Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé! **********
Chương 488: Thả ra đúng không? Vệ sĩ còn lại ý thức được có điều không ổn, bọn họ coi thường thanh niên nhìn có vẻ gầy gò này, nhưng người này lại không đơn giản!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tên vệ sĩ kia không nghĩ ngợi gì, cũng không có ý tiến lên đánh cận chiến, thẳng tay rút súng.
Võ công dù cao đến đâu chẳng phải cũng gục trước một phát súng sao?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng anh ta vừa đặt tay đến eo, Lâm Hàn đã lao đến trước mặt anh ta như một bóng ma.
“Anh…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vệ sĩ kia vừa lên tiếng, còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy cổ đau nhói, sau đó cũng bất tỉnh.
Nhìn khẩu súng lục trên thắt lưng tên vệ sĩ đã ngã xuống, sắc mặt Lâm Hàn lạnh lùng, những người này đều là vệ sĩ tinh nhuệ, còn đeo súng bên mình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nếu vừa rồi Lâm Hàn không dốc toàn lực ra tay thì e rằng cũng sẽ gặp rắc rối.
Sau đó, anh đẩy cửa phòng ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tần Liên đang trốn trong phòng, thấy cửa bị mở ra thì tưởng là đạo diễn Lam, cô đã có chuẩn bị từ trước, cầm gạt tàn trên tủ ném về phía đó.
May mà Lâm Hàn phản ứng kịp thời, anh đưa tay bắt lấy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Là tôi”, Lâm Hàn đáp.
Tần Liên nhìn thấy là Lâm Hàn thì thở phào nhẹ nhõm: “Anh Lâm, tôi còn tưởng là đạo diễn Lam, ngại quá, tôi không ngờ anh đến sớm như vậy”.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Không sao”.
Lâm Hàn lắc đầu nói: “Tình cờ là tôi cũng đang ăn cơm ở Nhà hàng Thuý Hồ này nên rất dễ tìm thấy cô. Đi theo tôi trước đi, sau đó tìm đạo diễn Lam tính sổ sau”.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Theo như lời Tần Liên nói trước đó, đạo diễn Lam mang theo hơn mười vệ sĩ có súng, vậy nên bây giờ đi tìm đối phương để tính sổ cũng không ổn.
Dù sao vừa rồi Lâm Hàn có thể dễ dàng giải quyết hai tên vệ sĩ cũng là thừa cơ hội đối phương đánh giá thấp mình, nếu không sẽ phiền phức, huống gì là có hơn mười tên đầy đủ vũ khí.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tần Liên gật đầu, hơi hoảng loạn khoác cánh tay Lâm Hàn.
Hai người vừa định đi thì thấy một người đàn ông thắt bím tím, đeo kính gọng đen tiến lại gần.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đó chính là đạo diễn Lam, Lam Chí Hổ.
Nhìn thấy hai vệ sĩ của mình ngã xuống đất, đạo diễn Lam sửng sốt. Hai vệ sĩ của ông ta không phải vệ sĩ bình thường, ai nấy đều là tinh anh trong tinh anh, được thuê với giá cao, hơn nữa còn có súng, sao lại bị người khác hạ gục ở đây?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa ngẩng đầu lên, đạo diễn Lam đã thấy Tần Liên và một chàng thanh niên lạ mặt bước ra khỏi phòng, chuẩn bị rời đi.
Ánh mắt đạo diễn Lam đảo qua, lập tức hiểu ra chuyện gì, sắc mặt thoáng chốc trở nên lạnh lùng:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Hai người dám đi thử xem, chỉ cần dám đi tôi sẽ cho người giết chết các người!”
“Hử?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn cau mày, nhìn chằm chằm đạo diễn Lam.
Tần Liên chỉ tay vào đạo diễn Lam, trong mắt lộ vẻ chán ghét: “Anh Lâm, người này chính là đạo diễn Lam, ông ta ép tôi phải quan hệ với ông ta”.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn gật đầu, vẻ mặt lạnh giá, anh cũng biết những quy tắc ngầm của giới showbiz, nhưng Tần Liên không đồng ý mà đạo diễn Lam vẫn muốn ép buộc quan hệ thì thật sự quá đáng.
Hơn nữa, Tần Liên còn là người của anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Nhìn gì mà nhìn? Thằng ranh, lá gan mày cũng không nhỏ nhỉ? Biết tao là ai không? Người phụ nữ tao thích mà mày cũng dám cướp, đúng là không biết sống chết! Cút đi thì còn được toàn thây!”
Đạo diễn Lam bước lại gần, chỉ thẳng vào mũi Lâm Hàn chửi bới.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn nghe thế thì đột nhiên bật cười.
Anh vốn định đi tìm đạo diễn Lam tính sổ, dù sao Tần Liên cũng là người của Lâm Hàn anh, không ngờ đạo diễn Lam lại tự mình tìm tới cửa.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đạo diễn Lam phải không? Có chuyện này tôi nghĩ cần phải nhắc nhở ông, hình như ông quên mang theo vệ sĩ rồi”, khoé miệng Lâm Hàn nở nụ cười bỡn cợt.
Vẻ mặt dữ tợn của đạo diễn Lam lúc này chợt sững sờ, bây giờ mới nhớ ra mình không dẫn theo vệ sĩ nào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mà từ việc hai vệ sĩ của mình dễ dàng bị giải quyết, có thể thấy được thân thủ chàng trai trẻ trước mặt rất tốt.
Trong lúc nhất thời, nụ cười của Lâm Hàn trong mắt đạo diễn Lam lại có vẻ đáng sợ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Mày muốn làm gì? Mày dám đánh tao chắc? Mày biết tao là ai không? Mày đắc tội tao thì mày chết chắc!”
Đạo diễn Lam vừa nói vừa từ từ lùi lại, hiển nhiên là sợ Lâm Hàn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Nếu đã đến rồi, chẳng nhẽ lại đi? Không phải ông muốn dạy dỗ tôi sao? Đến đây đi!”
Lâm Hàn nói xong thì vòng qua Tần Liên, bước về phía trước, túm lấy đạo diễn Lam đang muốn chạy trốn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đạo diễn Lam thấy thế vô cùng kinh hãi, ông ta ở độ tuổi trung niên nên cơ thể hơi phì, đến người bình thường còn đánh không lại nữa là Lâm Hàn, người rõ ràng rất không bình thường?
Đạo diễn Lam lập tức muốn đẩy Lâm Hàn ra để chạy trốn, nhưng lại kinh ngạc phát hiện cổ tay người này nắm chặt như tay sắt, dù cố gắng thế nào cũng không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Sau đó cả người ông ta bị nhấc lên như nhấc một con gà.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Này, này, này, mày muốn làm gì? Mau thả tao ra!”
Sắc mặt đạo diễn Lam thay đổi rõ rệt, ông ta liên tục giãy dụa nhưng vô ích.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đồng thời ông ta cũng kinh ngạc, đây còn là người không? Ông ta nặng hơn 100 kg, không ngờ lại có thể dễ dàng bị nhấc lên như vậy, đối phương phải khoẻ nhường nào?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Thả ra đúng không? Được”.
Lâm Hàn đột nhiên ném về phía trước, thả tay ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Uỳnh!” một tiếng.
Âm thanh cực lớn, sàn nhà cũng phải rung lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đạo diễn Lam bị ném xuống đất, ông ta ôm lưng kêu gào thảm thiết, cảm giác đau đớn gần như mất cảm giác, khoé miệng trào máu.
Động tĩnh lớn như vậy lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Người này là ai vậy? Sao lại đánh nhau ở đây?”
“Sao tôi cảm thấy ông béo nằm trên đất kia hơi quen nhỉ?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đạo diễn Lam đúng không? Hình như là ông ta đó!”
“…”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Thoáng chốc, không ít người đều nhận ra, người bị đánh nằm trên đất chính là Lam Chí Hổ, đạo diễn Lam nổi tiếng trong nước.
Đạo diễn Lam nằm trên đất, toàn thân đau đớn, nghe những lời bàn tán của mọi người xung quanh mà lòng càng thêm khó chịu, ánh mắt nhìn Lâm Hàn đã loé lên sát ý.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn hờ hững nhìn đạo diễn Lam: “Lần sau nếu còn để tôi nhìn thấy ông thì không đơn giản thế này đâu”.
Nói xong Lâm Hàn đưa Tần Liên đi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Muốn đi à? Ông đây cho mày đi chưa?”
Nhìn thấy hai người Lâm Hàn rời đi, ánh mắt đạo diễn Lam lạnh lẽo, nhanh chóng đưa tay lấy điện thoại, liên lạc với vệ sĩ của mình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Đúng, chính là Tần Liên vừa nãy, còn có một cậu thanh niên đi cùng, bây giờ đang chuẩn bị ra khỏi Nhà hàng Thuý Hồ, mau ngăn lại cho tôi!”, đạo diễn Lam nhịn đau, lớn tiếng ra lệnh.
“Vâng thưa đạo diễn Lam, chúng tôi đi ngay!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đầu dây bên kia có một giọng nói vọng lại.
…
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi Lâm Hàn và Tần Liên sắp đi tới cửa Nhà hàng Thuý Hồ thì một nhóm đàn ông cao lớn mặc vest xuất hiện, tìm kiếm xung quanh.
Tần Liên thấy vậy sắc mặt liền thay đổi: “Anh Lâm, những người đó là vệ sĩ của đạo diễn Lam, hình như ai cũng có súng, vô cùng nguy hiểm!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đồng thời ông ta cũng kinh ngạc, đây còn là người không? Ông ta nặng hơn 100 kg, không ngờ lại có thể dễ dàng bị nhấc lên như vậy, đối phương phải khoẻ nhường nào?
“Thả ra đúng không? Được”.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn đột nhiên ném về phía trước, thả tay ra.
“Uỳnh!” một tiếng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Âm thanh cực lớn, sàn nhà cũng phải rung lên.
Đạo diễn Lam bị ném xuống đất, ông ta ôm lưng kêu gào thảm thiết, cảm giác đau đớn gần như mất cảm giác, khoé miệng trào máu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Động tĩnh lớn như vậy lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
“Người này là ai vậy? Sao lại đánh nhau ở đây?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Sao tôi cảm thấy ông béo nằm trên đất kia hơi quen nhỉ?”
“Đạo diễn Lam đúng không? Hình như là ông ta đó!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“…”
Thoáng chốc, không ít người đều nhận ra, người bị đánh nằm trên đất chính là Lam Chí Hổ, đạo diễn Lam nổi tiếng trong nước.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đạo diễn Lam nằm trên đất, toàn thân đau đớn, nghe những lời bàn tán của mọi người xung quanh mà lòng càng thêm khó chịu, ánh mắt nhìn Lâm Hàn đã loé lên sát ý.
Lâm Hàn hờ hững nhìn đạo diễn Lam: “Lần sau nếu còn để tôi nhìn thấy ông thì không đơn giản thế này đâu”.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nói xong Lâm Hàn đưa Tần Liên đi.
“Muốn đi à? Ông đây cho mày đi chưa?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhìn thấy hai người Lâm Hàn rời đi, ánh mắt đạo diễn Lam lạnh lẽo, nhanh chóng đưa tay lấy điện thoại, liên lạc với vệ sĩ của mình.
“Đúng, chính là Tần Liên vừa nãy, còn có một cậu thanh niên đi cùng, bây giờ đang chuẩn bị ra khỏi Nhà hàng Thuý Hồ, mau ngăn lại cho tôi!”, đạo diễn Lam nhịn đau, lớn tiếng ra lệnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Vâng thưa đạo diễn Lam, chúng tôi đi ngay!”
Đầu dây bên kia có một giọng nói vọng lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
…
Khi Lâm Hàn và Tần Liên sắp đi tới cửa Nhà hàng Thuý Hồ thì một nhóm đàn ông cao lớn mặc vest xuất hiện, tìm kiếm xung quanh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tần Liên thấy vậy sắc mặt liền thay đổi: “Anh Lâm, những người đó là vệ sĩ của đạo diễn Lam, hình như ai cũng có súng, vô cùng nguy hiểm!”
Lâm Hàn liếc nhìn một lượt, anh cũng cảm nhận được những vệ sĩ này khác biệt, nhưng trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Tôi biết rồi, nhân lúc họ chưa phát hiện ra chúng ta, mau đi thôi”.
Nhiều người thế kia còn mang theo súng, Lâm Hàn tự tin bảo vệ được chính mình.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhưng có Tần Liên bên cạnh, anh không đủ sức để bảo vệ cô ấy.
Vậy nên cách tốt nhất là rút lui.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Hàn, tâm trạng lo lắng của Tần Liên cũng thả lỏng đi không ít, cô gật đầu, tốc độ cũng tăng nhanh hơn nhiều.