Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 70

Ngày hôm sau, Diêm U dậy hơi trễ.

Hôm đó đại điện không có buổi thẩm vấn, nàng ngồi trong Đông Các duyệt mệnh thư, ngòi bút khởi thừa chuyển hợp*, nét chữ uyển chuyển đẹp đẽ, thế nhưng tinh thần thì có phần mệt mỏi.

*Khởi - thừa - chuyển - hợp: giống với đề - thực - luận - kết trong văn học Việt Nam, đây là một tổ hợp kết cấu cách viết thơ Đường luật của Trung Quốc thời xưa. Khởi là bắt đầu, thừa là nối tiếp đoạn trên, chuyển là chuyển tiếp, hợp là kết thúc.

"Ôi chao ôi, vương thượng à, coi bộ đêm qua ngài vận động hơi quá độ nhỉ." Một âm thanh bỉ ổi vang lên, theo đó là giọng điệu chế nhạo cùng nụ cười đểu giả, nhìn cực kỳ xấu xa.

Đang thất thần, Minh Vương điện hạ chợt bừng tỉnh, nàng miễn cưỡng liếc vị thanh y Phán Quan ngồi bên án kỷ. "Quả thực rất mệt, nhưng mà hậu điện còn ba mỹ nhân nữa, nan giải thật đấy. Chi bằng Phán Quan thay bản vương gánh vác chút nhé."

Thanh y Phán Quan cứng đờ, vội vàng xua tay hối lỗi: "Nào nào, đừng thế chứ, thần chỉ đùa chút thôi mà, vương thượng đại nhân rộng lượng, cần gì phải chấp vặt chuyện cỏn con này chứ... ha ha." Nàng chuyển nghiên mực trên bàn ra trước mặt mình, vừa mài mực vừa nịnh bợ. "Mấy con yêu tinh đó đều khó chơi, thần sợ là không đối phó nổi, chẳng may bọn họ quyến rũ Mệnh Mệnh của thần thì làm sao bây giờ. Mệnh Mệnh nhà thần cực kỳ hấp dẫn, thần không muốn tranh đoạt tình nhân với họ đâu..."

Diêm U nghe thanh y mỹ nam lải nhải, chân mày giật giật: "Vô Nhai này, nhìn ngươi không khác gì thiếu phụ mới gả trên trần gian ấy."

"Thần giống thiếu phụ chỗ nào?" Phong Vô Nhai nổi quạu.

"Rất đàn bà."

"Này ngài!! Hừ... người ta chỉ hơi nữ tính chút thôi, bộ không được hả?"

"Cũng rất tốt, nếu nữ tính thế thì tiện thể phê giùm mấy chồng công văn này nhé, bây giờ bản vương phải ra ngoài một chuyến." Minh Vương điện hạ thong thả đứng dậy, phủi tay áo đi ra cửa, không quên quay đầu bồi thêm một câu: "Cám ơn nha, vợ hiền."

Qua một lúc lâu, trong Đông Các mới nổi lên tiếng kêu ai oán: "Vương thượng!!"

Người đã đi xa hơi quay đầu, nhếch miệng cười mỉm. Sau đó nàng băng qua hành lang, vượt mấy cổng trăng, cuối cùng dừng tại bên ngoài một cung điện.

Cung điện trước mặt này là nơi nàng đã sai người bố trí chỗ ở cho bốn nữ tử từ ngày hôm qua, còn tòa tiểu viện bên ngoài cách đây khoảng mười mấy trượng chính là khu nghỉ ngơi của đoàn Cơ Lan.

Có điều... hơi kỳ quái. Nàng không hề nghe được bất kỳ âm thanh nào, lúc mở cổng, bên trong không một bóng người.

Sắc mặt Diêm U khẽ biến, định đi vào thì một thân ảnh thình lình bước ra.

"Vương... vương thượng?" Tiểu Khê phát hiện có người đứng cạnh cửa, kêu lên thất thanh.

"Sao ngươi lại ở đây?" Diêm U chứng kiến vẻ mặt Tiểu Khê bối rối, nàng âm thầm nghi hoặc rồi đảo mắt quanh phòng, mở miệng hỏi: "Nhóm nữ nhân kia đâu?"

"Vương thượng à..."

"Nói!"

Tiểu thị nữ run rẩy, né tránh ánh mắt của Diêm U: "Thưa vương thượng, bọn họ... nữ tử hôm qua thị tẩm xong liền sang chỗ Cơ đại nhân, đến giờ vẫn chưa thấy về. Ba người còn lại thì đã bị Mạnh đại nhân dẫn đi từ sáng sớm rồi ạ."

"Nàng ấy dẫn đi ư?" Diêm U hơi kinh ngạc, đến khi tới hậu viện Quỳnh Hoa Điện thì quang cảnh trước mặt khiến nàng ngơ ngác.

Chỉ thấy cạnh cửa phòng bếp, con gấu mèo tinh yểu điệu duyên dáng đang vung cây rìu lớn, khóc rấm rứt bổ củi, dường như là đã phải dồn hết toàn bộ sức lực, búi tóc trên đầu cũng rối nùi, vướng rất nhiều vụn gỗ.

Lại rầm một tiếng, một mảnh vụn gỗ bay xuống dưới chân Diêm U, nàng nhặt lên xem xét, phát hiện đúng là Nam Thiết Mộc - loại gỗ cứng nổi tiếng trong Minh Giới!

Nàng dời mắt nhìn sang dưới tàng cây, yêu tinh hoa đào mặc bộ váy hồng nhạt đang tức tối vò nắn bột mì cỡ bự trên bàn dài, bên cạnh chất đầy khoảng bảy, tám khối bột nhào hoàn chỉnh, hiển nhiên là đã làm xong từ lâu. Nhìn con yêu tinh có vẻ cực kỳ mệt nhọc, bên trán nổi một lớp mồ hôi mỏng, tóc mai cũng lộn xộn. Lúc thở dốc giơ tay xoa trán, vết bột mì lại dính thêm lên mặt, lọn tóc cũng nhuộm trắng, vừa nhếch nhách vừa buồn cười.

"A, vương thượng ~~" Đúng lúc này, các nàng nhận thấy có người đến, vẻ mặt liền sáng rỡ, nhao nhao dùng ánh mắt oan ức như thể sắp khóc tới nơi, nhìn thương cực kỳ. Thế nhưng hiện giờ bộ dạng các nàng có chút hài hước khiến Diêm U suýt phụt cười.

Sau khi điều chỉnh biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn chút, nàng định mở miệng hỏi tìm Mạnh Vãn Yên thì bất chợt bên sân nhỏ truyền ra tiếng thở phì phò.

"Oa á!" Một thân ảnh thình lình ngã xuống cùng với chiếc thùng gỗ chứa đầy nước. Ba người đồng loạt sửng sốt, chứng kiến nữ tử yếu đuối nằm dưới đất ngẩng đầu lên, mái tóc bê bết bùn dính vào mặt, nữ tử ho khan một tiếng, phun nước ra khỏi miệng.

Thì ra là linh chi cô nương... Minh Vương điện hạ há hốc mồm, nàng máy móc xoay người, sau đó nở nụ cười ranh mãnh...

Lúc này tại một chỗ khác trong sân, bốn bề vắng lặng, gió thổi hiu hiu, thanh bình yên ả.

Con báo đen khổng lồ nằm ườn cạnh bồn hoa, chiếc đuôi dài thi thoảng lắc qua lắc lại. Bạch y mỹ nhân ngồi xổm trước người nó, dịu dàng vuốt ve lông mao. Nàng chậm rãi xoa từ đỉnh đầu xuống ngang lưng, lớp lông mềm mại lướt qua lòng bàn tay, cảm giác vô cùng trơn mượt, tựa như đang sờ tơ lụa thượng hạng vậy.

Vậy nhưng, người vuốt lông cũng không vì cảm giác dễ chịu mà giãn mày, thậm chí còn hơi cau lại, vẻ mặt trầm tĩnh lạnh lùng toát lên tia buồn rầu, đôi mắt trong veo như làn thu thủy cũng mất đi sắc thái, có phần trống rỗng, tâm tư như trôi dạt về phương nào.

Một lúc lâu, nàng phục hồi tinh thần, lắc đầu cười khổ.

Thời điểm từng thích Lưu Minh Cẩm, nàng chưa bao giờ có cảm xúc như bây giờ. Giống như bản thân vừa trải nghiệm đủ loại bùi ngọt đắng cay, vừa yêu vừa hận, không biết phải nắm giữ người đó như thế nào mới tốt. Nhưng dù là thế, nàng vẫn không ngăn được nỗi nhớ nhung muốn được ở bên cạnh đối phương, muốn nghe nàng ấy dùng giọng điệu ôn nhu để nói chuyện với mình. Dẫu cho hai người đã không gặp mặt nhau suốt mấy ngày, trong lòng có bực tức nhưng mỗi khi hồi tưởng biểu cảm nhăn mày cùng nụ cười của người đó, tâm trí lại dịu đi rất nhiều, căn bản là không khống chế được.

Yêu một ai đó chính là như vậy sao...

Mạnh Vãn Yên khẽ thở dài. Trông thấy con báo đen đối diện híp mắt rụt tai lại, dáng vẻ hưởng thụ khiến nàng phì cười, bèn vươn đầu ngón tay chọc chọc đầu nó: "Mi đó, so với tên chủ nhân vô lương tâm kia thì bên mi còn vui hơn."

Con báo đen to xác hiển nhiên là hiểu được nàng nói gì, nó mừng rỡ lại gần, chủ động cọ cái đầu lông lá lên vai nữ tử trước mặt, nhìn cực ngoan hiền.

Mạnh Vãn Yên vuốt ve đầu nó, hơi giãn mi: "Giá như chủ nhân của mi cũng giống vậy thì tốt quá." Nàng khẽ than thở, chợt mường tưởng ra hình ảnh Diêm U đeo bám, cọ đầu lên người mình, biểu cảm sung sướng thỏa mãn...

"Thật đáng yêu..." Nàng vô thức thốt lên, sau đó liền sửng sốt, vội vàng lắc đầu: "Mình đang nghĩ gì vậy..."

"Bản vương cũng muốn biết... nàng đang nghĩ gì đấy?" Một giọng nói từ đằng sau truyền đến. Bạch y mỹ nhân như bị điện giật, thốt nhiên quay đầu thì đập vào mắt là đôi con ngươi màu tím trầm lấp lánh.

"Ngươi... ngươi tới đây làm gì?" Mạnh Vãn Yên quay mặt, cố ý dùng giọng điệu cực kỳ lãnh đạm. Nhưng do đã lâu không được tiếp xúc với người thương, trái tim không khỏi hồi hộp, tuy nhiên càng hồi hộp hơn chính là uất ức cùng căm phẫn, cảm xúc phức tạp khó hiểu tựa như sóng biển phun trào, nổi cuồn cuộn ở trong lòng.

Phản ứng hệt như trong dự liệu, Diêm U cũng không giận, nàng vẫn thản nhiên, không hề dời mắt khỏi người bạch y nữ tử, dường như muốn bù đắp lại khoảng thời gian xa cách, bên trong ánh mắt dịu dàng còn ẩn chứa cả lửa tình cháy bỏng.

Chứng kiến khuôn mặt đối phương có vẻ tiều tụy đi nhiều, đáy lòng Diêm U nổi lên cơn chua xót nhưng rồi lại giấu đi, bình thản mở miệng: "Ta tới để tìm nàng, thuận tiện hỏi một chút, ba người trong hậu viện nhà nàng là sao đây?"

Mạnh Vãn Yên nghe vậy, tâm tình chợt lạnh, cảm xúc thất vọng tột độ cùng không cam lòng tưởng như sắp khiến tim nàng tan nát. Nàng siết chặt bàn tay đang run run, đứng dậy xoay người nhìn Diêm U, cười khẩy: "Sao nào, ngươi đau lòng họ ư? Nên mới tới đây tìm ta để đòi lại công bằng cho các mỹ nhân của mình?"

"Ta chỉ thấy kỳ quặc thôi." Diêm U nhìn thẳng vào mắt nữ tử đối diện, từng bước lại gần: "Phòng bếp của nàng căn bản không cần dùng củi, nước thì đều sai người mang qua mỗi ngày, hiển nhiên là không cần thùng gỗ đến U Tuyền múc về, còn bột mỳ... hôm nay nàng phải làm bánh nhiều đến thế à?"

Nàng vươn thân ra trước, bao phủ cả người bạch y mỹ nhân trong cái bóng của chính mình, ánh mắt sâu thẳm như đầm tối: "Đây không phải là phong cách của nàng... Này, nàng còn chưa chịu thừa nhận à?"

"Thừa nhận cái gì?"

"Nàng đang ghen."

"Ồ, nực cười!" Mạnh Vãn Yên hơi hất cằm, cong môi: "Sao ta phải ghen? Đừng có ảo tưởng nữa, ta chẳng quan tâm chuyện gì xảy ra giữa ngươi và nữ tử khác cả." Người trước mặt vẫn nhìn Mạnh Vãn Yên chằm chằm, đôi mắt tím dịu dàng thân thuộc, giống như vòng xoáy khổng lồ bí ẩn, cuốn hút hồn phách đối phương.

Thình lình Diêm U tiến tới nắm cổ tay Mạnh Vãn Yên, kéo nàng vào một góc phòng bí mật cách đây không xa. Mạnh Vãn Yên chưa kịp phản kháng thì đã bị đè lên vách tường đá, Diêm U chống hẳn hai tay ở cả hai bên, vây Mạnh Vãn Yên dưới thân mình, âm điệu quanh quẩn bên tai: "Không quan tâm thật sao?"

Mạnh Vãn Yên cũng không chịu thua, nàng ngẩng đầu mặt đối mặt với Diêm U, hai người đều bướng bỉnh không nói câu nào, cứ thế giằng co lẫn nhau trong im lặng, tựa như đang đánh cuộc vậy.

Cuối cùng, vành mắt Mạnh Vãn Yên ửng đỏ, nhưng nàng vẫn cố chấp cắn môi dưới, không muốn lộ ra dáng vẻ yếu đuối trước mặt Diêm U.

A Mạnh... Hô hấp Diêm U ngưng trệ, chứng kiến đôi mắt rớm lệ của đối phương, chợt tim đau như đao cắt.

"Diêm U, ta hận ngươi." Mạnh Vãn Yên oán hận mở miệng, phát hiện yết hầu hơi nghèn nghẹn. Vừa dứt lời, thình lình nàng bị ôm vào lòng.

"Xin lỗi, xin lỗi mà..." Bên tai cũng nghe được âm thanh khàn khàn, ba chữ nỉ non tràn ngập sự hoảng loạn cùng xót thương.

Mùi Long Diên Hương hòa lẫn vào hơi thở, lúc lồng ngực Diêm U dán chặt vào người, Mạnh Vãn Yên mới phát hiện trái tim nàng ấy đập rất nhanh, thanh âm mạnh mẽ tựa như búa bổ, đập tan lớp băng dày trong lòng mình.

"Tối qua không có gì xảy ra hết." Diêm U vòng tay siết chặt thắt lưng mảnh mai của đối phương, mở miệng giải thích. Ánh mắt oán hận vừa nãy của Mạnh Vãn Yên khiến nàng sợ hãi. Ngay tại khoảng khắc đó, nàng gần như cho rằng mình thật sự mất đi nàng ấy. Đầu óc Diêm U rối loạn, chợt ngộ ra bản thân đã quá đáng suốt mấy ngày nay.

Nữ tử này chính là người nàng yêu cơ mà, thế nhưng nàng đã làm gì đến mức khiến nàng ấy khổ sở như vậy. Kích động nhất thời cũng tốt, cố ý thử lòng cũng được, nàng không cần gì hết, nàng không muốn gây tổn thương người mình yêu nữa.

Diêm U vội vàng đỡ hai vai Mạnh Vãn Yên, thần sắc sáng sủa: "Nghe này, đêm qua ta không hề chạm vào nữ tử kia, mệnh lệnh nàng ta đi thị tẩm cũng là cố ý... cố ý diễn cho nàng xem thôi."

Mạnh Vãn Yên cố giãy nhưng không thoát ra được, nhớ đến cảm xúc đau đớn lúc đứng ngoài Tố Thần Cung, cơn giận dâng cao: "Chẳng liên quan gì đến ta cả."

"Không được, ta không cho phép nàng nói vậy." Diêm U lắc đầu, đôi mắt thạch anh tím ươn ướt: "Chúng ta đừng dày vò lẫn nhau nữa, được không? A Mạnh à... Ta sợ, dù nàng chấp nhận bên ta, nhưng ta vẫn luôn cảm giác không thực. Đôi khi ta không hiểu nổi tâm tư nàng, ta sợ nàng quen với sự tồn tại của ta, chỉ cưỡng ép bản thân đến với ta thôi..."

Ngừng một chút, Diêm U cau mày, vẻ mặt buồn bã thê lương: "Nàng có biết cảm giác của ta lúc đứng ngoài cửa sổ, trông thấy nàng cầm bức họa vẽ Lưu Minh Cẩm không, ta..."

"Cho nên ngươi mới trả thù ta như vậy sao?" Mạnh Vãn Yên ra sức vùng vằng khỏi tay Diêm U.

"Không phải..."

"Vậy tại sao ngươi cứ tránh mặt ta, còn làm những chuyện quá đáng?"

"Xin lỗi..."

Mạnh Vãn Yên không nói gì, bình tĩnh nhìn Diêm U, qua một lúc lâu, nàng căm hận nói: "Giờ đã biết mình sai ở đâu chưa? Diêm U, ngươi dám vu oan ta."

Theo đó là hai hàng lệ chảy dọc gò má. 'Tách', một giọt rơi thẳng xuống nền đá xanh. Nhất thời Diêm U luống cuống: "Ta... lúc đó ta thấy..."

"Thấy cái gì?!" Mạnh Vãn Yên ngắt lời. "Ngươi không phát hiện trên bàn còn có... một bức họa khác sao? Lúc ấy ta đang nhìn bức chân dung ngươi vẽ tặng, sau đó mới cầm bức vẽ Lưu Minh Cẩm để định cất đi thôi, ai biết ngươi xuất hiện đúng lúc như vậy chứ."

Diêm U chấn động: "Bức ta vẽ... ư?" Thì ra... thì ra là vậy...

Mạnh Vãn Yên lạnh lùng mím môi, trên khuôn mặt trắng nõn dính hai vệt nước mắt, vừa lạnh lùng vừa đáng yêu, nhìn cực quyến rũ động lòng người. Còn người đối diện thì ngẩn ngơ trong phút chốc, dần dần nàng nhếch môi.

"A... Ta thật ngu ngốc." Diêm U lại gần, dịu dàng đưa tay ôm mặt y nhân, nhẹ nhàng lau nước mắt. Lát sau lại như nghĩ tới điều gì, nàng đột nhiên nói: "Khi không sao tự nhiên nàng nhìn bức họa vẽ mình đắm đuối thế..."

"Ngươi?!!!" Mạnh Vãn Yên trợn trừng, thình lình nhào tới cắn mạnh vào bả vai Diêm U.

"Ái, ta sai rồi, ta sai rồi... Ui, đau..."

"Còn biết đau sao, ai kêu ngươi vơ đũa cả nắm, ai kêu ngươi hung dữ với ta, ai kêu ngươi cho người khác thị tẩm..."

Mạnh mỹ nhân nổi giận, oán khí chất chứa lâu ngày bộc phát, hóa thành nắm đấm đánh lên vai Diêm U, phát ra âm thanh bộp bộp.

Diêm U yên lặng chịu trận, đến khi trông thấy cô nương thô bạo nào đó càng lúc càng mất khống chế, đôi mắt lại bắt đầu rơm rớm thì không nhịn nổi nữa, nàng cưỡng ép ôm eo y nhân, vòng một tay ấn gáy đối phương, dán bốn cánh môi vào nhau.

"Đừng..." Đầu lưỡi tách mở khớp hàm đối phương, kèm theo là một tiếng ưm, Diêm U cảm nhận thân thể yếu đuối trong lòng mình đột nhiên run rẩy, lông mi dài ẩm ướt lướt qua mí mắt khiến tim nàng loạn nhịp.

Phảng phất như có dòng điện chạy khắp thân, mang theo cơn sóng nhiệt cùng quầng sáng chói lòa. Loại cảm xúc này mãnh liệt hơn hẳn những lần trước, hầu như nhấn chìm hoàn toàn lí trí. Mạnh Vãn Yên dần chuyển từ kháng cự sang thế chủ động, hai người bất giác ôm nhau, ép mình dán sát vào người đối phương hơn, mạnh mẽ cướp đoạt môi lưỡi từng tấc một tới khi nào không thở nổi mới thôi.

Bên cạnh bồn hoa, con báo đen bị chủ nhân ngó lơ trông về phía xa, nhưng chờ mãi không thấy hai người xuất hiện. Nó giật giật lỗ tai, cuối cùng đành rên ư ử một tiếng, gục đầu ngủ tiếp.

Lại sau một hồi, bên trong góc tường vang lên tiếng trách mắng: "Làm gì thế hả? Ai cho phép ngươi làm vậy?"

Lúc hai thân thể tách ra, Mạnh Vãn Yên khẽ thở gấp, đến khi hô hấp ổn định, nàng xấu hổ quát người trước mặt dù hai tay vẫn đang ôm cổ đối phương, cái má hồng hồng tựa như hoa sen tươi rói sau trận mưa đầu mùa.

"Hôn vị thê tử của mình, bộ không được sao?" Minh Vương điện hạ liếm đôi môi đỏ thắm, cười gian nhìn cô nương nào đó ăn xong tính xù nợ.

"Ai là thê tử của ngươi chứ?!" Người trong lòng trừng đôi mắt xinh đẹp ngấn nước nhìn nàng, giọng điệu căm phẫn: "Ngươi là quân vương Minh Giới, sau này có ba ngàn hậu cung, bất cứ lúc nào cũng có nữ nhân trùm chăn khiêng lên tận giường, còn tới tìm ta làm gì?"

Khụ, ai nói với nàng câu ấy vậy...

Minh Vương điện hạ che trán, thầm nghĩ nhất định Vô Nhai lại nói bậy bạ gì đó với Mạnh Vãn Yên rồi, có điều bây giờ tìm cách dỗ dành mỹ nhân khẩu thị tâm phi này vẫn quan trọng hơn. Vì vậy nàng mềm giọng, kéo tay áo y nhân, ra vẻ đáng thương: "Ta không cần ai hết, chỉ cần một mình nàng thôi. Mạnh Vãn Yên à, nàng không thể trốn trách nhiệm như thế được, nàng đã đáp ứng ở bên ta rồi."

Mỹ nhân nhăn mày, lạnh lùng nói: "Ta đáp ứng hồi nào?" Nói xong lại tức giận bồi thêm một câu: "Đồ vô sỉ."

"Phì!"

"Còn cười được nữa hả?"

"Được rồi được rồi, là ta sai, tất cả đều là lỗi của ta." Minh Vương điện hạ lấy ra một chiếc khăn tay, cúi đầu nhẹ lau giọt lệ bên khóe mắt y nhân, sau đó chuyển dưới khóe miệng, trông thấy trên môi óng ánh, nàng thấp giọng cười khẽ.

Bầu không khí càng lúc càng mờ ám.

Ban đầu Mạnh Vãn Yên còn tức giận, nhưng khi liếc mắt nhận thấy khăn tay đối phương đang cầm chính là vật mình làm rơi ở Tố Thần Cung, lập tức đáy lòng dịu đi ba phần, có điều ngoài mặt vẫn ra vẻ lãnh đạm. Chợt nghe Diêm U cười nói: "Ừm, phu nhân của ta khóc nhìn cũng cực kỳ mê người."

"Hứ!" Mạnh Vãn Yên tức giận liếc xéo người nào đó, đáy lòng cũng dần trở nên ngọt ngào.

Diêm U cúi xuống, cụng trán y nhân, ôn nhu nói: "Còn cãi nhau với ta nữa không, hả?"

"Tại ngươi cứ thích gây chuyện trước."

"Phải phải, ta không tốt, ta sai rồi." Minh Vương điện hạ vội vã nhận tội, tiếp đó thấp thỏm hỏi. "... tha lỗi cho ta nhé."

Mạnh Vãn Yên nhéo khuôn mặt cười tươi của Diêm U: "Vậy còn ngươi? Bây giờ còn thấy trong lòng ta không có ngươi chưa, còn nghĩ ta không quan tâm ngươi nữa không, hả?"

"Đâu có đâu, bây giờ bản vương đã biết rõ, kỳ thực ái phi đã sớm một lòng một dạ, trao trọn trái tim cho bản vương rồi."

"Ngươi lại còn bị ảo tưởng nữa."

"Đây là sự thật."

"Ban đầu là thật, có điều giờ ta phải suy nghĩ lại."

"Hả? Sao thế được, bản vương đã xuống nước tới mức này rồi đó." Minh Vương điện hạ bất mãn lầm bầm, phút chốc nàng rướn người, ngay tại vị trí gần trong gang tấc liền khóa chặt đôi môi anh đào đang hơi nhoẻn cười.

...

————————————————————————————————

Cha xứ: Mạnh Vãn Yên, con có đồng ý cưới Diêm U làm vợ, vĩnh viễn bảo vệ nàng, che chở nàng, cùng nàng vượt qua bão giông chứ?

Mạnh Vãn Yên: Con đồng ý.

Cha xứ: Diêm U, con có đồng ý gả cho Mạnh Vãn Yên, cùng nàng nắm tay vượt qua nhân sinh, tương thân tương ái, bên nhau không rời chứ?

Diêm U: Ớ? Cha xứ à, hình như lời thoại của cha có gì đó sai sai...

Mạnh Vãn Yên: Đây không phải là vấn đề quan trọng, còn không mau nói đồng ý đi?

Diêm U: Ta...

Người nào đó: Chờ đã! Ta không chấp nhận!

Diêm U: Hả? Ngươi là ai?! Hơn nữa sao trên đầu lại đeo quần lót màu hồng mà không phải là mặt nạ vậy??

Người nào đó: Cái này cũng không quan trọng, quan trọng là... hiện giờ các ngươi vẫn chưa thể bên nhau được, ta đại biểu cho kiếp nạn tiếp theo các ngươi phải vượt qua, nếu các ngươi muốn bên nhau, nhất định phải đánh bại ta mới được... ta... á phụt... (thổ huyết)!!!

Mạnh Vãn Yên buông cây búa dính máu, cười mỉm: Được rồi honey, chúng ta tiếp tục nào!
Bình Luận (0)
Comment