Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 63

Dưới Minh Giới, một vị Phán Quan vùi đầu trước án kỷ cuối cùng cũng giải quyết xong một quyển sổ trước mặt mình, nàng gác bút ngồi thẳng người, ngáp dài một hơi: "Ôi trời, mệt chết đi được." Nàng đấm đấm vai, sau đó lại đưa tay lấy một quyển sổ khác.

Hắc bào nữ tử ngồi đối diện ngừng bút, bên trong đôi mắt trầm tĩnh ánh lên tia nhu hòa: "Còn vài quyển nữa thôi, cố thêm chút nữa đi."

"Số bổn quan khổ quá..." Phong Vô Nhai bĩu môi, nghĩ đến vị điện hạ nào đó chắc đang tự do tự tại cùng mỹ nhân, đáy lòng càng thêm ngưỡng mộ. Nàng nhìn nữ tử đối diện mình, đáng thương nói: "Mệnh Mệnh à, bữa nào chúng ta cũng trốn lên nhân gian chơi nhé? Được không?"

Trì Hàn lườm nàng, cúi đầu tiếp tục viết chữ.

"Không nói gì thì ta sẽ coi như nàng ngầm đồng ý đó..." Phán Quan đại nhân bắt đầu chơi xấu. Đúng lúc này, ngoài cửa thư phòng vang lên tiếng thông báo có người đến, Phong Vô Nhai quay đầu thì thấy đó là trưởng thị vệ tiền điện - Hàn Thủ.

"Thưa Phán Quan, Ty Mệnh đại nhân, sứ giả Tông Miếu đã tới biên cảnh rồi ạ." Hàn Thủ ôm quyền về phía hai người, ngắn gọn báo cáo tình hình. Phong Vô Nhai nghe vậy, không khỏi nhíu mày: "Nhanh vậy sao?" Nếu là trước kia, ít nhất phải ngày kia mới tới được. Nàng trao đổi ánh mắt với người bên cạnh, nói với Hàn Thủ: "Dẫn một đội thị vệ ra đón đi."

"Vâng." Trưởng thị vệ nhận mệnh liền lui xuống. Phong Vô Nhai nghiêm túc nghĩ ngợi một hồi, cảm giác tình hình không ổn lắm. "Này, sao ta cứ luôn thấy bất an, dường như... lành ít dữ nhiều." Nàng quay đầu nhìn Trì Hàn.

"Cứ làm tốt chuyện của mình đi, những thứ khác không quan trọng." Trì Hàn khép quyển sổ trên án kỷ, lãnh đạm nói: "Mặc dù Thập Điện Tông Miếu khó chơi, nhưng sẽ không dựng chuyện gây sự đâu."

"Ừm." Phong Vô Nhai gật đầu, tuy nhiên nỗi lo âu trên mặt vẫn chưa tan. "Mong rằng không xảy ra sóng gió gì."

...

Còn ở trên đài thi đấu, mới so tài được một lúc mà bầu không khí đã trở nên căng thẳng.

Thế nhưng hai thí sinh cuối cùng đồng loạt nhíu mày, hiển nhiên là gặp phải tình huống bất ổn. Tuy nhiên biểu cảm của những người xung quanh thì lại tương phản, đại đa số hưng phấn trợn tròn mắt, ngây người nhìn chằm chằm lên đài, trong miệng bất chợt thổn thức.

Theo tầm mắt của mọi người, mấy cái bàn dài đã được chuyển đi, thay vào đó là hai cô nương xinh đẹp.

"Khì ha ha ha, ải cuối cùng này gọi là ngửi hương thưởng rượu. Cái tên đúng như trong nghĩa đen, chính là ngửi mùi rồi đoán tên rượu. Có điều, độ khó cũng được nâng cao, cho nên không thể trực tiếp rót rượu ra ly được." Vương phu nhân cười đặc biệt xán lạn, sau đó chỉ tay: "Đây, hai nữ tử này đã tẩm rượu lên người, các vị hãy chọn một trong hai rồi ngửi họ, sau đó nói ra tên rượu."

Câu nói vừa thốt ra, toàn bộ đấu trường sôi trào. Bởi vì rất nhiều người nhận ra hai nữ tử đó chính là hoa khôi Túy Hồng Lâu.

"Khốn thật, sao bổn thiếu gia không được may mắn như thế?" Quý công tử nào đó gào lên từ dưới đài. Phải biết rằng hai nữ tử này nổi tiếng là hoa khôi xinh đẹp nhất đế đô, muốn gặp mặt thì phải tốn không ít bạc, vậy mà bây giờ có thể mời được cả hai cùng xuất hiện... Thật... thật quá hào phóng! Hắn phe phẩy cây quạt, thở hồng hộc, thầm hạ quyết tâm về nhà phải chăm chỉ luyện tập, sang năm sẽ tỉ thí lại.

Trong lúc đang hâm mộ ghen tỵ, chợt hắn trông thấy hoàng sam nữ tử bên cạnh mình, bèn nổi ý xấu muốn trả thù cho hả giận, vì vậy bày ra vẻ mặt bà tám, cố ý chế nhạo: "Hắc hắc, vợ cô có phúc thật đấy."

"Vậy sao?" Ngoài dự liệu, người bên cạnh chỉ cười nhạt đáp.

Dáng vẻ lạnh lùng kia khiến quý công tử chợt thất thần, quên mất mình định nói gì. Qua một lúc lâu, hắn lắc lắc đầu, bướng bỉnh nói: "Này này, mặc dù phong tục Thương Kỳ chúng ta rất thoáng, nữ tử bị người khác ngửi thì cũng bình thường thôi. Thế nhưng nếu là ở nước khác thì sẽ phải lấy thân báo đáp đó! Vợ cô có diễm phúc như vậy, thì cô..."

"Diễm phúc của công tử cũng cao lắm." Mạnh Vãn Yên vẫn bình tĩnh ngắt lời hắn.

"Hở? Là sao?" Quý công tử sửng sốt.

"Bên phải có một đại hòa thượng cứ nhìn công tử mãi thôi." Mỹ nhân lạnh lùng cong môi, lúc đối phương nhìn sang bên phải bèn nói tiếp: "Hiển nhiên là mến công tử lắm đó." Ngữ điệu bình thản, nhưng chẳng hiểu sao dường như ẩn chứa chút cảm giác hả hê. Lúc đại hòa thượng đá lông nheo với quý công tử, bất giác hắn rùng hết cả người.

"Á đù, đấy chẳng phải là con lừa trọc đó sao?" Hắn thầm chửi một câu. "Diễm phúc cái quái gì chứ?"

Nữ tử bên cạnh không nói gì nữa, chỉ thản nhiên nhìn lên đài. Quý công tử không cam lòng, bực bội vỗ quạt lên tay mình, nói: "Sao cô không lo lắng gì vậy? Hai cô nương đó chính là tình nhân trong mộng của rất nhiều người ở đế đô đấy." Ít nhất cũng phải nổi máu ghen, sau đó về nhà trừng phạt gì gì đó mới phải chứ!!

Cuối cùng Mạnh Vãn Yên mất kiên nhẫn, nàng lạnh lùng liếc hắn: "Trừ ta ra, bất kỳ nữ tử nào cũng không lọt nổi vào mắt nàng ấy, cũng giống như vị hòa thượng đối với công tử vậy, công tử hiểu chứ?"

Dáng vẻ vẫn điềm nhiên không chút kích động, mơ hồ còn có cả hàn khí, uy nghi lẫm liệt.

"À... dạ." Quý công tử lúng túng đáp, đột nhiên hắn không dám bắt chuyện với nữ tử nho nhã kia nữa. Đúng lúc này quần chúng khán giả nhận thấy trên đài không có động tĩnh gì, bọn họ bắt đầu ầm ĩ trêu ghẹo, đặc biệt là nhóm nam nhân.

"Bắt đầu đi nhanh lên!"

"Chọn một người rồi ngửi đê!"

"Ha ha, ngửi đi, ngửi đi."

Vương phu nhân vung khăn tay, ý bảo mọi người giữ im lặng, sau đó lượn lờ bước tới trước mặt nhóm Diêm U, điệu cười đậm mùi phong trần: "Được rồi, hai vị khách quan mau chọn một cô nương đi."

Nhất thời Diêm U có ảo giác như đang lạc vào chốn thanh lâu, còn Vương phu nhân thì như hóa thân thành tú bà, trở nên quyến rũ gấp bội: "Sao thế? Hai vị cô nương này là hai hoa khôi đầu bảng của Túy Hồng Lâu, do ta đặc biệt mời tới, người khác ao ước mà chẳng được đấy."

... Kỳ thực làm chủ Túy Hồng Lâu mới là công việc chính của ngươi, còn Túy Tử Lâu chỉ là nghề tay trái thôi đúng không?! Minh Vương điện hạ không nhịn được mà thầm nói móc một câu. Dưới đài ồn ào tiếng trêu ghẹo, hòa cùng tiếng than vãn của rất nhiều nam nhân đố kị. Diêm U dò xét nhìn hoàng sam mỹ nhân đứng hàng trước dưới đài, chỉ thấy y nhân... mỉm cười.

Biểu cảm này là đang ủng hộ mình sao? Nàng nghĩ thầm, không phát hiện ánh mắt đối phương lóe lên tia khác thường. Công chúa đại nhân thấy Diêm U mãi không nhúc nhích, vì vậy nàng bước lên trước, cúi đầu khẽ ngửi một trong hai nữ tử. Rất nhanh, nàng nhận thấy mùi rượu tập trung vào cánh tay trái đối phương, hòa lẫn với mùi hương hoa nên khó phân biệt được là loại rượu gì.

Diêm U thấy thế bèn lại gần một nữ tử khác, giữ khoảng cách rồi ngửi một cái, lập tức chân mày giật giật. Nàng kinh ngạc liếc mắt nhìn vị phu nhân nào đó, chứng kiến phu nhân cười gian xảo với mình.

Người này thật sự quá... quá xảo quyệt. Nhất thời Minh Vương điện hạ có cảm giác như bị bỡn cợt, bởi vì mùi rượu trên người nữ tử đến từ vùng núi đôi! Diêm U giận đến mức muốn phẩy tay bỏ đi, thế nhưng nhớ đến nụ cười khích lệ của Mạnh Vãn Yên, nàng đành tiến gần hơn chút, cúi đầu ngửi lại lần nữa.

"Là... là rượu thiêu đao tử phổ thông." Một lúc lâu sau, nàng đáp.

Vương phu nhân liếc mắt nhìn hoa khôi đang ửng đỏ cả mặt, cao giọng: "Chính xác!"

"Ta không đoán được!" Công chúa nào đó tức giận vẫy ống tay áo. Diêm U thấy ánh mắt đối phương nhìn mình mang theo vài phần oán hận không sao hiểu được, nàng quay đầu tìm hoàng sam mỹ nhân dưới đám đông, phát hiện sắc mặt y nhân không tốt lắm. Chưa kịp nghĩ gì thì người chủ trì đã tuyên bố kết quả chung cuộc, tiểu nhị châm lửa đốt pháo, tiếng nổ đùng đùng lấn át cả tiếng cười nói.

Giữa tiếng ồn ào, Minh Vương điện hạ xách bầu An Đông tửu độc nhất vô nhị của năm xuống đài, định dắt Mạnh Vãn Yên rời đi thì chợt có tiếng gọi với từ đằng sau: "Hai vị, xin dừng bước!" Âm điệu trong veo có chút gấp gáp.

Diêm U quay đầu lại, hóa ra là nhị công chúa nước Thương Kỳ.

"Chờ đã... Ta... ta vẫn chưa biết tên ngươi mà." Công chúa tha thiết nhìn Diêm U, không rõ có phải là do hít quá nhiều rượu không mà gương mặt nàng hơi nhuộm hồng.

Diêm U cười nhạt: "E rằng chúng ta không có duyên gặp lại, đến đây là ly biệt rồi." Nói xong liền kéo tay nữ tử cạnh mình, không chút do dự mà đi xa.

"Này! Ngươi!" Công chúa đại nhân ngẩn người một hồi lâu, không ngờ đối phương dám từ chối mình, đến khi nhận thức được thì tức giận giậm chân, chứng kiến hai người kia tay nắm tay nhìn cực kỳ thân mật, trong lòng càng thêm hụt hẫng. Hai vị công công đứng cạnh nàng thì âm thầm lắc đầu, không dám lên tiếng.

Minh Vương điện hạ dắt Mạnh Vãn Yên đi được một lúc cho đến khi tiếng náo động dần dần giảm bớt, trông thấy biểu cảm của đối phương có gì đó không đúng lắm, nàng bèn lắc lắc bàn tay, nhẹ giọng hỏi: "Bản vương giành được rượu cho nàng rồi nè, nàng không vui sao?"

"Vương thượng càng vui hơn nữa đó, ngài nhìn mình xem... lại đùa giỡn bao nhiêu cô nương rồi." Mạnh Vãn Yên lạnh lùng quay mặt đi, giọng điệu hơi đậm mùi ghen tuông: "Cũng đúng thôi, vương thượng tài mạo song toàn, những người ái mộ vương thượng chắc cũng phải vây quanh Thương Kỳ tầm vài vòng đó."

Ghen đấy à? Minh Vương điện hạ híp mắt, cảm thấy cô nương nào đó đáng yêu muốn chết, bất giác nổi lên ý xấu: "...Ồ? Tầm vài vòng sao? Vậy là... bao gồm cả Mạnh đại nhân trong đó chứ?"

"Ta đứng ngoài vòng tròn." Giọng điệu bình thản.

--Ugh, nữ nhân chết bầm này. Diêm U nhếch mép, đột nhiên chồm người đánh cái chụt lên môi mỹ nhân: "Bản vương không cần vòng vèo gì hết, bản vương chỉ cần trái tim nàng thôi."

Vừa lùi người, bất chợt Mạnh Vãn Yên nắm cổ áo Diêm U, kéo xuống lần nữa, sau đó hung hăng cắn môi nàng. Thoáng chốc Diêm U ngơ ngác, nàng đưa tay xoa môi mình, một khắc sau lại bị y nhân dắt đi. Hoàng sam mỹ nhân kéo tay Diêm U, mười ngón giao nhau, xoay người bước về phía trước.

Minh Vương điện hạ nghiêng đầu nhìn Mạnh Vãn Yên, chỉ thấy mỗi gò má không cảm xúc của y nhân. Tóc mềm bay theo gió, đảo qua vành tai khiến hơi ngưa ngứa.

Sau đó, bên tai truyền đến một tiếng quát khẽ: "Nắm chặt chút coi, đồ đần này!"

...

Phía sau là công chúa đại nhân vẫn luôn dõi mắt nhìn theo hai người, nàng lạnh lùng vỗ tay một cái, lập tức hai người mặc đồ đen xuất hiện ngay bên cạnh, khom người gọi: "Công chúa."

"Đã hoàn thành bức họa chưa?" Công chúa nhẹ giọng hỏi. Một trong hai người mặc đồ đen đưa ra một bức vừa vẽ xong. Công chúa mở ra xem xét, chân dung đúng như trong suy nghĩ, nàng vui vẻ nhếch môi đắc thắng, nhưng một lát sau lại dần nhíu mày.

"Sao cứ thấy sai sai vậy nhỉ..." Công chúa nghi hoặc nói, cảm giác nữ tử trong tranh cùng người mình vừa tiếp xúc khang khác. Nàng nhắm mắt lại, kinh ngạc phát hiện trí nhớ tuyệt hảo của bản thân tự nhiên không rõ nổi dáng vẻ của đối phương!

Nàng kinh hoàng lùi về sau một bước, vội vàng nhét bức họa vào người mặc đồ đen: "Nhanh lên, nhất định phải tra ra được nữ tử này!"

...

——————————————————————————————————————————

Mạnh Vãn Yên: (hắc hóa mode on) Công chúa gì gì đó, chết hết đi!!

Mạnh mẫu: Yên nhi à ~~

Mạnh Vãn Yên: Mẫu thân? Không phải mẫu thân đã chết lâu rồi sao?

Mạnh mẫu: Mẫu thân đặc biệt quay về là muốn nói cho con biết, thật ra con không phải là con ruột của ta đâu.

Mạnh Vãn Yên: Gì cơ??

Mạnh mẫu: Năm xưa ta từng là thị nữ trung thành, luôn túc trực bên cạnh hoàng hậu X quốc, còn con chính là con gái của hoàng hậu, là công chúa điện hạ bị thất lạc nhiều năm, trong người đang chảy dòng máu hoàng gia cao quý của X quốc đó a a a...

Mạnh Vãn Yên: Công chúa gì gì đó... (lạnh lùng) quả nhiên vừa tuyệt vời vừa cao thượng khiến người khác không dám khinh nhờn!
Bình Luận (0)
Comment