Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng

Chương 42

Trên bục giảng, giáo viên còn đang cố gắng giảng bài, thanh âm to lớn vang dội, lực xuyên thấu cực đại.

Lâm Mộ An ngây ngốc nhìn, trong đầu lại không ngừng hiện lên từng gương mặt.

Nam nữ quen thuộc lại xa lạ.

“Ba em đã giúp em liên hệ với trường học, tách ra đối với em cùng Lâm Hành đều tốt.”

“Dù sao bạn đầu, ba em cũng tính tốt nghiệp cấp ba xong sẽ cho em đi du học, bây giờ cũng chỉ đi trước mà thôi.”

“ Thầy có thể mặc kệ dung túng em, nhưng chuyện này lại liên quan đến tiền đồ của em, tuyệt đối không cho thương lượng.”

“Miên Miên từ nhỏ đã nói, muốn trở thành một nhà khoa học, chỉ là hiện tại, em ấy chỉ nghĩ muốn cùng em ở bên nhau, chẳng sợ…… Cả đời sẽ mãi ở Giang thành.”

“ Mộ An, em không thể ích kỷ như vậy, con bé chắc chắn sẽ có một tương lai tốt hơn.”

“Lâm Mộ An, thầy không biết Mộc Miên tại sao lại đột nhiên bị ma quỷ ám ảnh, nhưng em nhìn em xem, có tư cách gì xứng đôi với em ấy, lần này cần không phải gia đình Lâm Hành không truy cứu, em đã vào cục cảnh sát!”

“ Con bé về sau sẽ tiếp xúc với nhiều người, nhiều việc, còn có tri thức, cùng với cái người

đến đại học còn chưa chắc đã vào được như em, là hoàn toàn không giống nhau.”

“Em cho rằng hiện tại còn trẻ nê thích vô tri nông cạn, nhưng em có thể chiến thắng được thời gian cùng hiện thực sao?”

Dường như toàn thế giới đều như ông nói, anh không thể cùng cô ở bên nhau, hai người mà ở bên nhau thì sẽ không có tương lai.

Chuông tan học vang lên, Lâm Mộ An chậm rãi mở mắt, trong mắt truyền đến một trận chua xót, anh nhìn Mộc Miên ở bên cạnh, kéo ghế ra đứng dậy đi ra ngoài.

Mộc Miên thập phần bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, mỗi ngày đều như cũ đi học tan học làm bài ăn cơm, trừ trừ việc ở bên ngoài rất ít nói chuyện với anh.

Thời gian một chút trôi qua.

Thứ sáu, tan học, mọi người trong phòng gần về hết, hai người sóng vài cùng ngồi ở trong góc, không ai bảo ai, ai cũng không có đi trước.

Mộc Miên mở miệng trước.

“ Tiếng Anh của anh nát như vậy,  đi qua đó phải làm sao bây giờ?”

“ Trước đó sẽ học ở trường ngoại ngữ.”

“ Sống một mình sao?”

“Ân, trong khoảng thời gian này, anh đều ở một mình.”

“ Có vui không?”

Lâm Mộ An trầm mặc, cúi đầu chậm rải dọn dẹp sách vở, hồi lâu, mới chậm rãi truyền đến một tiếng nói trầm thấp, nhỏ đến đến không thể nghe thấy.

“Sẽ tận lực.”

“Không đi không được sao?” Mộc Miên đột nhiên mở miệng, ngữ điệu vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là bên trong lại ẩn ẩn mang theo cầu xin cùng yếu thế.

Từ kìa trong nháy mắt tưởng chừng như từ trong cổ họng buột miệng thốt ra.

Lâm Mộ An ngước mắt nhìn chằm chằm cô, nhấp môi không tiếng động trầm mặc.

Cặp sách trong tat, bị anh nắm chặt đến phát khẩn, làm lòng bàn tay phát đau.

“Không đi được không?” Mộc Miên lại lần nữa mở miệng, bình tĩnh đã biến mất không còn thấy tăm hơi, mày hơi chau, trong mắt nước mắt tràn lan.

“Chúng ta có thể cùng nhau vào đại học, không, không cùng trường cũng không có việc gì, chúng ta có thể ở cùng một thành phố, sau đó ở bên ngoài thuê một phòng nhỏ.”

“ Em nấu cơm cho anh, cùng anh chơi game, giúp anh làm bài tập…”

“Tựa như trước kia…”

Cô khóc nức nở, trong đôi mắt óng ánh đã ngập nước, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Lúc này đến hô hấp cũng mang theo đau đớn nhè nhẹ, Lâm Mộ An hít sâu một hơi, mở miệng: “Mộc Miên…”

Âm cuối biến mất ở giữa miệng, Mộc Miên chồm qua, hôn lên anh.

Ôn nhu đến mức làm lòng người giật mình, động tác của cô thong thả lại triền miên, hơi thở quấn lấy nhau, Lâm Mộ An khép mắt lại, thành kính lại trân trọng.

Bên môi nếm tới vị tanh, mang theo chưa xót nhàn nhạt, Lâm Mộ An mở mắt ra.

Gương mặt trước mắt này, đã lệ rơi đầy mặt.

“ Em đừng khóc…” Anh vươn tay, hoảng loạn dùng tay áo giúp Mộc Miên lau nước mắt, chỉ là nước mắt kia, càng lau lại càng nhiều, cuối cùng thấm ướt toàn bộ ống tay áo của anh.

“ Em đừng khóc…” Anh lẩm bẩm tự nói, lặp đi lặp lại nói những lời này, sắc trời dần dần tối lại, tiếng khóc nức nở ở trong phòng học anh tĩnh phá lệ rõ ràng.

Lâm Mộ An rốt cuộc khống chế không được đem Mộc Miên ôm vào trong ngực, gắt gao ôm cô.

Hai người không tiếng động ôm nhau, không biết qua bao lâu, tiếng khóc của cô mới dần dần ngừng lại, đầu vai Lâm Mộ An đã hoàn toàn ướt đẫm nước mắt.

Anh vươn tay giúp cô lại đi nước mắt còn sót trên mặt, sau đó nhẹ nhàng sửa sang lại vài sợi tóc hỗn độn trên mặt cô.

Mộc Miên còn đang nức nở, thoạt nhìn đáng thương lại bất lực.

Trong nháy mắt này, Lâm Mộ An bắt đầu hoài nghi quyết định này của chính mình, có phải thật sự sẽ tốt cho cô hay không.

Trong phòng học đã hoàn toàn đen lại, cho dù hai người cách nha cực gần, lại vẫn khó có thể thấy rõ biểu tình của đối phương.

“Trở về đi…” Mộc Miên nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng thở dài, sau đó một trận tiếng vang vang lên, anh cầm lấy cặp sách đứng dậy, đứng ở nơi đó không tiếng động chờ.

Mộc Miên chậm rãi thu thập mọi thứ, đi theo phía sau anh.

Bạn đêm, trường học nhìn không thấy một bóng người, thứ sáu học sinh đều nóng lòng về nhà, không có người muốn lưu lại ở chỗ này, hai người một trước một sau đi ra.

Xuyên qua đường cây xanh, đi ra cổng trường, cuối cùng ra tới đường cái.

“ Anh đi đây.” Anh xoay người, cùng Mộc Miên từ biệt.

Cô cúi đầu nhìn mũi chân, không có lên tiếng, bên tai truyền đến một tiếng thở dài, sau đó tiếng bước chân vang lên, càng lúc càng xa.

Ngựa xe như nước, đèn nê ông sáng ngời lại rực rỡ, nữ sinh tóc đuôi ngựa mặc đồng phục xốc xếch, đứng ở nơi đó, như là bị toàn thế giới vứt bỏ.

Cuối cùng mấy ngày nay, Mộc Miên phá lệ nói nhiều, cô sửa sang lại một quyển quyển sách nhỏ, trong đó viết chằng chịt những kỹ xảo sinh hoạt nhỏ cùng  ngôn ngữ của quốc gia kia

Cô không yên tâm dặn dò anh.

“Trong đó có những từ đơn cơ bản thường dùng, em đều đã dạy anh, sau khi xuống máy bay đầu tiên…”

“ Ở giữa có vài tờ là những siêu thị cùng xe điện ngầm ở gần chỗ anh, em đã giúp anh vẽ tuyến đường…”

Lâm Mộ An lẳng lặng nghe, rũ mắt nhìn quyển sổ trong tay, trên trang giấy màu trắng là chữ viết thanh tú hào phóng, một nét bút một phá lệ rõ ràng, thoạt nhìn thoải mái lại ngắn gọn.

Mặt trên là những việc cần chú ý được viết đến thập phần kỹ càng tỉ mỉ, không biết là cô tra xét nhiều ít tư liệu nào để làm ra được, bên tai còn đang truyền đến những lời lải nhải tình tế, mũi lại bắt đầu ẩn ẩn nóng lên.

“Mộc Miên.” Anh đánh gãy cô.

“ Ừ?”

“ Anh còn sẽ trở về.” Mặt anh đầy vẻ trịnh trọng.

“ Ừ.” Mộc Miên nhẹ nhàng lên tiếng.

“Em về sau… Có còn đối xử tốt với người khác giống như với anh không?”

“Sẽ không, không có.”

Đáy mắt anh là thăm dò cùng chần chờ, Mộc Miên lắc đầu, ánh mắt long lanh như nước.

Về sau không còn có một người, có thể giống như anh, làm em đem hết sức lực toàn thân yêu thương người đó.

Này thật sự là quá đau.

Ngày Lâm Mộ An đi, Mộc Miên không đi tiễn anh, mùa đông lặng lẽ tiến đến, hai ngày trước nhiệt độ lại giảm, bên ngoài có mưa nhỏ, mơ hồ xén lẫn những bông tuyên mỏng manh.

Mộc Miên ngồi ở trên sô pha, cùng cô mẫu xem phim truyền hình.

Thực là một bộ phim cẩu huyết, nam nữ chính ở bên trong yêu nhau đến chết đi sống lại, một bộ núi không ghét thiên địa hợp, chính là dám cùng sinh cùng tử.

Kết quả khi tốt nghiệp, người nhà nam chính liền phải đưa hắn đi xuất ngoại, hai người ở trong màn đêm mưa to bàng bạc cáo biệt, nữ chính chôn ở trong lòng hắn khóc đến tê tâm liệt phế.

Một bên cô mẫu phun xác hạt dưa, bất mãn oán giận.

“ Cái bộ phim quái quỷ gì thế này, mười bộ phim truyền hình thì có tới tám bộ nam chính là xuất ngoại, có thể có ý tưởng mới không vậy!”

“Thật là quá giả, đúng không, Miên ——”

Bà nghiêng đầu, muốn tìn đồng minh, lại bỗng nhiên phát hiện, Mộc Miên ngồi ở chỗ kia, đã rơi lệ đầy mặt.

Từng hàng nước mắt ở trên gương mặt trắng nõn phá lệ bắt mắt, tiếng khóc mơ hồ có xu thế lớn hơn, chậm rãi bộc phát, cuối cùng biến thành lớn tiếng gào khóc.

Mộc Miên khóc đến giống như nữ chính trong phim khóc đến tê tâm liệt phế.

Bà nghi hoặc quay đầu lại, lại lần nữa dừng lại ở trên màn hình TV, hồi lâu, lắc lắc đầu, âm thầm cảm khái.

Thật là người già rồi, xem phim cũng không hiểu nổi người trẻ tuổi.

Phim khó coi như vậy, cũng có thể thương tâm thành như vậy.

Mộc Miên khóc xong, cảm giác chưa chát trong lòng mới tiêu tán vài phần, cô hít hít mũi, làm lơ ánh mắt quái dị của cô mẫu bên cạnh, rầu rĩ trở về phòng, đem chính mình chôn ở trong chăn.

Trong ngực có chút hít thở không thông, sau đó đột nhiên xốc chăn lên mở to miệng nuốt lấy không khí mới mẻ, cảm giác nhẹ nhàng vui sướng nói không nên lời.

Mộc Miên nhìn chằm chằm không trung phát ngốc, cảm giác chính mình lại là một hảo hán.

Thời gian không có Lâm Mộ Ăn bên cạnh, vẫn làm như bình thường, ngẫm lại bọn họ cũng đã ở bên nhau nửa năm ngắn ngủi mà thôi.

Năm ba trôi qua ngày qua ngày tuần hoàn, tại đây thời gian như dây chuyền sản xuất mỗi ngày, ly biệt, dường như cũng biến thành việc không đau không ngứa.

Lâm Mộ An vừa đến nơi liền báo bình an cho cô, sau lại liên lạc ít dần, bắt đầu từ hai ngày một cuộc điện thoại biến thành một tuần, nửa tháng, một tháng.

Giữa hai người giờ giấc cách xa nhau mười hai tiếng đồng hồ, cũng cách khoảng mấy nghìn km cùng toàn bộ Thái Bình Dương.

Nghỉ đông qua đi, khai giảng cuối cùng của năm cấp ba, cô mẫu tịch thu di động của Mộc Miên, việc liên lạc cứ như vậy gián đoạn.

Trong lớp các bạn học đều như biến thành côn trùng nhốt ở trong hộp, ở trong không gian tối tăm phong bế, lặp lại những động tác giống nhau.

Trong óc toàn bộ bị bài thi chiếm cứ, mỗi ngày cứ như máy móc lặp đi lặp lại, cảm giác như muốn tê liệt vậy.

Không còn người đi nghĩ cái gì phong hoa tuyết nguyệt xuân thương thu bi, thậm chí đến những đôi tình lữ trong lớp, khi ngồi cùng nhau cũng từ anh anh em em biến thành vẻ mặt nghiêm túc làm bài tập.

Thẩm Hạo học kỳ 1 liền chuyển tới lớp một, Mộc Miên Lý Tần cùng cậu ấy chậm rãi hình thành Tâm Giác Vàng, ba người trừ việc ăn cơm đi học ngoài ra đều điên cuồng làm bài, gặp được chỗ khó ngươi một câu ta một lời, cuối cùng cũng có thể giải quyết dễ dàng.

Chỉ có Lâm Hành cô độc một mình ngạo nghễ đứng thẳng - Độc Cô Cầu Bại.

Thành tích kiểm tra lần lượt tiến bộ, dần dần Phương Vân cùng Từ Tĩnh cũng tham dự vào, giữa phòng học hình ảnh thấy được nhiều nhất, chính là thân ảnh năm người vùi đầu làm đề.

Áo bông đổi thành áo khoác, cây cối mọc mầm mới, cành lá chậm rãi mọc lên, thời tiết nóng bức cùng với tiếng ve kêu.

Thi đại học gần trong gang tấc.
Bình Luận (0)
Comment