Chàng Thiếu Niên Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 18

Sáng sớm Tạ Ngọc Võng rời khỏi giường, chuẩn bị bay tới Nam Xương.

Lúc anh từ trong phòng ra ngoài phát hiện phòng của Kinh Di sáng đèn, gõ cửa, không có người, anh đẩy cửa bước vào, phòng không bóng người.

Chuẩn bị đi tìm, âm thanh của Kinh Di phía sau vang lên, "Võng Võng?"

Tạ Ngọc Võng xoay người, dưới bầu trời mờ sắc lam, Kinh Di duyên dáng, thướt tha đi tới.

Trong tay cô bưng một tô mỳ nóng hổi: "Dậy rồi à? Mau đi rửa mặt, mỳ chị làm cho cậu xong rồi."

Tạ Ngọc Võng lẳng lặng nhìn Kinh Di, trong mắt cảm xúc quay cuồng, lúc lâu sau, anh mới mở miệng: "Chị Kinh Di, giờ là năm giờ sáng."

"Chị biết mà, sao vậy?"

Sao vậy? Chị rõ ràng nói không thích em, lại thức khuya dậy sớm rời giường, chỉ để làm cho em một tô mỳ sao?

Rũ mắt, anh uể oải nói: "Không có gì."

Kinh Di đem tô đặt xuống, đi tới trước mặt anh, ngửa đầu nhìn anh, trên gương mặt chàng trai có không ít mệt mỏi, nhìn rất đáng thương, duỗi tay sờ mặt anh, khoé miệng cong lên một tia cười: "Lớn như vậy rồi mà rời nhà vẫn muốn không vui sao?"

Nhà...

Tạ Ngọc Võng ngơ ngác nhìn mặt Kinh Di, cầm lấy tay cô, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay cô, đem mặt chôn vào tay cô, trầm giọng nói: "Chị Kinh Di, chị không thể tra tấn em như vậy, đối với em như vậy không công bằng."

Môi anh dán vào tay Kinh Di, lúc nói, mỗi lần đóng mở đều cọ xát, xúc cảm mềm ấm, Kinh Di không rút tay về, người không phải cỏ cây nào có thể vô tình, cô không nhẫn tâm.

"Võng Võng..."

Lời còn chưa nói xong, bị Tạ Ngọc Võng tiến tới ôm cô vào lòng, cánh tay anh xiết rất chặt: "Chị Kinh Di, đừng nói, để em ôm một lúc đi."

5 phút sau.

"...Võng Võng, cậu còn ôm tiếp, mỳ sẽ trương mất."

Trong lòng Tạ Ngọc Võng thầm vả miệng mình, mày buồn mồn này, mày buồn mồn này, cứ đòi ăn mỳ này!

Tuy rằng dính người, Tạ Ngọc Võng rốt cuộc không muốn Kinh Di ra sân bay tiễn anh, ngay cả hậu viện cũng không để Kinh Di ra, hoàn toàn không giống anh.

"Thật không muốn chị tiễn?", Kinh Di hỏi lại lần nữa.

Tạ Ngọc Võng cười cười, nói: "Thật không cần, chị trở về ngủ tiếp đi."

Kinh Di ừ một tiếng, tiến lên nhẹ nhàng ôm Tạ Ngọc Võng một chút, nói: "Chú ý thân thể, đừng quá liều mạng, bằng không... chị của cậu sẽ lo lắng."

"Chỉ có Tạ Ngọc Ngô lo lắng?", chàng trai khôi phục lại bản tính, giở trò làm nũng.

Kinh Di nhoẻ cười: "Được rồi, chị cũng sẽ lo lắng, được chưa?"

Chàng trai lúc này mới hài lòng.

Lại căn dặn một chút, Kinh Di mới thả người đi, Tạ Ngọc Võng một bước quay đầu ba lần, loạn đến giống sinh ly tử biệt, Kinh Di đứng tại chỗ dở khóc dở cười, hối thúc: "Được rồi, đi nhanh đi, đừng chậm trễ."

Tạ Ngọc Võng bay nhanh lại chỗ Kinh Di trên má ấn xuống một nụ hôn, không đợi Kinh Di phải ứng lại, nhanh chân chạy mất.

Đến cả sắc mặt của Kinh Di cũng không dám nhìn, sợ bị đòi mạng.

Kinh Di xoa qua chỗ bị anh hôn, hơi thất thần, cảm giác này, hình như cũng không tệ.

..................

Hai ngày sau, tứ hợp viện của Kinh Di có khách đặc biệt tới.

Một người phụ nữ vô cùng đoan chính, nhìn dáng vẻ đã 40 tuổi, khí chất quanh người rất đẹp, trên người mặc bộ sườn xám, Kinh Di lại cho rằng bà tới làm sườn xám.

"Dì tìm ai ạ?", Kinh Di đang cùng A Quất chơi ở tiền viện, trùng hợp mở cửa.

Người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mở miệng cũng vô cùng dịu dàng: "Cháu là Kinh Di?"

Kinh Di gật đầu, nếu biết tên cô, tám phần là bên bà ngoại giới thiệu tới, liền mở cửa mời vào.

A Quất meo meo meo chạy về phía người phụ nữ, Kinh Di sợ bà để ý, vừa muốn lên tiếng cản lại, người phụ nữ liền bế mèo lên, vừa sờ vừa nói: "Ah, mày chính là A Quất? Sao lại béo so với trong hình."

Kinh Di: "...?"

Người phụ nữ nhìn biểu tình Kinh Di không rõ xảy ra chuyện gì, cười nói: "Chào cháu, dì là mẹ của Tạ Ngọc Võng."

Thường Thăng cùng Hà Ngâm Hàng đứng ở chỗ tường nghe lén: WTF mẫu hậu của sư đệ tới trợ giúp rồi...

Kinh Di chỉ thất thần một lúc, lập tức phản ứng lại, lễ phép trả lời: "Chào dì ạ, thật xin lỗi, cháu không biết là dì."

Mẹ Tạ ôm mèo: "Ngại quá, trước khi dì tới ba của Tạ Ngọc Võng không chịu, nói sẽ doạ cháu, nhưng dì thật sự hiếu kỳ, làm phiền cháu rồi."

Kinh Di nói: "Không sao ạ, dì nặng lời rồi."

Kinh Di mời mẹ Tạ vào phòng khách ở chính đường, cô mang trà tự mình ướp ra.

"Trước kia nghe nói cháu ngoại đời này của Liêu gia vô cùng giỏi, theo quan hệ giữa cháu và Tạ Ngọc Võng mà nói, chúng ta vốn nên gặp mặt từ sáu năm trước, chỉ là âm sai dương sai, lâu như vậy mới gặp mặt.", mẹ Tạ uống ngụm trà, lại khen: "Trà ướp thật không tệ."

Tuy rằng Kinh Di lớn lên bên cạnh bà ngoại, nhưng kỳ thực không quá hiểu rõ việc ở chung với trưởng bối, chỉ có thể khiêm tốn: "Dì quá khen, cháu nên sớm đến thăm dì ạ, giờ còn phiền dì tới chỗ cháu, trở về bà ngoại nhất định sẽ dạy cháu."

Mẹ Tạ xua tay, nói "Cháu nói vậy chính là khách khí với dì rồi, con gái của dì đều chạy tới chỗ cháu, khẳng định làm phiền cháu không ít."

Kinh Di sững người giây lát, có chút không hiểu rõ ý của mẹ Tạ.

A Quất từ đùi của mẹ Tạ nhảy xuống, nhanh như chớp chạy vào viện, chén trà chậm rãi toả hơi nóng, hương trà tràn đầy phòng.

"Aida, dì cũng không vòng vo với cháu, Kinh Di, dì đây tới có việc nhờ cháu.", mẹ Tạ cuối cùng giả vờ là thục nữ đủ rồi, ngữ khí không ôn nhu như trước, nói vừa nhanh lại vừa sốt ruột, nhưng cũng không mang ác ý.

Kinh Di có chút không thích ứng được biến hoán bất thình lình của mẹ Tạ, ngơ ngác mở miệng: "Dì nói đi ạ."

"Dì muốn cháu đi cùng dì tới một nơi."

............

Mãi đến buổi tối Kinh Di mới trở về, Hà Ngâm Hàng mở cửa, thấy bộ dạng Kinh Di mất hồn mất vía có chút lo lắng, một đường đưa cô về hậu viện.

"Sư phụ, sao vậy ạ?", Hà Ngâm Hàng hỏi.

Kinh Di mới hồi thần trở lại, ừ một tiếng, nói: "À! Không có gì, em đi ngủ đi, đã mấy giờ rồi chứ."

Gương mặt nhỏ của Hà Ngâm Hàng nghiêm túc: "Sư phụ, Mẹ của Tạ Ngọc Võng ăn hiếp sư phụ sao? Chúng ta về nói lại với sư tổ!", cô gái nhỏ này cực kỳ bảo vệ chủ.

Kinh Di cười cười, nói: "Thật sự không sao, con người của mẹ cậu ấy rất tốt, sao lại bắt nạt chị chứ."

Hà Ngâm Hàng mới thôi, Kinh Di lại nói mấy câu, cô gái nhỏ mới không tình không nguyện đi ngủ.

Nằm trên giường cũng không ngủ được, trong đầu Kinh Di nhớ lại lời mẹ Tạ nói với cô, nhìn thời gian, đã 11 giờ.

Đang suy tư, điện thoại vang lên.

Là Tạ Ngọc Ngô.

Giờ này, bên Mỹ là sáng sớm, cậu ấy sao lại gọi qua?

"Ngọc Ngô?"

"Kinh Di, cậu không sao chứ?"

"...Không có, sao vậy?"

"Tớ nghe ba tớ nói, mẹ tớ đi tìm cậu rồi?", giọng nói của Tạ Ngọc Ngô có chút nôn nóng: "Cậu đừng khó chịu với bà ấy, con người bà nghĩ gì nói nấy, bà nói với cậu những gì rồi?"

Kinh Di cười cười, nói: "Thật không có gì, dì đối với tớ rất tốt mà."

Tạ Ngọc Ngô thở phào một tiếng, có chút chần chừ hỏi: "Bà không mang cậu xem thứ gì chứ?"

"Thứ gì?"

"À, không có, không có là tốt."

Bên này Tạ Ngọc Ngô đang thấy may mắn, Kinh Di đã nói: "Nếu cậu nói phòng làm việc của Tạ Ngọc Võng, tớ thấy rồi."

Tạ Ngọc Ngô: "..."

Khó rồi, Tạ Ngọc Ngô nói chuyện với Kinh Di mang theo chút nghiêm túc: "Kinh Di, thực ra cũng không có gì, thật đấy, cậu không cần có áp lực, chuyện của bản thân Tạ Ngọc Võng như thế nào, là tự nó tự nguyện, cậu không cần quản nó, tuỳ tâm là được, được không?

Tiếng cười của Kinh Di nặng nề.

"Nhưng Ngọc Ngô, tớ cũng không rõ lòng tớ rồi."

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
Bình Luận (0)
Comment