Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chương 26

Trên một phương diện định hướng hoàn toàn bình thường về tiền đề nào đó, Tô Trí Nhược không hề thích phụ nữ. Phụ nữ là một loại động vật rất phiền toái, thích làm phiền đến hắn, càng ưa thích không có việc gì cũng làm phiền, khi còn nhỏ các bà các cô ấy thích ôm hắn vừa hôn vừa sờ mó (=.=” mình cũng thích), hắn chán ghét người khác chẳng biết tại sao cứ đụng chạm vào thân thể hắn, đến khi lớn lên các bà các cô đó lại yêu thích tán thưởng hắn đáng yêu xinh đẹp, hắn chán ghét bị nói đẹp như các cô bé, không đợi hắn học hết cấp ba các bà các cô ấy đã bắt đầu tính toán chuyện hôn nhân cho hắn, hắn chán ghét những người đó coi hắn như miếng thịt béo cứ nhìn chằm chằm, rồi sau khi hắn thi vào trường cảnh sát thì mẹ hắn lại càng giống âm hồn không tan dùng mọi hình thức truy đuổi quấy rầy hắn, hắn chán ghét cho dù là ai cứ đem ý chí của mình áp đặt lên trên lí tưởng của hắn, cho nên, từ khi hắn hiểu chuyện thì đại khái chỉ có cô em họ là hợp với hắn.

Từ khi hắn rời khỏi nhà của tổ tiên tự mình sinh sống sau đó gặp phụ nữ ít lại càng ít, đồng nghiệp bên cạnh phần lớn là động vật giống đực, thỉnh thoảng gặp được phụ nữ không phải kẻ bị tình nghi cũng là nữ cảnh sát, kẻ bị tình nghi thì tuyệt đối không có khả năng, còn nữ cảnh sát thì hắn lại không thích tình yêu cùng cơ quan, một người phụ nữ duy nhất cũng hắn giữ quan hệ không tồi chính là Diệp Nhuận An, xem như vì tình cảm giữa hai gia đình bọn họ, sở dĩ hắn cùng cô ta giữ tình cảm qua lại không tệ bởi vì nguyên nhân rất lớn là cô ta không phiền phức, biết nguyên tắc, sẽ không đuổi theo vấn đề hắn không thích mãi không buông ra. Mẹ hắn thực sự thích cô bé này, đừng tưởng là hắn không biết mẹ hắn quyết định nội bộ để cho cô ấy làm con dâu, chỉ có điều công việc của hắn bận rộn lại nhiều nên không có liên hệ chặt chẽ cùng Diệp Nhuận An, cho nên không có cảm giác nhiều lắm. Đối với hôn nhân, gia đình trong tương lai chẳng hạn, một chút khái niệm Tô Trí Nhược cũng chưa có, hắn cho rằng việc này cách hắn vẫn còn rất xa, sự nghiệp của hắn chỉ mới bắt đầu, hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, thậm chí hắn không tưởng tượng được vợ của hắn sẽ là một cô gái như thế nào, có lẽ rất đẹp, có lẽ rất tài giỏi, nhưng từ đầu đến cuối chỉ là một tiêu chuẩn mơ hồ. Nhưng có điều là sau khi chứng kiến Lương Thiển Thâm lấy chồng Tô Trí Nhược cho rằng cái gọi là tiêu chuẩn này đều là phù phiếm, Nữ Vương còn có thể gả cho một người bình thường làm vợ, cho nên nói chính xác thời điểm gặp được hoàn toàn không có cách dùng mấy thứ đó để so sánh.

Nguyên nhân chính là như thế, lúc trước Tô Trí Nhược hoài nghi mình bị trúng tà sau đó hắn lại cho rằng loại trạng thái không bình thường này rất có thể là bởi vì hắn đi lại với phụ nữ không nhiều lắm, cho nên khi hắn và Lục Tiểu Phong ở chung sau đó hắn không cẩn thận rơi vào vòng luẩn quẩn không quen thuộc. Nhất định là như vậy, Tô Trí Nhược sau khi nghĩ như vậy cho rằng mình không nên thân cận quá cùng Lục Tiểu Phong, vì thế hắn thử bỏ qua sự tồn tại của Lục Tiểu Phong, năm lần bảy lượt tự nói với mình một chút hắn cũng không muốn biết vì sao hiện tại cô ta lại có cuộc sống như thế, cô ta là cô ta, hắn là hắn, cô ta thích làm gì thì làm, thích đi ra ngoài hẹn hò với ai cũng không phải là chuyện của hắn, khi hắn nấu cơm sẽ không tính cả phần của cô ta, cũng sẽ không giúp cô ta đem quần áo bẩn để quên trong phòng tắm đi giặt, càng sẽ không để ý đến chuyện cô ta có thật tâm nói chuyện cùng hắn hay không.

Hắn thử hẹn hò vài lần cùng Diệp Nhuận An, thật ra không cần phải so sánh cũng biết hai cô gái này hoàn toàn là hai thái cực, so sánh không có tác dụng, chỉ có điều liên tiếp mấy cuộc hẹn mỗi khi hắn nhìn thấy cách ăn mặc của Diệp Nhuận An tinh tế cùng khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, nghe được giọng nói nhẹ nhàng đều cảm thấy thực sự rất nhàm chán, không muốn nói nhiều, thầm nghĩ xem nhanh hết phim, ăn cơm thật nhanh, sau đó về nhà ngủ. (cuối cùng cũng xong 1 đoạn dài ngoằng toàn chữ >”)

Diệp Nhuận An là một cô gái tốt, hắn là một người soi mói như vậy cũng không tìm ra cái tật xấu gì của cô ấy, đáng tiếc chính là không khơi dậy được hứng thú của hắn.

Đúng lúc đó cô gái kia lại lật bật đến trước mặt hắn, còn đứng ở đó lộ vẻ luống cuống, hắn vừa nghe liền xù lông lên, kích động đến mức chính mình cũng cảm thấy không bình thường.

“Tiểu tử, nói cho anh biết xem vừa ý người nào nào?” Hứa Thạch ôm lấy cổ Tô Trí Nhược ra vẻ thần bí cười nói.

Tô Trí Nhược lấy lại tinh thần, bĩu môi, mất tự nhiên nói: “Ai nói tôi vừa ý.”

Hứa Thạch che miệng cười hắc hắc hai tiếng, tiểu tử này lượng khí hô hấp không đủ (ý nói lo lắng nên thở gấp), tuyệt đối không tầm thường: “Được, ở trước mặt anh chú cũng đừng giả bộ nữa, nói xem, người ta như thế nào lại làm chú chướng mắt?”

“Tôi không thích cô ấy…” Tô Trí Nhược lại chần chừ ở miệng, chán nản vuốt vuốt tóc.

Lời vừa thoát ra khỏi miệng, Hứa Thạch phỏng đoán đã chắc chắn, anh ta giật mình trừng mắt nhìn Tô Trí Nhược: “Thật hay giả vậy.”

“Có thể đây không tính là thích đi… Tôi không biết có tính không…” Tô Trí Nhược có chút nói năng lộn xộn, lĩnh vực này không phải là chuyện hắn hiểu rõ, không giống súng, cũng không giống xe, hắn có thể nắm trong tay, có thể nắm chắc, hắn có thể hiểu được rõ ràng hắn thích loại súng gì, loại xe nào.

Cái này không giống, hắn không biết.

Lần đầu tiên nhìn thấy đại mỹ nhân đệ nhất giới cảnh sát, tay súng thiện xạ siêu cấp tự yêu mình, tên đứng đầu danh sách muốn ăn đòn Tô đại gia có biểu tình mờ mịt, Hứa Thạch vô cùng khiếp sợ, là người từng trải anh ta cho rằng mình cần có trách nhiệm dẫn đường tên tiểu tử đặc biệt chậm chạp về mặt này thật tốt: “Khụ khụ, nói như thế, có phải chú không tự chủ được không có việc gì liền nghĩ đến người đó hay không, nếu không nhìn thấy người đó liền nghĩ thời gian trôi qua quả thật rất nhàm chán, nhìn thấy lại có cảm giác rất khẩn trương nhưng sau đó liền trở nên không thể dễ dàng nói chuyện được?”

“Khi trước anh theo đuổi chị dâu như vậy sao? Thật buồn nôn a.” Tô Trí Nhược nhíu mày, không nghĩ được thằng cha thần kinh thô ráp này lại có một mặt này nữa.

Hứa Thạch không khách sáo vỗ cậu ta một phát: “Đừng đánh trống lảng.”

“Khụ.” Tô Trí Nhược cầm lấy chén rượu dừng ở trước mặt: “Tôi không biết…”

Hứa Thạch thấy thế dừng cười, tiếp tục giảng giải: “Việc này có gì mà phải ngại, anh là người từng trải có kinh nghiệm, như vậy đi, chú đem tình huống của chú nói cho anh biết một chút, anh phân tích cho.”

Thật ra lúc này Tô Trí Nhược hiếm khi nghiêm túc suy nghĩ một lát, hắn vẫn còn cảm thấy loại chuyện này dường như rất khó mở miệng, nhưng mà rất rõ ràng với năng lực của hắn không thể giải đáp được phạm trù vấn đề vượt quá khả năng này, hắn cắn răng quay đầu một cái, trên khuôn mặt trắng nõn nén đến mức hồng lên, ánh mắt lóe ra vài tia, ấp úng nói: “Chỉ là tôi không thích nhìn cô ấy, mặc kệ tôi đối với cô ấy như thế nào, cô ấy đều giống như không có chuyện gì cả, nhưng là khi cô ấy chống lại tôi lại cảm thấy mất hứng, nhưng vấn đề là cô ấy đối với tôi cũng giống như đối với người khác, cô ấy giúp tôi rất nhiều, cũng chưa bao giờ tức giận, nhưng nếu người khác bảo cô ấy làm như vậy cô ấy nhất định cũng làm thế, tôi chán ghét cái bộ dáng đó của cô ấy, tôi nhìn thấy cô ấy liền tức giận, tôi không muốn để ý đến cô ấy, nhưng là lúc cô ấy lật bật đi đến trước mặt tôi, rất phiền phức, anh nói đây là thích sao, không có khả năng…”

Đối với trạng thái tâm lý kỳ quái mâu thuẫn khó chịu của Tô Trí Nhược Hứa Thạch thở dài không thôi, sau khi nghe xong trong lòng anh ta đã có tính toán một phen, đại khái đoán ra thân phận của “cô ấy” là ai: “Em trai, không phải anh nói chú, anh cũng rất thông cảm với cô gái kia.”

“Cái gì?” Ánh mắt Tô Trí Nhược trợn lên thật lớn.

“Gặp phải cậu, cô ấy thật không dễ dàng. Đấu tranh đi, cậu mất hứng, không đấu tranh đi, cậu cũng không vui vẻ, người ta đối tốt với cậu, cậu lại cảm thấy chưa đủ tốt, nếu người ta không đối tốt với cậu, nhất định cấu sẽ nổi giận với cô ấy, tiếp theo chính là chiến tranh lạnh, cậu nhìn thấy cô ấy liền tức giận, có lẽ người ta nhìn thấy cậu lại phải nín thở đấy? Ai chịu nổi “đức hạnh” kia của cậu.”

Tô Trí Nhược trợn mắt há hốc mồm, trong mắt hồ ly tràn đầy vẻ không thể tin được.

Hứa Thạch vỗ vỗ bả vai cứng ngắc của cậu ta, lời nói chân thành: “Cho nên, theo lời tôi nói, nếu cậu thực sự thích người ta hãy thu liễm tính tình của mình lại, hiện tại Lục tiểu thư không tính toán với cậu, không có nghĩa là vĩnh viễn người ta tùy theo tính khí của cậu.” Hứa Thạch nhớ rõ Lục Tiểu Phong này, lúc Tô Trí Nhược nằm viện có gặp qua, sau đó hỏi thăm ra lại chính là chủ cho thuê nhà hiện tại của cậu ta, cũng là người chịu ức hiếp nhất.

Tô Trí Nhược kinh hãi, tức giận nói: “Tôi đều nói là không có thích, còn nữa, tôi chưa nói là cô ta.”

Hứa Thạch không đếm xỉa đến sự phản kháng của Tô Trí Nhược: “Cậu không thích vậy cậu để tâm làm cái gì, tự mình làm khó mình, có bệnh a. Nói ra khuyết điểm của hoàng tử nhà cậu lại còn không tin, chán ghét chính là ưa thích, khẳng định cậu đã thích người ta, bằng không đi để ý xem người ta đối xử với cậu có đặc biệt hay không để làm chi.”

Tô Trí Nhược bị một chuỗi lời nói liên tục của Hứa Thạch công kích tinh thần gõ thẳng vào đầu có chút đau, trong một lúc không thể nói rõ được, cứ ở đó nói “Tôi, tôi” tôi cả nửa ngày cũng không thấy nói tiếp đoạn dưới.

Hứa Thạch thở dài: “Diệp Nhuận An không tồi, chỉ là cảm giác có chút giả tạo, nói chuyện với cô ta đều phải nhỏ giọng, tôi chịu không nổi. Lục tiểu thư không có bộ dạng giống như vậy, tuy rằng điều kiện kém một chút so với cậu, nhưng mà hiếm thấy có người chịu được cậu, lấy vợ phải lấy người như cô ấy, cậu không được bắt nạt người ta, thích người ta phải biểu hiện thật tốt, đừng giống như một cậu học sinh nổi giận vô cớ nữa.”

“Tôi không có!” Mắt hồ ly của Tô Trí Nhược lập tức lên cấp thành mắt thỏ con. (chắc là mắt đỏ, ta đoán ^^)

“Tôi lại còn không biết cậu!”

Hứa Thạch lại đập một nhát chụp xuống dáng vẻ bệ vệ của Tô Trí Nhược, Tô Trí Nhược buồn bực rót rượu, quai hàm bạnh ra.

“Có phải thích người ta hay không chính cậu tiếp tục tự suy nghĩ cho kĩ, chỉ là tôi có thể khuyên cậu, cũng đừng có do dự, nhớ ngày đó tôi theo đuổi chị dâu cậu thiếu chút nữa bị người khác nhanh chân đến trước, bây giờ ngẫm lại đều cảm thấy nghĩ mà sợ, cậu đừng có bỏ qua, nếu không cậu sẽ hối hận.”

Đột nhiên, trong óc Tô Trí Nhược hiện lên hình tượng Liêu Khả Nham thư sinh chững chạc, lập tức trên trán nổi gân xanh. (hớ hớ)

“Uy, các người thì thầm to nhỏ gì đó, cạn chén.” Quan Quân Đình đối diện giơ chén rượu lên.

“Không có gì, ha ha, mẹ nó chứ.” Một bên Hứa Thạch âm thầm cười trộm, không nghĩ tới a không nghĩ tới a, Tô đại gia cũng có một ngày rơi vào tay giặc, ông trời có mắt, lại có trò để xem.

Sau khi Lục Tiểu Phong ăn uống no đủ trở về nhà, lại bất ngờ không thấy có người, nàng mở máy tính lên tiếp tục viết tiểu thuyết, sau khi tiếp tục ngẩng đầu lên đã là 12 giờ, nhưng mà Tô Trí Nhược vẫn chưa trở về. Xem bộ dạng của anh ta vừa rồi không giống như đang có nhiệm vụ, chỉ có điều có thể đột nhiên nhận được nhiệm vụ cũng không biết chừng. Quả nhiên, cả đêm Tô Trí Nhược cũng không trở về.

Buổi tối ngày hôm sau, Tô đại gia cuối cùng cũng xuất hiện, sắc mặt nhìn qua không tốt lắm, chỉ có điều mấy ngày nay sắc mặt của anh ta cũng chẳng đẹp gì.

“Đã về rồi.” Lục Tiểu Phong tiến lên trước: “Ăn gì chưa? Hay là đi tắm rửa trước?”

Tô Trí Nhược nhìn chằm chằm Lục Tiểu Phong vẫn không nhúc nhích, Lục Tiểu Phong đang tươi cười nhìn thấy bắt đầu cứng lại, nàng không có làm chuyện gì sai đi, quần áo đều sạch sẽ, phòng cũng đã dọn dẹp sạch, nàng nghĩ như vậy nên lại bình tĩnh.

Nhưng mà, Lục Tiểu Phong không biết Tô đại gia đang đừng trước mặt nàng nhìn qua mặt không chút thay đổi nhưng nội tâm đang giao chiến ngày càng mãnh liệt, khói đặc cuồn cuộn, tiếng pháo rầm rầm, hắn đấu tranh nhiều lần, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng mặt căng cứng đột nhiên đi trở về phòng.

Hắn thật bẽ mặt, vẫn là hắn thấy thật bẽ mặt.

Lục Tiểu Phong nghĩ thầm đại khái tức giận còn chưa nguôi, xem ra tên yêu nghiệt này tức giận cũng đủ lâu.

Qua hai ngày, trạng thái vẫn như thế không thay đổi, chỉ có điều Lục Tiểu Phong cảm thấy hình như Tô Trí Nhược muốn tìm cơ hội mở miệng nói chuyện cùng nàng, nhưng từ đầu đến cuối cũng không thể thành công, nhìn thấy bộ dạng anh ta mỗi lần như vậy đều đến mức bị nội thương, Lục Tiểu Phong cũng không nói thẳng ra trước, từ từ chờ đợi, vị đại gia này coi trọng sĩ diện, nàng vẫn nên không mở miệng, chẳng may nói bậy điều gì không chuẩn lập tức sẽ trở về nguyên dạng.

Hôm nay, Lục Tiểu Phong muốn đi đến ban biên tập nộp bản thảo, hiếm khi thấy giữa ban ngày ban mặt quần áo nghiêm chỉnh đi ra khỏi nhà. Sau khi vượt qua nửa thành phố đem bản thảo nộp xong, nàng đi ra khỏi tòa cao ốc của biên tập, không nhịn được run cầm cập. Thời tiết đã càng ngày càng lạnh, lá cây hai bên ngã tư đường tiêu điều nhìn không thấy bóng dáng màu xanh biếc, phần phật lắc lư trong gió lạnh mặc dù so ra còn kém trời đông giá rét lạnh thấu xương, nhưng cũng có hương vị lạnh buốt.

Lục Tiểu Phong ăn mặc phong phanh, không mang khăn quàng cổ, túm chặt áo bành tô bước nhanh hơn hướng về điểm chờ xe buýt, nhưng đột nhiên trên đường cái tiếng còi xe cảnh sát hú lớn, ba cỗ xe cảnh sát gào thét đi qua, nhiều người bên cạnh chạy tới phía trước.

Lục Tiểu Phong mơ hồ nghe được có người nói phía trước cái gì đó liên quan đến mạng người, cảnh sát đều được điều động đầy đủ võ trang.
Bình Luận (0)
Comment