Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chương 23

Cảm giác sau khi được ngủ một giấc của Lục Tiểu Phong tốt hơn nhiều, cũng không biết có phải trong tiềm thức đã bị Tô đại gia nô dịch đã thành thói quen rồi hay không, tự nhiên tỉnh dậy từ rất sớm. Nàng là kẻ thích được hành hạ điên cuồng hay sao, vì sao trước kia không phát hiện ra thể chất mình thuộc loại này?

Lục Tiểu Phòng ra ngoài cửa phòng, Tô Trí Nhược đang ngồi ở bàn ăn ăn đồ ăn sáng, lúc anh ta nhìn thấy Lục Tiểu Phong thiếu chút nữa bị nghẹn bánh mì đang nhai trong miệng, thở không ra hơi ho sặc sụa một trận, uống hết một cốc nước mới áp chế xuống được.

“Cảm lạnh sao?” Lục Tiểu Phong kỳ quặc nhìn thấy anh ta bị nghẹn mặt đỏ bừng nói.

“Chuyện không liên quan đến cô.” Tô Trí Nhược hung dữ nói, sau đó mất tự nhiên lấy khăn tay ra lau miệng, đứng lên cầm áo khoác đi ra cửa.

“Chờ một chút.” Lục Tiểu Phong vội vội vàng vàng cắn hai miếng bánh mì, hấp tấp theo sát phía sau Tô Trí Nhược: “Tôi đưa anh đi.”

Tô Trí Nhược đứng ở cửa vẻ mặt thay đổi liên tục, dường như bị sợ hãi trừng mắt nhìn Lục Tiểu Phong. Lục Tiểu Phong bị anh ta trừng mắt trong lòng thấy sợ hãi, lúc này hẳn là anh ta đã phải cầm cái chìa khóa xe ném cho nàng, sau đó theo lẽ thường nên đi ra ngoài sao? Phản ứng này là như thế nào?

Đột nhiên nàng nghĩ tới gì đó, lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười nói: “Không cần sợ, tạm thời tôi không có gián. Ngày hôm qua là trường hợp ngoại lệ, tôi ngủ không đủ giấc, tinh thần không tốt, anh không cần để ở trong lòng.”

Nàng không đề cập tới thì thôi, sau khi nhắc tới, mặt Tô đại gia lập tức đen như nhọ nồi, sắc mặt của anh ta lại trải qua một phen thay đổi liên tục, cuối cùng dừng lại ở vẻ mặt âm trầm trong đó kèm theo nhẫn nhịn: “Chuyện này không thể cứ quên đi như vậy, cô dám dùng thủ đoạn đê tiện hạ lưu như thế, cô cứ chờ xem.”

Tô Trí Nhược nổi giận đùng đùng đi ra cửa, Lục Tiểu Phong còn chạy theo sau hỏi: “Thật sự không cần tôi đưa đi?”

Tô đại gia mặc kệ nàng, trầm mặt đi vào thang máy.

“Hôm nay thật là kì quái.” Lục Tiểu Phong nhìn mặt trời đang treo lơ lửng trên bầu trời, ông mặt trời không có việc gì làm, chẳng lẽ muốn hạ hồng vũ sao? (ai hiểu Hạ hồng vũ là gì bảo mình với >”)

Chỉ có điều, đứng ở trong phòng khách suy nghĩ một lát, Lục Tiểu Phong lấy điện thoại di động ra do dự trong chốc lát, tối hôm qua sau khi lên giường nằm ngủ, nàng đem những lời Tô Trí Nhược nói từ đầu tới cuối suy nghĩ lại một lần, sau khi thức dậy trước sau xâu chuỗi lại, nàng mơ hồ biết điều anh ta nói là gì, chỉ là nàng không muốn có quan hệ gì tới việc này, nhưng vừa nghĩ tới Tô Trí Nhược nàng lại không có cách nào giả bộ không quan tâm, sau khi cân nhắc kĩ cuối cùng cũng bấm vào cái dãy số kia.

“Alo.” Sau ba tiếng chuông, đầu dây bên kia nghe máy.

“Là tôi.”

“…Tiểu Phong? Tôi có chút bất ngờ.” Thanh âm trầm thấp của Nghiêm Đội lộ ra kinh ngạc.

“Sớm như vậy đã làm phiền ông, chỉ là, tôi có một số việc muốn hỏi Nghiêm Đội.”

“Không sao, chỗ này của tôi không có người khác, cô cứ nói đi.”

“…Uhm…Ngày hôm qua, ông đã nói với Tô Trí Nhược những gì?”

“Tiểu tử đó nói mê sảng cái gì với cô sao?” Giọng của Nghiêm Đội trầm xuống.

“Không phải như vậy.” Lục Tiểu Phong bước đi lại giẫm lên chân mình, gãi gãi đầu nói: “Ngày hôm qua tâm tình anh ta không tốt lắm, có phải ông đã giáo huấn anh ta điều gì hay không?”

Nghiêm Đội im lặng chút, lại nói: “Đúng là có nói cậu ta vài câu.”

“Tôi không muốn hỏi có liên quan tới chuyện gì.” Trước tiên Lục Tiểu Phong né tránh cái vấn đề nhạy cảm này. “Tôi chỉ muốn nói, thời gian thích hợp Nghiêm Đội có thể khích lệ cho anh ta, chẳng qua anh ta chỉ cảm thấy nóng lòng mà thôi.”

Bên kia lập tức lại trở nên im lặng, Nghiêm Chỉnh thở dài nói: “Tôi biết, nhưng mà cô cũng biết… Có một số chuyện không phải cậu ta không có khả năng gánh vác, chỉ là tôi sợ cậu ta quan tâm tới sẽ bị loạn, cậu ta vẫn không thể khống chế chính mình đủ tốt được.”

“Uhm, tôi hiểu, thật ra Nghiêm Đội rất coi trọng anh ta.”

“Cũng giống như cô thật sự quan tâm tới anh ta, vì chuyện của cậu ta mà chủ động gọi điện cho tôi.”

Lục Tiểu Phong sửng sốt, lập tức cười xòa nói: “Cũng không phải như vậy, nhìn thấy người trong nhà tâm tình không tốt, trong lòng tôi cũng thấy không thoải mái. Chuyện kia cứ như vậy đi, hẹn gặp lại.”

“Đợi một chút… Có thể, tôi chỉ nói có thể, Tôn Đầu sẽ liên hệ với cô, không có gì, hẹn gặp lại.”

Cúp điện thoại, Lục Tiểu Phong tựa người vào ghế sô pha tháo kính mắt xuống day nhẹ thái dương, tuy rằng Nghiêm Đội không nói gì, nhưng câu sau ông ấy nói cũng ám chỉ… Chẳng lẽ vấn đề đã trở nên nghiêm trọng như vậy sao?

Tô Trí Nhược bắt xe buýt đi, vừa vào cửa hắn đã bày ra bộ mặt sưng xỉa cộng thêm toàn thân đầy áp lực khiến cho mọi người lui tránh ra.

Nghiêm Chính đứng đối mặt với cậu ta, tiểu tử bảo thủ này ngây người chống thẳng lưng mắt nhìn không chớp đi lướt qua sát bên người ông, miệng mím chặt lại. Trong lòng Nghiêm Chính bật cười, tính tình của anh chàng này thật giống như ông, ông giơ tay lên ngoắc Tô Trí Nhược đi đến văn phòng của mình.

“Làm sao thế, phát cáu với tôi?” Nghiêm Chính đẩy Tô Trí Nhược ngồi trên ghế, tự ngồi vào ghế của mình. “Lòng dạ của tên tiểu tử nhà cậu thật là hẹp hòi.”

“Chỗ nào tôi lòng dạ hẹp hòi sao?” Tô Trí Nhược nhảy dựng lên, tuấn mi giương lên cao.

Nghiêm Đội không lên tiếng, một tay sờ sờ cằm đánh giá cậu ta, loại ánh mắt trưởng giả thâm trầm này, dáng vẻ bệ vệ của Tô Trí Nhược lập tức xìu xuống, nói thầm một câu: “Rõ ràng là coi thường người ta.”

Âm lượng lời này của cậu ta không đến mức nhỏ không nghe được, Nghiêm Đội thấy thế nghĩ đến cuộc điện thoại vừa rồi của Lục Tiểu Phong, vô tư thẳng thắn nói: “Những lời ngày hôm qua đúng là tôi đã nói, chỉ là, bất luận tôi có nói gì đó, tôi đều vì muốn tốt cho cậu.”

Thật ra ngày hôm qua cả hai bên đều sai, Tô Trí Nhược sai vì không nên nghe lén ông ấy nói chuyện cùng Kha Địch, lại càng không nên xúc động xông tới đặt câu hỏi, còn ông sai vì không nên giận sôi gan lên mà mắng cậu ta không ra một cái gì, đợi đến khi ông tỉnh táo lại thì những gì không nên nói cũng đã nói ra rồi, Tô Trí Nhược bị mắng đến mức mặt trắng bệch, không nói tiếng nào viết kiểm điểm, lại không nói tiếng nào giao ban.

Cũng may tiểu tử này tuy rằng lòng dạ có chút hẹp hòi, nhưng mà vần còn nói để hiểu được, ông vừa nói xong, sắc mặt của cậu ta cũng hoãn chậm lại hơn phân nửa.

“Một ngày nào đó tôi sẽ để cho sếp nhìn thẳng vào tôi.!” Giống như một lời thề, Tô Trí Nhược đứng dậy ánh mắt không dao động nhìn thẳng Nghiêm Chính.

“Tôi không có không nhìn thẳng vào cậu.” Nghiêm Chính cảm thấy ông cần phải cởi bỏ khúc mắc này cho cậu ta. “Cậu tốt lắm, nhưng không phải tốt nhất, tôi hi vọng cậu ngày càng tiến bộ, tật xấu của cậu ở đâu cậu tự mình biết chứ?”

Tô Trí Nhược cắn cắn môi, nghẹn lại phun ra hai chữ: “Xúc động.”

Trẻ nhỏ dễ dạy, còn biết mình chưa được ở đâu.

Nghiêm Chính đi đến bên người Tô Trí Nhược, khoát tay lên vai cậu ta, ghé vào lỗ tai cậu ta nói chân thành: “Mông Sa, cô ấy là một người khi gặp chuyện rất tỉnh táo. Bình thường cô ấy có thể rất mạnh mẽ ồn ào, cũng rất nóng nảy, thật sự khi gặp chuyện cũng không ai có thể khống chế tâm tình của mình đúng chỗ như cô ấy. Nhưng người bình tĩnh như cô ấy cũng có thời điểm không bình tĩnh được, cho nên, cậu cần phải học hỏi thêm.”

Đây là lần đầu tiên Tô Trí nhược nghe Nghiêm Đội chủ động nhắc tới Mông Sa, tư duy thoáng cái không theo kịp, đợi đến khi nghe xong mới sửng sốt hiểu ra, trong ánh mắt từ từ tỏa sáng, nhịn không được hỏi: “Khi cô ấy không bình tĩnh được, có phải lập tức xảy ra chuyện hay không?”

Nhưng mà Nghiêm Chính chỉ lắc đầu cười: “Đều đã là quá khứ, chúng tôi đều muốn lật sang trang mới, cậu cũng đừng hỏi nhiều. Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết cô ấy còn sống, yên tâm đi.”

Vẻ mặt Tô Trí Nhược đau khổ, có chút phiền muộn nói: “Tôi có cơ hội gặp cô ấy hay không?”

Nghiêm Chính vỗ vỗ lưng của cậu ta, rất muốn ca thán một câu tiểu tử nhà cậu đang ở trong phúc mà không biết, chỉ là trong thực tế ông chỉ nói: “Cái này thuộc về duyên phận, nghĩ nhiều không có tác dụng.”

Tô Trí Nhược nghĩ đến tin tức ngày hôm qua nghe được, nhịn không được hỏi: “Sếp, nhưng bây giờ tên Tiêu Duy kia muốn Đông Sơn tái khởi (ý nói bật dậy), Mông Sa không có nguy hiểm chứ?”

Nghiêm Chính vừa nghĩ tới người kia, ánh mắt chợt lạnh lẽo, khô cứng nói: “Bên ngoài, tung tích của Mông Sa đã không rõ, không phải điên cũng đã chết rồi, y muốn bắt một người điên hoặc đã chết rồi có ích lợi gì.”

Nghe được hai từ điên và chết này, Tô Trí Nhược cũng có chút hoảng sợ, hắn lại xác nhận lại: “Cô ấy thật sự còn sống chứ?”

“Không cần lo lắng, Tôi không phải người liên hệ của cô ấy, nhưng tôi tin tưởng trong tâm lý của cấp trên, sẽ tìm người bảo vệ cho cô ấy. Chuyện này ta cũng chỉ với vai trò người đứng xem, chúng ta không thể nhúng tay vào, vì an toàn của Mông Sa, tốt nhật cậu nên ít nói đến, cho dù đó là Kha Địch.”

“Hình như Kha Địch có thành kiến với cô ấy?” Nói đến Kha Địch, Tô Trí Nhược nhớ đến ngày hôm qua khi nhắc tới Mông Sa thì mặt Kha Địch Không hề vui, nhưng mà trong giọng nói lại lộ ra quan tâm, cảm giác rất phức tạp.

Nghiêm Chính cẩn thận nói: “Giữa bạn cũ có một ít chuyện xưa, bọn họ là bạn bè rất tốt, đừng nói tới thành kiến. Hôm nay tôi nói với cậu những lời này là là xem cậu như người một nhà, cũng biết cậu là xuất phát từ quan tâm, chỉ có điều tôi hi vọng sau này khi làm việc cậu có thể suy nghĩ kĩ một chút. Hiện tại cậu nên dưỡng thương cho tốt, trong đội không thiếu việc cho cậu đâu.”

Tô Trí Nhược lại hỏi han cùng Nghiêm Chính mấy câu, khi ra khỏi cửa sắc mặt đã khôi phục lại bình thường, lại qua nửa ngày cơ bản đã trở về phong cách Tô đại gia “duy ngã độc tôn.” (ý nói chỉ có một mình ta là nhất)

Gần đây Lục Tiểu Phong cần ngủ bù, một mình ngủ đến tận xế chiều, đúng lúc cần tình lại thì chuông điện thoại di động reo lên.

“Alo?” Lục Tiểu Phong nằm lỳ ở trên giường mơ mơ màng màng bắt máy điện thoại.

“Mở cửa cho mình.”

Lục Tiểu Phong bắt đầu tỉnh táo: “Hạ Kỳ? Sao cậu lại tới đây, tại sao không bấm chuông điện.”

“Hừ hừ, đại tiểu thư đây đặc biệt đến xem xét, nhìn khách thuê phòng mới của cậu một chút nha ~”

Lục Tiểu Phong tỉnh táo hoàn toàn.
Bình Luận (0)
Comment