Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé! **********
Nghe thế, cả Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào ngồi trên bàn đều trợn tròn mắt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Kim Lăng là đô thị loại một, thị trường ngành bất động sản cũng phải hơn ngàn tỷ.
Phùng Thạch này lại có thể nắm được 30% sao?", Dương Cảnh Đào giật mình há hốc miệng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Được chứ, ông chủ Phùng nói ông ta có quý nhân chống lưng, nắm gọn 30% thị trường bất động sản chỉ là chuyện đơn giản thôi", Triệu Tứ Hải cười đắc ý: "Đến lúc đó, ông chủ Phùng cũng sẽ trở thành ông trùm ngành bất động sản Kim Lăng.
Mà địa vị của con cũng nước lên thì thuyền lên".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tứ Hải, con nói đúng".
Dương Cảnh Đào gật đầu: "Con vừa về dưới trướng của Phùng Thạch, mà ông ta đã cấp biệt thự cho con ở, ắt hẳn ông ta rất tin tưởng con, muốn đào tạo con.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Với con mà nói đây chính là một cơ hội lớn, nhất định phải làm thật tốt đấy, phải nắm chắc cơ hội này để còn cá chép hóa rồng chứ!" "Ông xã cố gắng lên nha!" Dương Duyệt cũng khích lệ nói.
"Yên tâm, con sẽ cố gắng, cơ hội này cũng có thể nói là do Anh trai chạy RollsRoyce cho con! Mặc dù anh ấy không quen con, nhưng con cảm thấy nếu con không cố gắng hết sức thì sẽ có lỗi với anh ấy lắm!", trong mắt Triệu Tứ Hải tràn đầy ý chí chiến đấu: "Con tin rằng, chỉ cần con cố gắng, thu nhập mỗi năm cũng sẽ được hơn chục triệu tệ! Dù sao sếp Phùng Thạch của con sau này cũng sẽ trở thành ông trùm bất động sản Kim Lăng, con cũng xem như là người mà ông ta tin tưởng nhất, chắc chắn ông ta sẽ không bạc đãi con đâu!" "Vâng, vâng! Ông xã cố gắng lên nhé, cố gắng vượt qua thằng Lâm Hàn vô dụng kia luôn, nếu không nhờ Trần Nam thì thằng vô dụng kia làm được trò trống gì chứ!" Dương Duyệt không ngừng cỗ vũ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà khi Dương Lệ nghe đến tên Lâm Hàn, trong lòng cô lại thổn thức, cô mở miệng nhẹ giọng nói: "Con muốn ly hôn".
Câu nói này rất nhỏ nhưng lại rất đột ngột.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Duyệt, Triệu Tứ Hải, Dương Cảnh Đào đều đồng loạt sửng sốt, còn tưởng bản thân đã nghe nhầm.
"Tiểu Lệ, con vừa nói gì? Con nói lại bố nghe?" Dương Cảnh Đào hỏi lại xác nhận, trong mắt dấy lên nét cực kỳ mừng rỡ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Con nói con muốn ly hôn", Dương Lệ lặp lại lời nói.
"Ly hôn á! Tiểu Lệ, rốt cuộc em cũng bằng lòng ly hôn rồi sao!" Dương Duyệt cũng vô cùng kích động: "Xem ra em đã nhận ra thằng Lâm Hàn kia vô dụng lắm rồi, nên không chấp nhận nổi cậu ta nữa! Vì thế mới muốn ly hôn đúng không!" "Chị biết, chuyện hai đứa ly hôn không sớm thì muộn thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thằng vô dụng Lâm Hàn kia thua xa tám con phố Tứ Hải nhà chúng ta, thằng đó chẳng có chút trách nhiệm đàn ông gì, vốn không xứng làm một người chồng!" "Ly hôn với cậu ta là đúng đắn!" "Tiểu Lệ, anh ủng hộ quyết định của em!", Triệu Tứ Hải cũng nói: "Anh cũng nghĩ cậu em Lâm Hàn quả thật không xứng làm một người chồng".
"Không phải như vậy, Lâm Hàn rất xứng đáng, cũng đối xử rất tốt với em, anh ấy không phải một kẻ vô dụng", Dương Lệ vội xua tay: "Nguyên nhân em muốn ly hôn là bởi vì em tự cảm thấy mình không xứng với anh ấy".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Không xứng hả!" Ba người đều sửng sốt.
"Sao lại không xứng được? Thằng Lâm Hàn kia mỗi ngày chỉ biết ăn no chờ chết, chả có chút tài cán gì, Tiểu Lệ em lại là tổng phụ trách khu Bành Hộ đấy, thu nhập mỗi năm cũng cả triệu tệ, có chỗ nào mà không xứng với cậu ta?", Dương Duyệt khó hiểu nói: "Đừng nói em nghĩ rằng thằng Lâm Hàn kia dựa vào miệng mồm ngọt xớt ôm được đùi đại gia Trần Nam thì sẽ hơn em nhá!" "Không phải vì Trần Nam...
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Em quả thật không xứng với Lâm Hàn", Dương Lệ xua tay, muốn nói lại thôi.
Cô cũng định nói ra thân thế của Lâm Hàn, nhưng nghĩ lại chắc mấy người Dương Duyệt cũng sẽ không tin.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vả lại, nếu nói ra mà chưa được sự đồng ý của Lâm Hàn, chắc anh ấy sẽ giận lắm.
"Được rồi, chúng ta đừng bàn đến xứng hay không nữa!" Dương Cảnh Đào mặt không cảm xúc nói: "Nếu Tiểu Lệ đã nói muốn ly hôn vậy thì ly hôn thôi! Bố cũng nhịn thằng nhãi vô dụng kia lâu rồi! Việc cần làm bây giờ là chúng ta nên cân nhắc vấn đề chia tài sản!" "Chia tài sản sao!" Sắc mặt cả Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải đều nghiêm túc hẳn lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Nói thật với bọn con, người đứng tên giấy bất động sản núi Vân Mộng chính là Lâm Hàn", Dương Cảnh Đào nói.
"Cái gì! Biệt thự kia là của Lâm Hàn á!" "Không thể nào, cái biệt thự đó trị giá hơn cả trăm triệu tệ đấy! Cậu ta đào đâu ra tiền mà mua chứ!" Nghe thế, Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải đều hít thở dồn dập kinh ngạc không thôi, hai mắt trợn to không thể tin nổi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bọn họ cứ nghĩ biệt thự kia là do quỹ đầu tư Nhân Phàm công ty Dương Lệ cấp cho cô, vốn chẳng dính tới Lâm Hàn một đồng cắc nào.
Hơn nữa, bọn họ còn rất xem thường Lâm Hàn, cho rằng loại người như Lâm Hàn vốn không đủ tư cách ở trong một biệt thự lớn đến vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn chỉ là được thơm lây Dương Lệ mà thôi.
Nhưng bọn họ tuyệt đối không ngờ, tên trên giấy chủ quyền giấy bất động sản của biệt thự lại là Lâm Hàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Giá trị biệt thự kia phải hơn cả trăm triệu đấy!" Triệu Tứ Hải cắn răng, khó tin nói: "Thằng vô dụng Lâm Hàn kia làm sao có nhiều tiền đến vậy? Còn đủ tiền mua cả biệt thự ở núi Vân Mộng?" "Đúng vậy đó bố, bố đừng gạt bọn con nhá!" Dương Duyệt chêm vào.
"Gạt con á? Mấy chuyện này bố gạt con làm gì?" Dương Cảnh Đào lắc đầu nói: "Ban đầu, lúc bố nhìn thấy giấy bất động sản biểu cảm của bố cũng có khác bọn con đâu, không tin nổi vào mắt mình nữa là.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng cái tên trên đó thật sự là tên của nó, không muốn tin cũng phải tin thôi".
"Mặc dù không biết thằng vô dụng Lâm Hàn kia đào đâu ra tiền để mua biệt thự, nhưng sau khi nó mua xong cái biệt thự hơn trăm triệu tệ kia thì ắt hẳn trong người không con bao nhiêu nữa, bố đã lo liệu chuyện này từ lâu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bởi vì bố cảm thấy sau này Tiểu Lệ và Lâm Hàn chia tay cũng là chuyện sớm muộn mà thôi".
Nói đến đây, Dương Cảnh Đào lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Bố, bố đã lo liệu trước chuyện gì?", Dương Duyệt tò mò hỏi.
"Bố đã thêm tên của Tiểu Lệ vào trên giấy chủ quyền bất động sản, nói cách khác, biệt thự núi Vân Mộng bây giờ là tài sản chung của Tiểu Lệ và thằng vô dụng kia", Dương Cảnh Đào vô cùng đắc ý nói: "Nếu muốn ly hôn, biệt thự núi Vân Mộng kia phải phân chia rõ ràng".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Hay quá!" Triệu Tứ Hải cắn răng, khó tin nói: "Thằng vô dụng Lâm Hàn kia làm sao có nhiều tiền đến vậy? Còn đủ tiền mua cả biệt thự ở núi Vân Mộng?" "Đúng vậy đó bố, bố đừng gạt bọn con nhá!" Dương Duyệt chêm vào.
"Gạt con á? Mấy chuyện này bố gạt con làm gì?" Dương Cảnh Đào lắc đầu nói: "Ban đầu, lúc bố nhìn thấy giấy bất động sản biểu cảm của bố cũng có khác bọn con đâu, không tin nổi vào mắt mình nữa là.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng cái tên trên đó thật sự là tên của nó, không muốn tin cũng phải tin thôi".
"Mặc dù không biết thằng vô dụng Lâm Hàn kia đào đâu ra tiền để mua biệt thự, nhưng sau khi nó mua xong cái biệt thự hơn trăm triệu tệ kia thì ắt hẳn trong người không con bao nhiêu nữa, bố đã lo liệu chuyện này từ lâu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bởi vì bố cảm thấy sau này Tiểu Lệ và Lâm Hàn chia tay cũng là chuyện sớm muộn mà thôi".
Nói đến đây, Dương Cảnh Đào lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Bố, bố đã lo liệu trước chuyện gì?", Dương Duyệt tò mò hỏi.
"Bố đã thêm tên của Tiểu Lệ vào trên giấy chủ quyền bất động sản, nói cách khác, biệt thự núi Vân Mộng bây giờ là tài sản chung của Tiểu Lệ và thằng vô dụng kia", Dương Cảnh Đào vô cùng đắc ý nói: "Nếu muốn ly hôn, biệt thự núi Vân Mộng kia phải phân chia rõ ràng".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Hay quá!" Triệu Tứ Hải vỗ bàn, hai mắt bừng sáng: "Bố, không ngờ bố lại lo xa đến thế! Biệt thự kia bây giờ tệ lắm cũng được 100 triệu tệ, nếu ly hôn, dù sao thì Tiểu Lệ cũng phải có được 50 triệu tệ!" "50 triệu tệ á!" Dương Duyệt rùng mình, cho đến bây giờ, cô chưa từng thấy số tiền lớn đến vậy.
Nhất thời, ánh mắt Dương Duyệt nhìn Dương Lệ có hơi ganh tỵ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một khi ly hôn, em gái mình sẽ lập tức biến thành một nữ đại gia, có 50 triệu tệ thì nửa đời sau không cần lo nữa rồi.
"Tiểu Lệ, anh có cách giúp em tranh nhiều tài sản hơn".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Triệu Tứ Hải đảo con ngươi một vòng, rồi nói: "Theo thường lệ, chắc sẽ được chia một nửa, em có thể cầm được 50 triệu tệ, nhưng mà thằng vô dụng Lâm Hàn kia cả năm trời chỉ ăn no chờ chết, không biết làm ăn gì, nếu không có nhà chúng ta nó sớm đã ngủ bờ ngủ bụi rồi.
Phải viết thêm điểm này vào văn bản gửi cho tòa án".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh có quen một luật sư rất có kinh nghiệm về chuyện phân chia tài sản sau ly hôn, nếu tìm ông ta giúp không chừng có thể tranh được 7080 triệu tệ tài sản!" "Nhưng có điều, người nhà cũng nên tính toán rõ ràng, nếu Tiểu Lệ lấy được 70 triệu tệ, anh muốn em chia cho anh 10 triệu, sao hả?" Nói xong, Triệu Tứ Hải tươi cười nhìn Dương Lệ.