56.
Đến rạng sáng, mí mắt Dương Hà Hàn mới nặng nề díp lại.
Đây là giấc ngủ ngon nhất của anh suốt mấy năm qua.
Trong mơ anh nhíu chặt mày.
Tô Tiếu Ương nằm đối diện với anh lập tức đưa tay xoa giãn lông mày cho anh.
Mặt anh vẫn rất đẹp trai, chỉ có đuôi mắt hằn lên nếp nhăn mờ mờ, gương mặt luôn đượm nét u buồn.
Tay vợ anh lạnh lẽo thoang thoảng mùi nhang.
Lông mi Dương Hà Hàn khẽ chớp, mơ thấy một chú bướm xinh đẹp đậu trên chóp mũi mình, khi vẫy cánh làm vô số bụi vàng rơi xuống lả tả.
"Ương Ương......" Anh mơ màng cầm bàn tay đang thử kéo khóe miệng mình lên, lẩm bẩm nói mớ, "Đừng đi nữa......."
Tô Tiếu Ương nói: "Ngoan nào, em đã bao giờ đi đâu."
"Lần sau, chúng ta......" Dương Hà Hàn dụi mũi vào bàn tay đan nhau của hai người rồi thì thầm đứt quãng, "Chúng ta cùng đi nhé."
Tô Tiếu Ương cười nói: "Ừ."
57.
Dương Hà Hàn đúng hẹn chuyển cho tôi một số tiền lớn.
Bốn tháng tiếp theo tôi không nhận được tin tức gì từ anh nữa.
Đến tháng mười hai, đột nhiên anh gọi điện cho tôi rồi chuyển một khoản đặt cọc khá lớn, năn nỉ tôi mau đến chỗ anh.
Tôi nhận tiền làm việc, ngay đêm đó lập tức mua vé máy bay, khi tới nhà anh là hai giờ sáng.
Tinh thần Dương Hà Hàn có vẻ suy sụp hơn lần trước.
Lúc vào cửa, tôi vô tình thấy anh đang khóc.
Anh nói từ sáng tới giờ chẳng thấy Tô Tiếu Ương đâu, anh đã tìm khắp nhà nhưng không hề thấy cậu.
Ngoài tôi ra không ai có thể chứng minh sự tồn tại của vợ anh.
Tôi nhìn linh hồn hơi mờ bên cạnh Dương Hà Hàn rồi trấn an: "Dương tiên sinh, cậu ấy đang ở cạnh anh đó, đừng hoảng."
Đốt xong lư hương phụ trợ trận pháp, tôi bỏ thêm nhang mới vào.
Năng lượng của "nút thắt" đã yếu đi nên Dương Hà Hàn còn sống không thấy được Tô Tiếu Ương tồn tại giữa khe hở âm dương.