Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi Lâm Hàn rời khỏi sơn trang Thúy Hồ bèn lái xe về nhà nghỉ ngơi.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đầu tiên, lúc cuối cùng Lâm Hàn nói trong khi hợp tác không thể làm ăn những lĩnh vực trong vùng xám, Tạ Kiến Bình có vẻ hơi không vui.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
TruyenApp.com cập nhật nhanh nhất.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng đó là hồi trước, lúc đấy không có quản lý nghiêm như giờ, đương nhiên có thể kinh doanh sản nghiệp trong vùng xám để kiếm những món lời khủng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Giống như lần trước, lúc Lâm Hàn chiếm được thế lực vùng xám ở Hoa Đông, anh cũng bảo Ngô Xuyên tẩy trắng toàn bộ, chậm rãi làm ăn bình thường, không đụng tới bất cứ sản nghiệp vùng xám nào.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà khi quy mô kinh doanh đã đủ lớn, đương nhiên cũng có thể kiếm được một món lời khủng cực kỳ khả quan.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Về chuyện này, Lâm Hàn cũng có thể đoán được Tạ Kiến Bình có suy nghĩ xấu, dù sao ông ta vốn là đi ra từ trong vùng xám.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặt khác, Tạ Kiến Bình kia lại khiến anh cảm thấy là lạ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn khẽ lắc đầu, có lẽ là mình nghĩ nhiều, nên không thèm nghĩ về chuyện của ông ta nữa.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sáng sớm hôm sau, tại thành phố Thiên Kinh.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, Dương Khiết đang tính toán số liệu, vừa tính xong, cô ấy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạ Sương nói: "Chị Hạ, con số này hơi bị khủng đó, chỉ mình Ôn Xuân Vũ đã nuốt hơn 3 tỷ của công ty, hơn nữa, cộng cả đám ban điều hành còn lại cũng gần 10 tỷ".Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vốn dĩ, ban đầu thống kê ra Ôn Xuân Vũ tham nhũng 1 tỷ đã khiến cô ấy kinh ngạc rồi, cũng biết đây chỉ mới là bước đầu thống kê thôi, tất cả cộng lại chắc chắn sẽ nhiều hơn.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại TruyenApp.com để ủng hộ chúng mình nha.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
10 tỷ cũng đủ để quyết định sự sống còn của một công ty tầm trung.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
So với Dương Khiết đang kinh ngạc không thôi, thì Hạ Sương đã dự đoán được trước. Dù gì hồi đó cô ta cũng điều hành một công ty giải trí, nên cũng nắm rõ về mặt này.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ví dụ như ký kết hợp đồng với một nghệ sĩ thường là mấy chục triệu thậm chí mấy trăm triệu, chỉ cần ăn bớt ăn xén một chút thôi đã kiếm được không ít.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đây lại là chuyện cực kỳ dễ dàng với họ. Dễ dàng ngon ơ đã có số tiền dùng cả đời cũng không hết thì đa số đều không chống cự lại được sự cám dỗ ấy.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ban đầu, phần lớn ý chí vẫn rất kiên định, nhưng càng về sau lại không kháng cự lại được sự cám dỗ ấy.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cũng không nhiều, con số ấy rất bình thường, mau soạn hồ sơ khởi kiện đi, mời hết bọn họ ra hầu tòa", Hạ Sương nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Xong, em đã kiện hết đám bọn họ rồi. Con số lớn như vậy, bọn họ cũng không đơn giản chỉ cần bồi thường thôi đâu, có lẽ phải vô tù ngồi một thời gian ngắn đấy", Dương Khiết cười nói.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cả đêm không ngủ chắc là mệt rồi nhỉ? Cùng nhau đi ăn chút gì đi, tôi bao. Sau đó, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi đã", Hạ Sương nói với những nhân viên phòng tài vụ.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc Hạ Sương vừa đến đã thẳng tay đuổi hết đám ban điều hành, quả thật khiến đám nhân viên cấp dưới khiếp vía. Một mặt, bọn họ sợ mình cũng sẽ bị Hạ Sương đuổi. Mặt khác, bọn họ cũng vô thức mà sợ Hạ Sương luôn.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng giờ, sau khi tăng ca xong, Hạ Sương lại quan tâm, lo lắng cho họ. Điều này khiến những nhân viên phòng tài kia vụ không khỏi cảm thấy ấm lòng.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tức thì, những nhân viên kia đều dần dần thay đổi suy nghĩ của mình về Hạ Sương.Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thoáng chốc, những nhân viên phòng tài vụ kia đều tràn ngập lòng tin vào tương lai, và cũng trung thành hơn với công ty.