Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 32

Trong tường thành, bên sườn Minh Vương Điện, chùm hoa đỏ rực nở rộ, dày dặc khắp vườn.

Hằng năm vào thời điểm này, Mạn Châu Sa Hoa trở nên lộng lẫy nhất, cảnh vật xung quanh như được phản chiếu bởi ánh nắng chiều, sương mù nhàn nhạt, thấp thoáng hương thơm quỷ mị quẩn quanh. Bất chợt, cách đó không xa có tiếng bước chân nho nhỏ truyền đến, từ từ tới gần. Tiếp đó là hai thị nữ mặc trang phục cung đình, xuất hiện sau cổng trăng.

Hai nàng xách theo vài cây đèn lồng trắng có ấn phù văn, dừng chân dưới tán cây hòe, thay đèn lồng màu khác. Bởi vì ngày mai là rằm tháng bảy, theo thông lệ, trước lễ quỷ tiết một ngày, toàn bộ Minh Giới, bao gồm vương cung lẫn phố lớn ngõ nhỏ đều phải treo bạch đăng, liên tục thắp sáng suốt hai ngày, bất kể sáng tối.

Rất nhanh, hai thị nữ thay đèn xong liền cúi đầu rời đi.

Sau khi xung quanh không còn một ai, dưới tàng cây, trên mặt ao hồ xuất hiện tầng tầng lớp lớp quang khuyên, một nữ tử tuyệt sắc đạp bước trồi lên khỏi mặt nước, ngồi xuống vách ao. Y phục xanh nhạt, đuôi váy trắng tinh phủ lên mặt đá cẩm thạch, tóc đen dài tới eo, lụa mỏng bay bay. Bốn bề vắng lặng không người, thỉnh thoảng có tiếng gió thổi lướt qua kẽ lá.

Bạch quang lạnh lẽo vẩy vào người, nữ tử ngước mặt nhìn lên hai ngọn đèn lồng, có chút thất thần.

Những hồi ức trong đầu tựa như đã qua từ rất rất lâu, bây giờ không hiểu sao lại hiện hiển rõ ràng trước mắt. Có lẽ vì bầu không khí ngày đó rất giống với hôm nay, yên tĩnh tới mức có phần tịch liêu. Bên cạnh là một người phong nhã tài hoa, cùng nàng ngồi dưới gốc hòe uống rượu.

Khi đó, ánh đèn lờ mờ, dung nhan y nhân sáng rực, nhưng bên trong ánh mắt xinh đẹp lộng lẫy lại tràn ngập nỗi cô đơn. Nàng nhẹ giọng hỏi nàng ấy, vì sao người buồn, nàng ấy không đáp, chỉ ngồi nốc cạn một hơi, sau đó cười vang...

Vài cánh Mạn Châu Sa Hoa bên bờ ao bị gió thổi bay, một chiếc rơi vào trong lòng bàn tay lam y nữ tử, xúc cảm nhẹ nhàng cắt đứt tâm tư không rõ là mừng hay xót. Nữ tử nhìn xuống lòng bàn tay mình, đáy mắt dao động.

Cánh hoa trong tay đỏ tươi như máu, hệt như màu của làn váy người nọ thường mặc vậy.

...

Ngoài tường thành, hai, ba binh sĩ mặc giáp đen lại áp giải một hàng quỷ hồn, chậm rãi hướng đến sông Vong Xuyên. Lúc này, rất nhiều người đã tụ tập sẵn bên bến đò.

Từ cuối tháng sáu đến đầu tháng bảy, hà đăng đến từ nhân gian lục tục xuất hiện, trôi nổi thành tốp năm tốp ba trên mặt sông Vong Xuyên, tụ lại ven bờ, rọi sáng sương mù u tối xung quanh, nhìn đẹp cực kỳ.

Hà đăng cũng được gọi là "Liên Hoa đăng", thường có hình dạng như hoa sen chín cánh. Theo phong tục, ý nghĩa ban đầu của nghi thức phóng Hà đăng là phổ độ cho những oan hồn chết dưới nước cùng các loại cô hồn dã quỷ khác. Người đời truyền nhau rằng, con đường từ cõi âm đến dương gian vô cùng u tối, không có đèn thì không thể thấy đường đi, những oan hồn oán quỷ không thoát sanh được, phải thọ khổ ở địa ngục. Nếu như có hà đăng thì không chỉ có thể thoát sanh, quỷ hồn nào muốn ngược sông hồi hương, thăm viếng thân nhân cũng có thể nhờ ngọn đèn dẫn lối, tìm đường về nhà.

Cho nên tục phóng hà đăng là nhằm mục đích phổ độ tích đức, chăm làm điều thiện.

Về sau, không biết tự khi nào, người Thương Kỳ lại coi hành động thả đèn như một loại tưởng niệm với người thân đã khuất. Người ta sẽ gấp giấy thành hình hoa sen, đốt đèn ngay giữa tâm hoa rồi thả xuống sông, mặc nó xuôi theo dòng chảy. Họ quan niệm rằng nếu bấc đèn cháy hết mà vẫn chưa chìm, đèn hoa sen sẽ trôi đến tận hoàng tuyền, tiến vào địa phủ. Vì vậy, trước đêm mười lăm tháng bảy, người sống thường tụ tập gần bến đò, phóng vô số ngọn đèn, hi vọng chúng có thể tới được thế giới bên kia, truyền đạt tưởng niệm của mình cho người thân dưới âm gian.

Sông Hoàng Tuyền chín khúc quanh co, mang theo hà đăng chứa đựng niềm mong mỏi nơi phàm trần, thả một chiếc lại chìm một chiếc.

Tuy nhiên, dù cho có tới được địa phủ, rất nhiều khả năng những đối tượng được tưởng niệm đã không còn ở đây nữa. Có thể bọn họ đã đầu thai chuyển thế, hoặc vì nguyên nhân nào đó mà hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời, không để lại chút tung tích nào.

Minh binh áp giải quỷ hồn dưới địa ngục đến ven sông, để hương hoa Bỉ Ngạn giải phóng ký ức kiếp trước cho chúng, sau đó lại dẫn đi vớt hà đăng. Quỷ hồn nào bị đày trên ba tầng địa ngục thì không đủ tư cách vớt đèn, nhưng nếu có đèn thuộc về mình, Quỷ Sai cũng sẽ vớt lên đưa cho chúng, mặc dù tình huống này rất hiếm.

Nhiều quỷ hồn may mắn tìm được hà đăng từ thân nhân dành cho mình, chúng hân hoan bóc giấy niêm phong, hưng phấn lắng nghe thanh âm có phần xa lạ, sau đó lại vì âm dương cách trở mà cảm thấy hối hận, vành mắt đỏ bừng, vừa cười vừa khóc. Tuy nhiên số lượng những kẻ không nhận được đèn còn nhiều hơn, mỗi lần vớt lên là một lần thất vọng. Cuối cùng, toàn bộ về lại bờ, dù cho có đèn hay không, ánh mắt bọn chúng đều lộ vẻ đờ đẫn, âm thanh nức nở lan tràn.

Ngày lễ này đã định trước một nửa là bi thương, một nửa là hoan hỉ.

Mạnh Vãn Yên xuất hiện từ bên kia cầu Nại Hà, chứng kiến khung cảnh trước mặt, sống mũi hơi cay cay. Nàng nhớ đến kiếp trước, thời điểm lần đầu tiên phóng hà đăng là năm lên mười sáu tuổi. Vì muốn giúp Mạnh Vãn Yên truyền đạt tâm ý cho phụ mẫu ruột thịt đã mất, Minh Cẩm tự tay gấp đèn, xếp thành một đóa hoa sen chín cánh, tinh xảo cực kỳ. Chạng vạng ngày hôm đó, hai người cùng tới bến đò.

Gửi gắm ý nghĩ trong lòng, dán giấy niêm phong xong, Mạnh Vãn Yên thả đèn xuống nước, dõi theo hà đăng từ từ trôi xa.

Hà đăng vẫn an toàn, không bị chìm xuống. Đến khi điểm sáng biến mất khỏi tầm mắt, Mạnh Vãn Yên mới thở dài một hơi, quay người nhìn cậu thiếu niên vừa chuyển từ trạng thái căng thẳng sang nhẹ nhõm sau lưng mình, nàng thầm buồn cười, không nhịn được tò mò mà hỏi hắn: "Vừa rồi huynh nghĩ gì trong đèn thế?"

Thiếu niên nghe vậy, hắn ngượng ngùng gãi đầu, khuôn mặt ửng đỏ. Mất một lúc lâu mới hạ quyết tâm, hắn nghiêm túc nhìn nàng, kiên định nói: "Ta nói với bá phụ bá mẫu rằng, sau này... nhất định ta sẽ chiếu cố muội thật tốt, hai ngài cứ yên tâm an nghỉ."

Không thề non hẹn biển, nhưng lại khiến cảm xúc bơ vơ trong lòng thấy yên bình. Có lẽ nàng bắt đầu thích hắn từ lúc đó.

Mạnh Vãn Yên nhìn con sông Vong Xuyên u tối, tâm tư hỗn loạn. Nàng thường phỏng đoán sau khi bản thân bị Diêm U bắt xuống Minh Giới, có thể suốt nhiều năm qua, Lưu Minh Cẩm trên dương gian luôn cảm thấy bồi hồi mỗi khi đến ngày phóng hà đăng, tay cầm đèn thủ công định gửi cho nàng, nhưng lúc thả xuống nước, thấy đèn trôi đi thì lại hoảng hốt vớt lên, cuối cùng mang nó về nhà.

Nhất định là hắn không muốn tin hai người đã âm dương cách trở, hắn vẫn chờ nàng.

Tuy nhiên, nhiều năm sau đó, Mạnh Vãn Yên vẫn nhận được một hà đăng. Lúc nàng run rẩy xé giấy niêm phong có ghi tên mình, nghe được thanh âm nghẹn ngào: Yên nhi à, nàng đã sang bên kia rồi sao...

Chợt có tiếng sáo từ đâu truyền đến, như có như không, ý cảnh ảm đạm, quanh quẩn khắp mặt sông. Điệu khúc sầu não như kích thích nỗi bi thương đang chôn dấu dưới đáy lòng nàng.

Bên bờ nổi gió, Bỉ Ngạn đỏ rực đung đưa. Bạch y mỹ nhân khẽ ngẩng đầu, để gió thổi bớt cái nóng nơi vành mắt, xua tan chút cảm xúc bị đè nén. Tóc dài như suối lay động, che khuất khuôn mặt, che đi bộ dạng yếu ớt hiện giờ.

Đội trưởng Triệu Minh chứng kiến thân ảnh uyển chuyển của bạch y, không nói gì, chỉ lặng lẽ lắc đầu. Hằng năm hắn đều dẫn quỷ hồn tới đây vớt đèn, lần nào cũng thấy nữ tử thanh tao này xuất hiện bên sông, thất thần nhìn hà đăng trôi.

Hắn không biết nàng nghĩ đến cái gì, chỉ biết rằng lúc nàng đứng lặng tại đó, trong mắt chỉ toàn khổ đau.

Bỗng một tên Quỷ Sai cầm hà đăng vừa vớt được, lại gần Mạnh Vãn Yên.

"Mạnh đại nhân, hình như chiếc đèn này dành cho người quen của ngài." Quỷ Sai đưa đèn cho Mạnh Vãn Yên. Hắn có nghe qua chút chuyện của nàng, biết được nàng vì một nam nhân tên Lưu Minh Cẩm mà bằng lòng ở lại Âm Giới, đảm nhiệm chức Mạnh Bà, mà chiếc đèn này...

Mạnh Vãn Yên nhìn thấy tên ghi trên giấy niêm phong, cả người chấn động. Trên giấy in ba chữ Lưu Minh Cẩm, là của ai đó dành cho Minh Cẩm... Mạnh Vãn Yên kinh ngạc nhận lấy, nhất thời ngây người. Sau khi Minh Cẩm chuyển thế, chưa từng thấy hà đăng nào dành cho hắn suốt mấy năm nay, bây giờ xuất hiện một chiếc bình yên vượt qua dòng nước khúc khuỷu mà trôi tới đây.

Mãi một lúc lâu, nàng mới bóc giấy niêm phong, lập tức thanh âm của một phụ nhân* vang bên tai...

*Phụ nhân: phụ nữ đã có chồng.

A Cẩm à, không biết chàng có nhận được chiếc đèn này không. Chàng ở bên kia vẫn khỏe chứ, có khổ cực không, có được ăn no mặc ấm không... Năm nay con trai chúng ta đã kết hôn rồi, thê tử nó là nữ nhi nhà Trương gia sống ở khu phố bên cạnh. Chàng biết không? Càng ngày Vũ nhi càng giống chàng, rất có thiên phú về phương diện nấu nướng, hiện giờ đã chuộc tửu lâu về rồi. Coi như chúng ta đã trải qua cuối đường của cuộc sống khổ cực, Vũ nhi thừa kế gia nghiệp, sau này nhất định sẽ phục hưng Lưu gia chúng ta thêm lần nữa.

Mấy năm sau khi chàng đi, bà bà thường xuyên nhắc đến chàng, thỉnh thoảng nửa đêm không ngủ được, bà lại ra sân ngồi, nhìn nơi chàng thường đứng luyện chữ viết đối, sau đó lén lau nước mắt. Hiện giờ sức khỏe của bà không được như xưa, nếu chàng ở dưới suối vàng có hay, chàng hãy trở về báo mộng nhé, cũng phù hộ cho lão nhân gia thân thể an khang.

Được rồi, thiếp chỉ tâm sự nhiêu đây thôi... Đại sư nói nếu gửi gắm quá nhiều sẽ nặng đèn, hà đăng chìm trước khi đến tay chàng mất. Chàng dưới cõi âm phải khỏe mạnh nhé...

"Mạnh đại nhân, cây đèn kia nói gì vậy ạ?" Quỷ Sai đưa đèn cho Mạnh Vãn Yên xong, đợi mãi không thấy nàng lên tiếng. Hắn tò mò lại gần hỏi, bỗng bị Triệu Minh vỗ mạnh vào gáy: "Đến đó làm gì, nhiều chuyện như vậy làm gì hả?" Không chỉ lắm mồm còn lắm việc nữa!

Lúc này Mạnh Vãn Yên mới phản ứng, nàng nhìn chiếc đèn trong tay, miệng lầm bầm, ánh mắt vô hồn.

Là thê tử của Minh Cẩm... Thì ra chàng đã lấy vợ... Hơn nữa lại còn là một người vợ rất tốt.

Đủ loại cảm xúc xông thẳng vào lòng Mạnh Vãn Yên, tựa như dây leo chằng chịt, trói chặt tim nàng. Mạnh Vãn Yên cắn môi, im lặng lui lại vài bước. Kỳ thực nàng đã sớm dự liệu rồi, thế nhưng khi biết được sự thật người kia đã có một nữ tử khác thay thế vị trí của mình, thành thân rồi sinh con, trái tim không khỏi đau nhói.

Nhưng mà... nàng đâu thể trách hắn được, nàng có tư cách gì mà trách hắn đây?

"Đại nhân à... ngài vẫn ổn chứ..." Triệu Minh lo lắng hỏi.

Bạch y mỹ nhân lắc đầu, hà đăng trong tay từ từ biến thành chùm sáng, tan vào trong gió, tựa như đom đóm bay đầy trời. Thân ảnh gầy gò đứng lặng bên bờ, tóc đen khẽ bay, ống tay áo phấp phới. Nàng nhìn đốm sáng bay xa, khóe miệng nhếch thành một nụ cười thê lương.

"Ta không sao."

...

————————————————————————————————————————

Diêm U: Mạnh Vãn Yên à, nàng muốn khóc thì cứ khóc đi.

Mạnh Vãn Yên: Sao ta phải khóc?

Diêm U: (dịu dàng) Không nên cưỡng ép bản thân, qua đây, mau sà vào lòng bản vương nào.

Mạnh Vãn Yên: Không muốn.

Diêm U: Tới đây, tới đây.

Mạnh Vãn Yên: (lạnh lùng) Cái tên đào hoa khốn nạn này, đi chỗ khác mà chơi!

Diêm U: Ế? Bản vương nào có... Nàng... nàng đừng có mà ăn nói lung tung, giận cá chém thớt, đổ oan cho người vô tội chứ...
Bình Luận (0)
Comment