Chẳng Thà Uống Chén Mạnh Bà Thang

Chương 81

Bên cầu Nại Hà, bầy quỷ hồn đứng xếp thành một hàng, lần lượt nhận chén canh trong tay bạch y nữ tử, uống xong nước canh màu nâu nhạt liền quên hết những chuyện xưa trong chốn hồng trần.

Cây muôi dài nhẹ nhàng được múc ra từ trong chiếc thùng gỗ, tỏa hương thơm lừng. Chợt một luồng gió thổi tới khiến mặt nước trong chén Thanh Hoa lay động, phản chiếu dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, nhưng trong lòng nàng thì tựa như có gì đó vỡ tan, cắm vào da thịt.

Bạch y mỹ nhân nhíu mày.

"Mạnh Vãn Yên..." Đúng lúc này thanh y Phán Quan xuất hiện, tình cờ chứng kiến sắc mặt nàng như vậy bèn nhẹ giọng gọi tên, biểu cảm lo lắng. Mạnh Vãn Yên lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười mỉm với người nọ rồi đưa chén canh trong tay ra. Không bao lâu, những quỷ hồn cần qua cầu đều theo Minh binh rời đi.

Đèn lồng trên cầu tắt ngúm, gió lạnh chợt nổi lên.

"Sao tự nhiên ngài tới đây vậy?" Mạnh Vãn Yên cúi đầu thu dọn đồ đạc, thanh y Phán Quan đứng cạnh dõi mắt nhìn khói sóng mênh mông đằng xa, giọng nói có chút thâm trầm: "Không có gì... Chỉ là muốn đến thăm ngài thôi."

Động tác trong tay chậm lại, Mạnh Vãn Yên ngẩng đầu nhìn Phong Vô Nhai, trong lòng hiểu đối phương đang lo lắng cho mình. Thế nhưng kỳ thực mấy tháng nay, người trước mặt này cũng không khá hơn nàng là bao, chẳng những ít cười hơn, đôi mắt còn hằn cả vết quầng thâm.

"Ta không sao cả, ngài không cần phải lo lắng quá." Bạch y mỹ nhân mím môi, cúi đầu đeo nhẫn chứa đồ. Thanh y Phán Quan bên cạnh rũ mắt không nói gì, sợi tóc bị gió thổi rối bù.

Nàng nói tiếp: "Ta nghe Ty Mệnh nói Diêm U lên nhân gian rồi."

Phong Vô Nhai khẽ biến sắc, ánh mắt càng thêm ảm đạm. Nàng đã biết trước chuyện Diêm U lên nhân gian, thế nhưng lúc phái Quỷ Sai tìm kiếm thì lại không truy được chút tung tích nào. Không rõ hiện giờ ngài ấy đang ở đâu, có khỏe mạnh hay không...

"Lần này ta thật sự khiến nàng ấy thất vọng tột độ rồi. Có lẽ nàng ấy sẽ không tha thứ cho ta..." Mạnh Vãn Yên yếu ớt nói, cổ họng có chút đắng chát, nhưng vẫn gượng cười: "Ta biết, hiện giờ nàng ấy không muốn thấy mặt ta, nhưng không sao, ta sẽ chờ nàng ấy quay về."

Chờ ngài ấy quay về sao... Đồng tử trong mắt Phong Vô Nhai co lại, có chút xúc động. Nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, nàng rầu rĩ nói: "...Nếu ngài ấy không về thì sao?"

"Nếu sang năm sau mà nàng ấy vẫn không về, ta sẽ tự mình đi tìm." Mạnh Vãn Yên kiên định nói, trong mắt không kìm được chua xót. "Dù cho nàng ấy đi nơi nào, ta vẫn sẽ tìm cho bằng được, cũng sẽ... không buông tay nàng ấy ra nữa."

Một giọt nước mắt chảy xuống, bắn thẳng vào mu bàn tay. Mạnh Vãn Yên thất thần nhìn vệt nước lạnh lẽo trên tay mình, chợt nhận ra một góc trong lòng trống rỗng, tựa như bị ai đó đục khoét rồi dội đá lạnh vào vậy.

Quả nhiên... trái tim vẫn còn rất đau đớn.

Bạch y mỹ nhân cắn chặt môi, đứng trong gió khiến nàng nhìn cực kỳ yếu ớt mỏng manh.

Phong Vô Nhai ngây người, mở miệng muốn nói gì, thế nhưng nữ tử trước mặt nhanh chóng lau vết ướt nơi khóe mắt, cười mỉm với nàng: "Chỉ là bụi bay vào mắt thôi."

...

Trong thư phòng của Minh Vương, đột nhiên vang lên tiếng loảng xoảng.

Hai thị nữ đứng ngoài cửa đều sợ hãi. Tiếp đó một tiểu thị nữ khác từ trong phòng bước ra, trên tay cầm cái khay đựng các mảnh sứ vỡ, chuẩn bị mang đi xử lý.

Sau khi nhìn nhau vài lần, tiểu thị nữ lè lưỡi, thì thầm với hai người kia: "Lưu ngục trưởng và Triệu đại hình quan thật sự khiến nữ vương nổi giận rồi." Nói xong liền nhấc khay lên, vừa đi tới hành lang xa xa vừa lầm bầm tiếc nuối.

Trong thư phòng, Cơ Lan ngồi trước bàn văn kiện, khẽ ấn ngón tay lên quyển sổ ghi chép tổn thất trong lao ngục, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hai nam nhân đang cúi đầu, nửa quỳ trước mặt mình: "Các ngươi muốn làm phản đúng không?"

Lưu ngục trưởng cắn răng ngẩng đầu, trong mắt toát lên vẻ thù hằn. Nữ nhân này chính là kẻ đã hại vương thượng của bọn họ, chiếm đoạt toàn bộ nơi này, hắn oán hận bản thân không đủ năng lực báo thù cho vương thượng, bây giờ còn phải nghe lệnh nàng ta sai khiến! Sau khi cố nén cơn xúc động vì phẫn nộ, hắn thở hắt ra, trầm giọng trả lời: "Lao ngục bị phong ấn đã lâu, nữ vương không phái người đến tăng cường giám sát, cho nên mới khiến bọn chúng suýt vượt ngục ạ."

"Vậy sao?" Cơ Lan nheo mắt, khí tức nguy hiểm: "Binh đao địa ngục, cứ hai trăm năm sẽ thi hành phong ấn một lần, oán khí vô cùng dữ dội. Vào ngày mười lăm hàng tháng, đúng giờ Tý thì phải đốt trấn hồn hương, nâng cấp cảnh giới, cách một canh giờ thì vệ binh sẽ thay nhau tuần tra, thế nhưng..."

Nàng kéo dài giọng, lập tức hai nam nhân đối diện biến sắc.

"Các ngươi không đốt trấn hồn hương đúng giờ, hơn nữa lại còn... uống rượu." Cơ Lan nhìn xuống bọn họ, nàng vỗ mạnh tay lên bàn, âm điệu buốt giá: "Chẳng lẽ các ngươi không biết trong ngục đang nhốt những ác quỷ gì ư?! Chẳng lẽ không biết hậu quả sẽ ra sao nếu chẳng may cửa lao bị phá hả?!!"

Áp lực cường đại ùn ùn kéo đến khiến hai nam nhân kia bủn rủn cả chân, lập tức quỳ rạp người, trên trán ứa mồ hôi lạnh. Bọn họ không ngờ vị nữ vương mới nhậm chức này lại nắm rõ tình hình trong lao ngục đến thế, đủ loại cảm xúc kinh ngạc không cam lòng pha cùng nỗi sợ hãi dâng cao, đồng thời cũng nổi lên ý nghĩ áy náy lẫn không muốn thừa nhận. Nhưng họ vẫn ngập ngừng nói: "Chẳng qua chỉ là mất mát nhất thời, chúng thần..."

"Các ngươi nghĩ rằng với kiểu cách như vậy, Diêm U có thể trở về sao?"

Cơ Lan lạnh lùng nhìn hai tên nam nhân, mạnh mẽ nói: "Ta hi vọng các ngươi công tư phân minh, không gây tai họa gì trong Minh vực, phá hủy mọi công lao Diêm U dựng nên. Nếu còn có lần sau, ta sẽ đích thân tìm người đáng tin cậy khác để thay thế vị trí của các ngươi đấy."

Nói xong, nàng ném một cuộn chỉ dụ: "Tự động nhận hình phạt trong Khảo Tệ Ty đi."

"...Vâng." Lưu ngục trưởng cầm cuộn chỉ dụ, chán nản ra ngoài cùng tên đại hình quan cạnh mình.

Đúng lúc này, tiểu thị nữ đứng ngoài cửa thò đầu nhìn quanh vài lần. Cơ Lan liếc mắt nhìn lướt qua, lập tức nàng rùng cả người, ngoan ngoãn bước vào đến bên cạnh, sau đó gục đầu, dè dặt nói: "Thưa nữ vương, Kỷ Tụ Thần Quân từ Âm Sơn đến cầu kiến ạ."

Đang định cầm bút viết chữ, người bên kia nghe vậy liền dừng lại: "Ngươi nói ai?"

"Thần nói... Kỷ Tụ Thần Quân từ Âm Sơn ạ..." Chứng kiến nữ vương nghiêm mặt lại, Tiểu Khê ngậm miệng không dám nói thêm gì nữa. Còn người đối diện thì tựa như nghe phải thứ gì đó quái dị khiến nàng khó chịu, nhất thời trầm mặc thêm vài phần. Tiếp đó nàng quẳng cây bút trong tay đi, thấp giọng lầm bầm: "Tên mặt chết đó tới làm gì?"

"Sao nào? Bộ ta không được phép tới hả?" Thình lình có giọng nữ từ bên ngoài vang lên, lập tức Tiểu Khê xoay người lại, chứng kiến một thân ảnh nhanh chóng bước vào trong điện. Mi mục như họa, y phục thoải mái màu xanh nhạt, khí chất xinh đẹp tuyệt trần.

Thần tiên tỷ tỷ... Thị nữ nào đó đè ngực mình.

Kỷ Tụ thong thả đi tới, lắc lắc vật trong tay ra trước mặt nữ vương điện hạ ngồi trên bàn, giọng điệu trong veo: "Năm trước Diêm U cho ta ngọc bài thông hành, có thể tùy ý ra vào Minh Vực. Bây giờ Minh Giới Thương Kỳ đổi chủ, không lẽ thứ này cũng hết hiệu lực?"

Cơ Lan hơi bực bội dời mắt nhìn chỗ khác. Nàng đã không gặp tên này bao lâu rồi nhỉ... Đại khái khoảng năm, sáu trăm năm. Thời gian xa cách quả thực quá dài, cho nên hình ảnh đối phương trong ký ức cùng hiện tại có chút khác biệt, có điều... vẫn đáng ghét như xưa.

Nàng khẽ hừ một tiếng: "Ngươi đến đây làm gì?"

"Đến thăm ngươi." Người bên kia khoanh tay, tư thế hiên ngang, phóng khoáng đáp lại. Ngay tại thời điểm nữ vương nào đó hơi kinh ngạc, nàng khẽ nhếch mày, nói tiếp: "Ừm, bây giờ ta nên xưng hô với ngươi như thế nào đây nhỉ, Quỷ Vương... hay Minh Vương điện hạ?"

Nghe vậy, Cơ Lan đen mặt: "Không cần, cứ gọi như trước đây đi."

"Ồ?" Thần Quân đại nhân đưa tay chọc cằm, ăn không nói có: "Ừm...đúng vậy, gọi Hoa Kê vẫn thân thiết hơn."

"Ngươi!" Cơ Lan trừng mắt. Lúc nhỏ Diêm U đã bị tên này đặt nhũ danh là "Diêm Du", còn bản thân nàng thì mang họ Cơ, tên Lan nên bị nàng ta kêu "hoa kê hoa kê" suốt bao nhiêu năm trời... Bây giờ cái tên mặt chết này còn dám nói ra...

*Kỷ Tụ chơi chữ, Diêm U đồng âm với Diêm Du = muối dầu. Cơ Lan đồng âm với Hoa Kê = sẻ núi.

Nữ vương nào đó không nhịn nổi nữa, nàng lập tức trút hết bao nỗi phiền muộn, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi cố tình đến đây gây sự hả, hay là muốn bị ta tẩn thêm lần nữa?! Đã bao năm trôi qua rồi mà vẫn xấu miệng như thế, lần nào cũng trưng cái bản mặt chết ra, chả khác gì con sếu trắng ngơ ngơ vậy."

"Ồ." Kỷ Tụ cười khẩy, thong thả phản đòn: "Nhưng ta vẫn không thể sánh bằng ngươi, từ nhỏ đến lớn đã gieo họa cho bao nhiêu thanh niên tuấn tú, đến giờ vẫn không đổi tính lẳng lơ, tán tỉnh lung tung, không khác gì hoa hồng điên vậy."

"Loảng xoảng!"

Trong góc phòng, bình hoa trong tay thị nữ nào đó vỡ vụn trên mặt đất. Hai người mới nhận ra trong điện còn có người khác nữa, đồng loạt quay mặt đi.

Tiểu Khê run rẩy cả người, thu hồi cái miệng há hốc của mình, sắc mặt lập tức trắng bệch. Nàng vốn định yên lặng quét dọn, tranh thủ nhìn lén Thần Quân thêm vài lần, nhưng nàng vạn vạn lần không ngờ bản thân tình cờ nghe được đoạn đối thoại kinh hoàng kia. Nguy rồi, liệu mình có bị diệt khẩu không đây?

"Khụ khụ." Lúc này nữ vương điện hạ hành động trước, nàng giơ tay vén sợi tóc bên tai, khôi phục dáng vẻ lãnh đạm. Nữ tử đoan trang thanh nhã bên cạnh liếc mắt: "Vất vả mới tới được đây, không định chiêu đãi ta chút gì sao?"

"Hừ." Cơ Lan lườm nguýt, đè nén cơn giận. Nàng khẽ phẩy tà áo bước ra ngoài cửa: "Nè, cùng xuống vườn hoa sau viện uống rượu với ta đi."

Thấy vậy, tiểu thị nữ đứng bất động nãy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, nàng co người quỳ xuống, vỗ ngực mình, âm thầm tạ ơn trời đất. Kỷ Tụ đứng một bên thì nhíu mày, hơi hứng thú nhìn nàng một lúc, sau đó cất bước đi theo Cơ Lan.

Lúc tới hậu viện, hình ảnh đầu tiên đập vào mi mắt vẫn là khu vườn đầy Mạn Châu Sa Hoa diễm lệ.

Kỷ Tụ dừng chân trước vườn hoa, tựa như nghĩ tới điều gì, nàng vươn tay niệm chú, biến ra một bó hoa màu tím rồi đưa ra trước mặt nữ tử bên cạnh: "Này, tặng ngươi đó."

Cơ Lan sững sờ trong chốc lát, sau đó ánh mắt dần sáng lên: "Đây là... hoa Diên Vĩ?"

"Ừ." Người kia gật đầu, chắp tay đứng thẳng lưng, thờ ơ nhìn vườn hoa xa xa. "Đang là mùa hoa diên vĩ nở phía sau núi nhà ta, cho nên thuận tiện hái vài cành tặng ngươi, đỡ phải nhìn mấy thứ đỏ như máu kia suốt ngày, ngay cả người cũng trở nên ô nhiễm rồi."

Cơ Lan tức giận nhận bó hoa, bất giác cúi đầu khẽ ngửi vài lần. Hương thơm dịu nhẹ bay vào mũi, kích thích hồi ức trong nàng.

Diên vĩ tím nở vào tháng sáu, tháng bảy úa tàn. Khi ba người các nàng còn nhỏ, cứ đến bình minh vào mùa này là lại lén chạy lên nhân gian ngắt hoa trên núi hoang. Dưới ánh mặt trời chói chang, mỗi người cầm một chùm, đạp sương đuổi bắt nhau. Năm nào cũng thế, mãi đến khi nàng và Diêm U bị mang đi tu luyện, còn Kỷ Tụ thì được phong làm thần núi Âm Sơn.

Hiện giờ đã sang tháng sáu... Không ngờ từ lúc xa nhau, thời gian trôi qua nhanh như thế.

Hồng y nữ tử chậm rãi nhếch môi, cười nhạt: "Lại qua nửa năm rồi."

"Đúng vậy, lại qua nửa năm rồi." Kỷ Tụ khẽ thở dài, lặp lại câu nói kia. Nàng quay đầu nhìn Cơ Lan, đáy mắt nổi lên cảm xúc khó tả: "Ngươi còn phải trải qua bao nhiêu cái nửa năm mới chịu buông tay đây?"

Ánh mắt Cơ Lan co lại, lạnh lùng quát: "Nhiều chuyện."

"Cố chấp." Thần Quân đại nhân đáp trả, chợt nàng đổi giọng: "Nhưng... rất đáng yêu." Nói xong liền cất bước hướng về chiếc bàn đá xa xa, để lại nữ tử sau lưng đứng chết trân tại chỗ, vẻ mặt ngây dại.

...Cái tên mặt chết này... vừa khen ta ư? Cơ Lan nhìn bóng lưng yểu điệu duyên dáng kia, nàng nghi hoặc một lúc lâu, dần dần nhíu đôi mi thanh tú.

Sao tự nhiên có cảm giác... lạ lạ vậy nhỉ? Là do lâu không được người khác khen ngợi sao, ừm, nhất định là vậy rồi...

...

——————————————————————————————————

Tiểu Khê: Thưa nữ vương đại nhân, ngài rất đẹp, rất đẹp, rất đẹp, rất đẹp, rất rất đẹp...

Cơ Lan: Nhấn mạnh từng chữ, cao giọng từng câu cho ta.

Tiểu Khê: (rơi lệ) Thưa nữ vương đại nhân, ngài đẹp làm sao, đẹp làm sao, đẹp làm sao...ao...ao...ao...ao...

Cơ Lan: Không tệ, đúng là vậy đó, tận tình ca ngợi ta đi!!

Kỷ Tụ: Các ngươi... đang làm gì vậy?

Tiểu Khê: o(>﹏<)o Tại ngài khen trắng trợn khiến nữ vương rạo rực cả người, trở nên bất thường vậy đó!

Tiểu Khê, chết.
Bình Luận (0)
Comment