64.
Dương Hà Hàn lại liên lạc với tôi hỏi xem có cách nào để anh đưa Tô Tiếu Ương ra ngoài không.
Trước đó tôi đã nói với họ về các loại linh hồn.
Tô Tiếu Ương không phải cô hồn mà giống linh hồn bị trói buộc hơn, không thể đi đâu mà chỉ có thể ở mãi một chỗ.
"Về mặt lý thuyết thì có đấy," tôi nói, "Nhưng tôi chuyên về trừ tà nên không rành lĩnh vực này lắm."
Tôi có người bạn chuyên gọi hồn nhưng quanh năm anh ta ở nước ngoài giả làm Thượng Đế để moi tiền, có liên lạc được hay không còn phải xem vận may đã.
Làm nghề này tôi tin có ma nhưng lại không tin có thần, dù sao con người vẫn rất khó tin vào những thứ mình chưa từng thấy.
Chưa đợi tôi nói hết, Dương Hà Hàn đã lập tức chuyển khoản cho tôi một số tiền rồi năn nỉ tôi tìm người bạn kia.
Anh đã chuyển cho tôi rất nhiều tiền, nhiều hơn cả số tôi muốn, thậm chí còn làm tôi thấy ngại nữa.
Có lần tôi hỏi đùa anh có phải đây là tiền dưỡng già của anh không, Dương Hà Hàn nghiêm túc trả lời tôi: "Tiêu hết cũng chẳng sao, tôi có sống tới già đâu."
65.
Tôi cười nói chưa chắc đâu, đừng nghĩ bi quan quá.
Nhưng Dương Hà Hàn nói người lạc quan đã chết rồi, chỉ còn người theo chủ nghĩa bi quan đang sống thôi.
"Tôi cứ tưởng mình đã gặp kết cục bi quan nhất rồi," anh cười, "Giờ mới phát hiện còn có thể bi quan hơn nữa."
Tôi bật loa ngoài, nghe đầu dây bên kia vang lên tiếng bật hộp quẹt, giọng Dương Hà Hàn vừa nhẹ vừa xa xăm như vọng lại từ một thế giới khác: "Biết sao được, người sống khó tránh khỏi giẫm lên vết xe đổ mà."
66.
Một thời gian rất dài sau đó, tôi không thể liên lạc với bạn mình mà cũng chẳng nhận được tin tức gì của Dương Hà Hàn.