao nhiêu".
"Nếu như chính quyền trợ giúp nhà họ Hồng chặn đứng dư luận, vậy thì chúng ta liền làm truyền thông mới trỗi dậy, ví dụ như video ngắn, hoặc là livestream... Lần nữa khuếch trương lại dự luận".
"Vả lại, chuyện này chỉ có thể là cậu Lâm làm thôi! Người khác không làm được đâu!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Có điều, lát nữa cậu Lâm dù sao cũng không nên vạch trần do chính quyền chặn đứng dư luận, mà phải nói là nhà họ Hồng, hiểu không?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ánh mắt Lâm Hàn chợt động, gật đầu nói: "Đã biết".
"Chúng ta đã ra giá cao để mua chuộc bên livestream và video ngắn đứng nhất nhì Hoa Hạ, chỉ cần cậu Lâm công chiếu sẽ lập tức được đề cử, đến khi đó sẽ có hơn trăm triệu khán giả nhìn thấy cậu".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cậu Lâm, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng nhé!"
"Được rồi".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cửa phòng được mở ra, một người trong Tôn Hàn Các đi vào nói:
"Anh Hàn, đã tìm thấy những người đó rồi".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Theo sau là ba người bước vào.
Gồm hai nam một nữ, tất cả đều tầm 50 tuổi, mặt mũi gầy guộc, quần áo chấp vá, trông rất tàn tạ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Trong ba người này, hai người bên trái bảo vợ họ là công nhân của nhà máy Hồng Chính, bị bóc lột đến mức một người làm việc kiệt sức mà chết, một người thì tự sát. Đến tận bây giờ, nhà họ Hồng chưa từng cho họ một lời giải thích, cũng như không nhận được một đồng bồi thường nào".
Người Tôn Hàn Các nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Người bên phải thì có một người con trai mới 15 tuổi, là một công nhân chưa vị thành niên, cũng bị vắt kiệt sức lao động mà chết".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”