Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 37

Chớp mắt, thiếu nữ nhảy xuống ao đầm, cố sức kéo nữ tử lên, sau đó ôm nàng thật chặt, không nhúc nhích thêm gì nữa.

Ban đầu nữ tử kia đang nhắm mắt, đột nhiên nàng hốt hoảng mở mắt ra, phát hiện có tên ngốc nào đó đã chạy đến bên mình, ôm vào trong lòng, cái ôm ấm áp yên bình. Hai người cứ thế bất động ôm nhau, tốc độ chìm xuống cũng chậm đi rất nhiều.

Nữ tử yếu ớt thở dài, trông thấy đôi con ngươi long lanh ướt át pha ý cười của đối phương, viền mắt nàng cay cay, sẵng giọng: "Sao lại nhảy xuống đây cùng chết vậy, đáng lẽ con nên đi tìm cành cây nào đó mới phải?"

"Con sợ... con sợ nếu quay lại thì sẽ không thấy người nữa." Thiếu nữ rưng rưng nước mắt, cọ mặt vào tóc nữ tử. Sau đó quan sát khắp tứ phía, mãi mới phát hiện có vài chùm dây leo đằng xa, nàng cúi đầu, lúng túng nói: "Hơn nữa con... con không kịp nghĩ gì nhiều..." Nàng vùi mặt vào vai nữ tử, ảo não nói tiếp: "Con đúng là vừa ngốc vừa vô dụng..."

Giọng điệu thấp thỏm, nữ tử chỉ lắc đầu. Quan tâm tắc loạn, làm sao nàng không biết được. Nàng nhẹ giọng nói: "Là tại ta làm liên lụy đến con." Không chờ đối phương kịp mở miệng phản bác, nàng khẽ ấn ngón tay lên môi thiếu nữ, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười dịu dàng: "Nói xem... ta sẽ chết vì trúng độc trước, hay ngạt thở chết trước?" Khí tức trong người hỗn loạn, dường như nữ tử không chống cự nổi độc tố thêm được nữa rồi.

Thiếu nữ hiểu được ẩn ý, nàng khóc thút thít ôm chặt nữ tử, nước mắt thấm ướt áo cả hai: "Dù... dù là kiểu nào, con đều... đều ở bên người hết."

"Đồ ngốc." Thốt ra câu cuối cùng xong, nữ tử nhắm mắt lại. Thiếu nữ nâng mặt nàng, hoảng sợ kêu: "Sư phụ, sư phụ! Người sao vậy? Đừng làm con sợ mà!"

Chợt một luồng gió mạnh thổi đến, quấn lấy hai người rồi kéo ra khỏi ao đầm, đặt xuống bãi đất bên cạnh. Thiếu nữ phục hồi tinh thần, kinh ngạc phát hiện mình và sư phụ đã nằm thẳng cẳng trên đất rồi! Nhưng lúc này nàng không quá để tâm, nàng vội vàng ngồi dậy, lay người đang hôn mê trong lòng mình: "Sư phụ! Người tỉnh lại đi!"

Lúc này tại cánh rừng bên kia, Diêm U khẽ phủi ống tay áo, nhảy xuống khỏi cây cao, đi về phía hai người. Vừa rồi nàng đã thăm dò qua, phát hiện số mệnh hai nữ tử này chưa đến mức cùng đường tuyệt lộ.

"Ngươi... ngươi là ai?" Thiếu nữ trông thấy có bóng người đang chậm rãi đi về phía mình, nàng thầm hoảng hốt, ôm chặt người trong ngực, hô lớn. Do bị bóng cây che mất nên không thấy được khuôn mặt đối phương, chỉ biết đó là một nữ tử cao gầy. Nhưng nửa đêm tại nơi thâm sơn đất hoang này... không biết nàng ta là người hay quỷ?

Nghĩ tới đây, thiếu nữ lạnh cả sống lưng. Người từ trong bóng cây đi ra, ánh trăng chiếu thẳng vào mặt khiến thiếu nữ không khỏi ngơ ngác.

Sao trên đời có người đẹp đến mức như vậy... thậm chí còn hơn cả sư phụ vài phần. Với lại, nàng ta có đôi mắt tím! Tuy rất đẹp... nhưng... quả nhiên không phải là con người!!

Đọc được ý nghĩ trong đầu đối phương, sắc mặt Minh Vương điện hạ cứng đờ. Nàng ngồi xổm xuống trước mặt thiếu nữ, dùng đầu ngón tay nhấc cằm nàng: "Ta là người có thể quyết định sinh tử của nàng ta." Nói đoạn, Diêm U dời ánh mắt nhìn xuống nữ tử đang hôn mê trong lòng đối phương.

"Quyết định sinh tử nàng ta ư?" Thiếu nữ ôm nữ tử chặt hơn, dè dặt mở miệng: "Ngài có thể cứu được người sao?"

Diêm U chỉ cười không nói.

Thiếu nữ vội vàng vươn tay, kéo vạt áo người trước mặt. "Ngài... ngài... vừa nhìn ta đã biết ngài là người tốt. Van ngài... cứu người giúp ta với!"

Vừa nhìn đã biết là người tốt sao? Diêm U hơi cong mày, có chút hứng thú, nàng cũng không oán trách thiếu nữ kia dám dùng bàn tay đầy bùn đất nắm lấy vạt áo mình.

Phụ cận nơi đây có một Quỷ Môn, Diêm U dùng tâm niệm tra xét, phát hiện nữ tử kia đã ly hồn rồi, hồn phách bị hút vào âm dương lộ, chốc nữa là sẽ bay tới bên sông Vong Xuyên. Kỳ thực muốn cứu nàng ta thì đơn giản, hơn nữa đứa trẻ này cũng có chút thú vị... Minh Vương điện hạ nhếch miệng, nhìn có chút xấu xa, nàng nhẹ giọng nói: "Ta sẽ cứu, nhưng mà... một mạng đổi lấy một mạng, thế nào?"

Người đối diện nghe vậy liền sửng sốt. Thầm nghĩ có lẽ đối phương là một vị thần y lập dị nào đó. Chẳng phải trong hí kịch thường có tình huống như vậy sao? Có người lên núi cầu thần y giúp đỡ, kết quả là thường phải đối phó đủ loại yêu sách khó nhằn, thậm chí phải lấy mệnh tướng ra đền bù... Mặc dù không biết có nên tin tưởng hay không, nhưng hiện giờ chỉ đành phải thử thôi. Đổi mạng mình lấy mạng sư phụ sao... Nàng nguyện ý!

"Nếu người chết, ta cũng không muốn sống một mình. Cho nên trả giá thế nào cũng được, ta van ngài!" Thiếu nữ trả lời.

"Ngươi thật lòng nguyện ý chết thay nàng ta sao?" Diêm U nhìn sắc mặt thiếu nữ kiên định, đôi mắt tím rung động. Sau đó nàng xuất ra một cái bình sứ từ trong ống tay áo, đổ một viên đan dược màu xanh đậm, đưa tới: "Vậy thì uống nó đi."

Thiếu nữ nhận lấy, không chút do dự, nàng ngửa đầu nuốt xuống. Ngay sau đó mọi thứ trước mặt tối sầm, thiếu nữ ngất đi. Diêm U đặt hai ngón tay lên trán nàng, niệm chú kết ấn, dẫn dắt linh thức của nàng tiến nhập âm phủ, ngữ điệu trầm thấp như gió thoảng, truyền vào trong biển ý thức của đối phương: "Ngu Thu Thành, đi xuống dọc theo đường này đến bên bờ sông, nhìn thấy người ngươi muốn tìm thì phải nhanh chóng kéo tay nàng ta trở về. Nhớ lấy, trên đường đi phải ghi nhớ tên nàng ta, đồng thời bảo trì tâm tư thanh minh, đừng sinh tạp niệm."

Sau đó Diêm U đứng dậy, tay kẹp một tấm Truyền Âm Phù, dùng minh hỏa đốt nó, để tro tan vào trong gió, vận dụng tâm ngữ: "Người lái đò, dời mưa đi ra chỗ khác xa hơn, đừng đưa nàng ta qua sông."

Xong việc, Diêm U nhìn lại hai nữ tử bất tỉnh nhưng vẫn duy trì tư thế ôm nhau dưới đất, nàng xoay người rời đi.

Hồi lâu sau.

Thiếu nữ mở mắt ra trước, mơ màng chớp mắt vài cái, sau đó như nghĩ tới điều gì, lập tức nàng ngồi dậy, lay lay người trong ngực: "Sư phụ! Sư phụ!" Người trong lòng từ từ tỉnh giấc, đôi mắt xinh đẹp dần lấy lại tiêu cự, sau đó nhìn người đang ôm mình. Viền mắt thiếu nữ đỏ lên, nước mắt lại chảy ra: "Hu hu... cuối cùng người cũng chịu về rồi."

Suýt chút nữa... là mất người rồi. Thiếu nữ ôm chặt nữ tử, đắm chìm trong niềm vui khôn xiết. Nữ tử trong lòng chỉ cười dịu dàng, đặt bàn tay mềm mại lên mặt nàng: "Khóc cái gì?"

"Tại con mừng quá." Nghe được âm điệu đối phương hơi khàn, thiếu nữ lau nước mắt, nín khóc cười mỉm: "Sư phụ, sư phụ à, người biết không, vừa nãy là thần tiên đã cứu chúng ta đó."

"Ừm." Nữ tử thản nhiên trả lời, nàng phát hiện độc tố trong người đã bị loại trừ, trong cơn đờ đẫn lúc ly hồn có thấy hình bóng thấp thoáng, nàng lẩm bẩm: "Có lẽ là một vị quan viên địa ngục tốt bụng nào đó." Nàng khẽ ngồi dậy, nhìn thiếu nữ với đôi mắt đỏ ngầu, nhếch môi nói: "Kỳ thực... là A Thu cứu ta mới đúng!?"

"Sư phụ..."

"...Suỵt." Nữ tử lên tiếng ngắt lời, sau đó rướn người hôn má đối phương, vừa giận vừa oán: "A Thu, nàng... vẫn còn gọi ta là sư phụ sao?"

"Ơ?" Thiếu nữ ngây người, chớp chớp mắt. Một lúc lâu sau như được giác ngộ, chợt nàng siết vòng eo nhỏ nhắn của đối phương, cúi người hôn cánh môi thơm mềm thật sâu...

Lúc này, tại một nơi cách hai nàng rất xa - hoàng cung Minh Giới, trong vườn hoa u ám vắng vẻ, mặt ao lát đá cẩm thạch tỏa ánh sáng nhạt.

Con cá chép màu lam tuyết hóa thành một nữ tử tuyệt mỹ, từ từ bước ra khỏi ao. Sau khi xem xét xung quanh không còn ai, nàng xuất ra một chiếc áo choàng đen từ trong hư không, khoác lên người.

Loáng thoáng có thể trông thấy ánh đèn trắng lạnh lẽo ở một góc tẩm cung của Minh Vương đằng xa, người nọ vẫn chưa về.

Đáy mắt nữ tử nổi lên một tia phức tạp khó hiểu, nàng đứng lặng một lúc. Sau đó xoay người, hóa thành bóng đen, biến mất tại góc rẽ, để lại một tiếng thở dài nho nhỏ...

Tại Minh ngục, minh hỏa trên vách tường chập chờn yếu ớt, phát ra âm thanh lách tách, trong vạc nung đỏ là dầu sáp đang sôi sùng sục. Thỉnh thoảng có vài đội Minh binh đi qua hành lang dài, thay phiên tuần tra.

Nơi này là ngục Uổng Tử Thành, địa phương u tối nhất trong Minh Giới, chuyên giam giữ ác quỷ mang nặng nghiệp chướng hoặc những linh hồn chết oan, oán khí kết lại thành ác linh, sát khí bừng bừng. Quanh năm luôn chìm vào hắc ám, đèn đuốc sáng đến đâu cũng chỉ chiếu được một góc nhỏ trong nhà lao mà thôi. Thỉnh thoảng có vài khuôn mặt đáng sợ ló ra, gầm nhẹ hoặc hung dữ đập mạnh vào chấn song.

Tiếng bước chân đều nhịp quanh quẩn tại một nơi bí ẩn gần đó. Lúc đi qua hành lang, một minh binh chợt kêu ồ lên, dừng lại. Mọi người vội vàng đưa mắt nhìn vào một chỗ, không thấy có gì kỳ lạ. Đội trưởng đi đầu hỏi: "Sao vậy?"

Minh binh kia dụi dụi mắt, tỉ mỉ xem xét một lúc mới trả lời: "Ừm, chắc ta bị hoa mắt rồi."

"A Lục! Cái thằng ngốc này!" Đội trưởng đập hắn một cái, cười trách móc: "Làm ta cứ tưởng có chuyện gì xảy ra, hết cả hồn." Ngay từ thời điểm lễ quỷ tiết, bọn họ phải đề cao cảnh giác, mặc dù hiện giờ đã sang tháng tám, nhưng vẫn luôn duy trì trạng thái đề phòng, luôn căng thẳng không ngớt mỗi khi có động tĩnh lạ, quả thực là bắt đầu trở nên trông gà hóa cuốc rồi.

"Hắc hắc." Minh binh tên A Lục ngượng ngùng gãi đầu, cười gượng vài tiếng. Những minh binh khác cũng thả lỏng tinh thần, tiếp tục đi về phía trước.

Chợt có bóng đen từ chỗ tối chạy lướt qua, đi vào sâu trong ngục, cuối cùng dừng tại một buồng nhìn không giống với những nhà tù bình thường khác. Nhà tù này không chỉ tràn ngập sát khí mà linh lực cũng rất lớn, luồng năng lượng lưu chuyển liên tục, tụ lại trên một chiếc khóa thép khổng lồ. Trên khóa còn ẩn hiện ký hiệu màu tím, uy lực bất phàm, kết hợp với vài sợi xích sắt lớn, trói gô tên ác quỷ trong đó.

"Đúng là nơi này rồi." Bóng đen lầm bầm một tiếng, do dự mất một lúc, đôi mắt thâm trầm. Sau đó giơ tay lên, nhắm mắt ngưng tụ tinh lực, xuất ra một tấm phù ấn cỡ lớn...

Đầu bên kia, đội trưởng minh binh đi được một quãng xa đột ngột dừng bước, nhíu mày lẩm bẩm: "Sao có cảm giác là lạ thế nhỉ?"

"Hở? Sao thế?" Người bên cạnh thấy vậy bèn hỏi, vừa dứt lời, mặt đất rung rung, từ trong chỗ tối truyền ra tiếng kim loại va chạm, đèn đuốc treo bên tường cũng bị chấn động, ánh lửa bập bùng.

"Có chuyện gì vậy?" Các minh binh kinh hoảng không thôi. Bỗng một tiếng nổ vang lên từ phía sâu trong ngục, toàn bộ nhà lao rung chuyển, xung lượng cường đại khiến gạch đá rơi rụng lả tả, cát bụi bay tứ tung.

"Khụ khụ... Rốt cuộc có chuyện gì thế?" Mọi người bị sặc đến mức không mở mắt ra nổi, đến khi khói bụi tản đi, tất cả đều sợ đến ngây người. Những nhà lao trước mặt đã bị phá hỏng nghiêm trọng, kết giới biến mất, khung sắt cong vẹo, những quỷ hồn bị giam lợi dụng cơ hội mà trườn qua, khắp nơi vang lên tiếng cười khanh khách, từng khuôn mặt dữ tợn nhào tới, ùn ùn kéo đến.

"Thôi... xong rồi." Tên đội trưởng hoảng hốt rút kiếm, gào to với vệ binh bên cạnh: "Nhanh đi đánh chuông, thông báo cho Ty Mệnh đại nhân!" Vệ binh nhận mệnh, lập tức chạy ra ngoài cửa, minh binh khác cũng lớn tiếng kêu gọi toàn đội tập hợp. Những đội khác phát hiện sự cố bèn vội vàng chạy tới, nhóm lửa cùng đối phó quỷ hồn vượt ngục.

Uổng Tử Thành đã được bày kết giới dày đặc, suốt ngàn vạn năm qua chưa từng có dị biến, tình huống bây giờ quá đột ngột khiến bọn họ không kịp trở tay. Hơn nữa những ác quỷ trong ngục đều không phải loại tầm thường, chỉ trong một ngày mà sổng ra số lượng lớn như vậy, có thể thấy tình hình càng thêm nghiêm trọng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nghĩ đến đây, vài tên đội trưởng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vừa ra sức dẫn lính truy nã ác quỷ, vừa gấp gáp sửa lại nhà tù.

Thế nhưng khi bọn họ chạy vào sâu trong ngục, chứng kiến cảnh tượng trước mặt, tất cả mọi người như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy. Căn phòng giam chỉ có một mình vương thượng có khả năng mở ra đã bị san thành bình địa, xung quanh hoang tàn gạch vụn, khắp nơi đầy vết nổ. Đằng sau lỗ thủng nơi cánh cửa, một thân ảnh đứng sững tại đó, mặt mũi hung tợn, hắc khí quanh quẩn, bên trong đôi mắt xanh thẳm tràn ngập sát khí tà ác.

"Không... không... không thể nào..." Lão đội trưởng trợn tròn mắt, lùi về sau vài bước, khuôn mặt kinh hoàng như vừa nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ. Một tên đội trưởng nhìn trẻ hơn run run chỉ tay ra phía trước, mãi mới lấy lại giọng nói:

"Là... là Ma Thanh Giao!"

...

——————————————————————————————————

Thanh Giao: Rốt cục ta có thể ra ngoài được rồi!! Ta sẽ khuấy đảo đến long trời lở đất, biến nơi này thành địa ngục trong địa ngục á ha ha ha... Hả? Sao mặt trời bên ngoài chói quá vậy, nóng đến bức bối cả người! Óa, phố xá gì mà lộn xộn thế này? Ta lạc đường rồi! Làm sao bây giờ? Sao trên đường nhìn ai cũng xấu xí quá vậy, muốn hù chết người à... Khụ khụ, bị dị ứng phấn hoa rồi... (ngấn lệ) khắp nơi toàn hoa hoét! A... Mệt quá, vừa mệt vừa đói... sắp xỉu mất thôi... Có người đang té xỉu mà sao không ai đến đỡ ta dậy vậy, thế giới này thật đáng thất vọng!!

Vì vậy -- Ma Thanh Giao đáng sợ lại ngồi xổm trong nhà lao, khục khục...

Thanh Giao: Người ta không muốn ra ngoài gây rối nữa đâu, hức hức hức...
Bình Luận (0)
Comment