Chàng Rể Vô Song

Chương 90

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********



Chương 90: Chó ngoan thì không chặn đường "Hở?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Chu Nhã Thiến sửng sốt: "Tiểu Lệ, cậu điên rồi à! Lẽ nào ý của cậu là Lâm Hàn đã cứu tớ ư?"

"Đúng vậy".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Dương Lệ gật đầu: "Sau khi nhận được điện thoại của cậu, chồng tớ đã đi ra ngoài cứu cậu, còn nói cậu sẽ lành lặn trở về. Quả thế, chồng tớ vừa về thì cậu đã gọi tới".

"Vậy cũng không thể chứng minh Lâm Hàn đã cứu tớ được!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Chu Nhã Thiến nói: "Tiểu Lệ, tớ là người trong cuộc, nhưng từ đầu tới cuối lại hoàn toàn không nhìn thấy Lâm Hàn".

"Hơn nữa, tớ thường xuyên dè bỉu tên vô dụng kia, cậu cảm thấy anh ta sẽ có lòng tốt cứu tớ ư?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Vả lại, tớ thấy rõ là mình ngồi Rolls-Royce về. Nếu chồng cậu cứu tớ thì chắc chắn phải chạy chiếc Mercedes-Benz E350L chứ! Chẳng lẽ anh ta còn có thể bay tới?"

"Cho nên á, không thể nào là tên vô dụng Lâm Hàn kia cứu tớ đâu!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Chu Nhã Thiến hoàn toàn không tin Lâm Hàn sẽ cứu mình.

"Không thể nào, chồng tớ chẳng lừa tớ đâu, anh ấy nói với tớ là mình cứu cậu mà", Dương Lệ lắc đầu nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Tiểu Lệ, cậu thật là quá ngây thơ, lời nói của Lâm Hàn cũng tin được", Chu Nhã Thiến bất đắc dĩ nói:

"Lâm Hàn, anh ta hận tớ còn không kịp, sao cứu tớ được!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Tớ đoán, anh ta nói đã cứu tớ với cậu, thực tế là xuống lầu lái xe một vòng, hút điếu thuốc, đợi một lúc rồi lái về! Anh ta chính là một tên nói dối!"

"Tớ không tin, chồng tớ sẽ không lừa tớ".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Dương Lệ hừ một tiếng nói: "Với lại, Nhã Thiến này, cậu nói anh trai chạy Rolls-Royce đã cứu cậu, vậy tại sao anh ta lại cứu cậu? Dù sao cũng phải có lý do chứ!"

"Đương nhiên là có lý do rồi".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Chu Nhã Thiến cười cười: "Chắc cậu cũng xem video thứ hai dẫn đến việc anh ấy nổi trên mạng rồi đúng không? Trong video, anh ấy ôm ghi ta đàn ca khúc [Hôn lễ trong mơ] ở trung tâm thương mại Kerini đã làm bao cô gái xao xuyến".

"Mà hôm đó, chúng ta vừa khéo đi dạo trong cửa hàng quần áo ở trung tâm thương mại Kerini. Tớ đoán, anh trai chạy Rolls-Royce nhất định là nhìn trúng tớ, vừa gặp tớ đã thích nên mới làm anh hùng cứu mỹ nhân".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Ặc..."

Dương Lệ câm nín.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Không thì cậu nói xem, tại sao anh trai chạy Rolls-Royce lại cứu tớ chứ?", Chu Nhã Thiến hỏi ngược lại.

"Được rồi!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Dương Lệ bất đắc dĩ lắc đầu, cái lý do đó thật sự là quá miễn cưỡng, cô cũng chẳng buồn tranh cãi.

"Không nói nữa, tớ cúp đây", Chu Nhã Thiến nói với giọng đầy kích động giống như là một cô học sinh mới biết yêu.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Trước khi ngủ, tớ sẽ xem lại video của anh ấy thêm lần nữa. Tớ đã quên cái tên tồi Lý Vĩnh Phú kia rồi, giờ anh trai chạy Rolls-Royce mới là bạch mã hoàng tử của tớ! Tiếc là, anh ấy đã cứu tớ, vậy tại sao không gặp tớ cơ chứ! Nhìn thôi cũng được mà, haiz!"

Sau khi cúp điện thoại, Dương Lệ hỏi Lâm Hàn:

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Ông xã, rõ ràng là anh cứu Nhã Thiến, tại sao cô ấy lại cho rằng anh trai chạy Rolls-Royce đã cứu mình?"

"Anh cũng không biết trong đâu cô ta nghĩ gì nữa, chúng ta đi ngủ trước đi", Lâm Hàn cười nói.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Haiz, gặp phải chuyện này mà chẳng khôn ra chút nào", Dương Lệ than thở.

"Vậy trước đừng ngủ", khóe miệng Lâm Hàn khẽ nhếch nở nụ cười xấu xa.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Thế làm gì?", gương mặt Dương Lệ lộ vẻ tò mò nói.

Sau đó, cô hét lên một tiếng, cả người đã bị Lâm Hàn đè lên giường.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Tên xấu xa, anh đè lên tóc em rồi!"

...

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Ngày hôm sau, Lâm Hàn sảng khoái tràn trề sức sống tỉnh dậy.

Dương Lệ đã nấu bữa sáng xong và đi làm trước.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Lâm Hàn ăn xong bèn bước ra khỏi khu chung cư.

Biệt thự núi Vân Mộng đã trang trí xong, anh muốn xem tình hình giờ thế nào rồi.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Núi Vân Mộng cao hơn mặt nước biển khoảng 400m, có một con đường vòng quanh từ chân núi lên đỉnh, trước mắt thì nó mới chỉ được khai phá tới giữa sườn núi.

Từ sườn núi nhìn lên vẫn là một khu rừng xanh um, dòng suối uốn quanh, mây mù lượn lờ, xa xa có thể nghe thấy tiếng chim hót. Nếu sống trong đây nhất định sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Vì xe đã bị Dương Lệ lái đi làm nên Lâm Hàn chỉ có thể đạp chiếc xe đạp cà tàng của mình lên núi.

Đường núi tuy dài nhưng không dốc lắm, vì vậy đạp xe cũng chẳng mệt mấy, vừa vặn có thể tập thể dục.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nửa tiếng sau, Lâm Hàn đã đạp tới lối vào biệt thự.

Lối vào là cái cổng bằng sắt tự động, chỉ có thể cho một xe ra vào. Có một nhân viên bảo vệ mặt mày nghiêm túc đứng gác.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Lâm Hàn để xe đạp sang bên cạnh, đi tới chỗ nhân viên bảo vệ nói:

"Anh mở cửa giúp tôi, tôi muốn vào".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nhân viên bảo vệ liếc nhìn Lâm Hàn một cái, mỉm cười nói: "Thưa anh, đây là biệt thự tư nhân, ngoài chủ biệt thự ra thì người khác không được phép tùy tiện ra vào. Nếu anh quen chủ biệt thự, có thể gọi báo một tiếng, họ đồng ý rồi, tôi sẽ cho anh vào".

Nhân viên bảo vệ vô cùng lễ phép khiến Lâm Hàn có thiện cảm hơn với dịch vụ bất động sản ở đây.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Tôi là chủ biệt thự", Lâm Hàn nói.

"Anh là chủ biệt thự ư?", bảo vệ nhìn chằm chằm Lâm Hàn, sau đó nhìn sang chiếc xe đạp rỉ sét mà anh đạp tới, mặt mày lộ vẻ kinh ngạc.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Nhưng anh ta vẫn hỏi:

"Thưa anh, mời anh báo tên, chúng tôi có thông tin của chủ biệt thự trên máy tính. Tôi sẽ kiểm tra cho anh".

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Lâm Hàn", Lâm Hàn nhàn nhạt nói.

"Vâng!", nhân viên bảo vệ mở máy tính lên.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Tin tin tin!

Đằng sau bỗng nhiên vang lên tiếng còi xe ô tô dồn dập.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Mau tránh ra, chó nhoan không chặn đường!", có người hét.

Lâm Hàn quay đầu lại thì thấy một chàng trai mặc áo sơ mi hoa, đeo kính râm lái chiếc BMW M4 mui trần màu đen đằng sau.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Có một người phụ nữ tóc xoăn mặc bikini, cùng đeo kính râm che mất nửa khuôn mặt ngồi bên ghế phó lái.

"Nhìn cái gì mà nhìn, đang nói mày đó, chó ngoan không chặn đường, mau tránh ra!", thấy Lâm Hàn nhìn sang, thanh niên hét lên.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Cậu Cố, xin cậu đợi một lát. Anh này nói anh ấy là chủ khu biệt thự nên tôi đang xác nhận thông tin", nhân viên bảo vệ cung kính mỉm cười nói với thanh niên. Lúc này, máy tính đã khởi động lên.

"Chủ biệt thự?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Người thanh niên sửng sốt, sau đó khinh thường cười: "Tao nói này, thằng bảo vệ dơ bẩn kia, não mày có vấn đề hả? Bị down hay ngu rồi? Loại như nó mà có thể sống được trong khu biệt thự núi Vân Mộng ư?"

"Biệt thự ở đây, cái nào ít hơn 10 triệu tệ? Mày nhìn quần áo nó xem, có tới 200 tệ không?"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Loại nghèo kiết xác kia có thể sống trong khu biệt thự này à?"

Thanh niên nói xong cười hối: "Mau tránh ra, chó ngoan thì không chặn đường!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Cậu Cố, mau nhìn kìa!", người phụ nữ bên gái lái phụ chỉ vào lề đường: "Xe đẹp rẻ tiền, tay cầm còn bị rỉ sét, tên này, không phải là đạp xe lên đó chứ!"

Người thanh niên sửng sốt: "Chắc là thế rồi! Ở đây không được phép đậu xe!"

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Anh ta lại nhìn về phía Lâm Hàn: "Nhóc con, ghê thật, không sợ đạp mệt chết à! Quan trọng là tại sao mày lên đây, đây không phải nhà mày, mày lên cũng đâu vào được!"

"Chắc là muốn xem cuộc sống của người giàu trong khu vực này ấy mà!", người phụ nữ che miệng cười.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Tao nói này thằng bảo vệ dơ bẩn kia, hèn chi mày làm bảo vệ, không có tý đầu óc nào hết! Con chó ngu này!", thanh niên lại chửi: "Mày mở to con mắt chó mày lên xem nó đạp xe lên đấy! Còn là chiếc xe bị sét nữa! Mày nghĩ rằng nó có thể sống trong khu biệt thự núi Vân Mộng này hả? Mau mở cổng ra cho tao, đừng có lãng phí thời gian của tao nữa!"

"Cậu Cố, đây là nhiệm vụ của tôi. Xin cậu đợi một chút", nhân viên bảo vệ cố nặn ra nụ cười, mở máy tính nhập tên Lâm Hàn, ảnh của chủ biệt thự hiện ra giống hệt với thanh niên đứng ngoài.

Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


"Hóa ra anh thật sự là chủ biệt thự, mời anh vào!", nhân viên bảo vệ như trút được gánh nặng, mở cổng sắt điện tử ra.


Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyện88
Bình Luận (0)
Comment