Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 1

Quyển 1: Đảo Tây

Tôi nói: Doãn Hãn Thần, chúng ta viết thư nhé?

Cậu ấy đáp: Thực sự xin lỗi, Hạ Kỳ... có lẽ mình không giỏi viết thư lắm.

Lúc đó tôi mới biết được, thì ra cậu ấy mắc chứng khó đọc*, học tại một ngôi trường đặc biệt ở Tam Á.

- Trích từ sổ ghi chép của Hạ Kỳ

(*) Chứng khó đọc: đặc trưng cho vấn đề gặp rắc rối về đọc hiểu và đánh vần dù trí tuệ bình thường. Các vấn đề có thể bao gồm khó khăn trong việc đánh vần các từ, đọc nhanh, viết chữ, "phát âm" các từ trong đầu, phát âm từ khi đọc to và nghe hiểu người khác đọc.

*

Cuối tháng 12, Hạ Kỳ được nghỉ đông nên cùng bố mẹ đến Đảo Tây du lịch.

Tuy nói là đi nghỉ nhưng người được thư giãn chủ yếu chỉ có ba mẹ cô thôi.

Còn Hạ Kỳ ấy hả? À, học sinh trung học không xứng có kỳ nghỉ.

Vào ngày thứ hai sau khi đến Đảo Tây, cô bị ba mẹ dẫn đến tiệm sách duy nhất trên đảo...

Để, làm, bài.

Tiệm sách vốn là một con thuyền chở dầu, nó đậu ngay bên cạnh con đường gỗ ở bến đò. Tuy con thuyền nổi trên biển nhưng hình như đáy thuyền đã được cố định nên nó không bị rung lắc nhiều.

“Con nhìn đi, môi trường chỗ này tốt lắm đúng không? Không cần phải bật tiếng ồn trắng*, chỗ này tự có tiếng ồn trắng luôn rồi.” Lúc đó mẹ cô chỉ vào khoang thuyền và nói như thế.

(*) Tiếng ồn trắng là những âm thanh đặc biệt dễ chịu, có thể loại bỏ những tiếng ồn xung quanh để giúp trẻ nhỏ dễ đi vào giấc ngủ. VD: tiếng mưa, tiếng sóng vỗ, tiếng suối chảy xuôi dòng, …

“Đúng là không tệ, còn rất yên tĩnh nữa, quay đầu lại là có thể nhìn thấy biển rộng. Con xem kìa, biển ở bên này chắc chắn rất sâu, màu sắc cũng khác hẳn.” Ba cô cũng hào hứng nói hùa theo.

Vì vậy, nơi đây đã trở thành căn cứ học tập của cô ở Đảo Tây...

-

Hiện tại là ngày thứ ba cô đến Đảo Tây.

Hạ Kỳ vừa làm xong một tờ bài thi, cô gỡ tai nghe xuống, vô cảm quay đầu nhìn về biển sâu trong lời ba mình.

Sau đó, lại vô cảm quay đầu về.

Dù phong cảnh vật có đẹp đến mấy thì sau khi ngắm liên tục ba ngày cũng không còn thấy nó đẹp như vậy nữa.

Chưa kể, cô đã ở học liên tục ở đây ba ngày... cả người tê cứng hết rồi.

Di động chợt rung lên một chút.

Trên màn hình hiển thị thời gian tự học đã kết thúc, một hộp thoại hiện ra: Bạn muốn bắt đầu nghỉ ngơi chưa? Xin hãy lựa chọn, nghỉ ngơi 10 phút hay 15 phút.

Hạ Kỳ vươn vai, không chút do dự bấm vào lựa chọn nghỉ ngơi 15 phút.

Ngay sau khi bấm vào, di động lập tức chuyển sang chế độ rung không ngừng.

Tin nhắn ở trên cùng lần lượt hiện lên.

[Mai Mai Tử: Bảo bối! Khi nào cậu mới xuất hiện vậy? @Kỳ Kỳ Tử cậu nhìn mình đi! Anh trai nhỏ nè! Anh trai nhỏ của mình! Không có video thì gửi một tấm ảnh được không!]

[Nghê Nghê Tử: Ha ha ha ha, chắc chắn cậu ấy đang học rồi. Đã nói là đi nghỉ bên bờ biển, thế mà lại bị ép biến thành trại hè học tập, người nghe được phải đau lòng, người nghe được phải rơi lệ.]

[Mai Mai Tử: Coi chừng cậu ấy lướt lại lịch sử trò chuyện rồi đánh cậu đấy.]

[Nghê Nghê Tử: Sao có thể chứ? Trong mắt “Vua làm bài” như cậu ấy chỉ có học tập thôi, tuyệt đối sẽ không lãng phí một phút giây nào để làm mấy chuyện như lướt lịch sử trò chuyện đâu.]

Hạ Kỳ:...

Cô lập tức bấm vào khung thoại.

[Kỳ Kỳ Tử: Lướt lịch sử trò chuyện đúng là tốn thời gian thật, nhưng trực tiếp nhìn thấy thì không chắc đâu.]

[Nghê Nghê Tử: Cuối cùng cậu cũng chịu xuất hiện rồi à! Mai Tử đã lên cơn nửa tiếng rồi, cậu mà còn im lặng tiếp có lẽ cậu ấy sẽ gọi điện thoại qua luôn đấy.]

[Kỳ Kỳ Tử:... Không nhận được đâu. Lúc mình tự học điện thoại sẽ chặn các cuộc gọi.]

[Mai Mai Tử:... Trâu bò ghê.]

Hai cô bạn thân bắt đầu tám chuyện, toàn lời linh tinh, chẳng có gì quan trọng.

Hạ Kỳ xem một hồi thì không còn hứng thú nữa.

Cô quay đầu, nhìn về phía bàn thu ngân của tiệm sách.

Một chàng trai đang ngồi ở đó.

Áo thun trắng đơn giản, vô cùng an tĩnh, từ ngày đầu tiên Hạ Kỳ đến tiệm sách đã thấy cậu ấy ngồi đó tô vẽ.

Đây cũng là anh trai nhỏ mà Mai Tử la hét đòi cô chụp ảnh từ ngày hôm qua.

Nghe Mai Tử bảo cậu ấy là một blogger nghệ thuật rất nổi tiếng trong giới họa sĩ, ID trên mạng tên “Thần của tiệm sách Đảo Tây”, chữ ký trên tranh cũng chỉ có một chữ “Thần”. Người trong giới đều thích gọi cậu ấy là “Thần Đại”.

Cậu ấy không chỉ giỏi vẽ tranh, có phong cách vẽ riêng của mình, thỉnh thoảng còn livestream làm đồ thủ công cho fan.

Nhưng năm nay cậu đang học lớp 11, thường ngày còn phải đi học, cậu ấy chỉ có thể thỉnh thoảng livestream vào cuối tuần hoặc khi nghỉ đông và nghỉ hè.

Mai Tử nằm trong giới họa sĩ, là fan của cậu.

Có lẽ là do Hạ Kỳ đã nhìn chàng trai này hơi lâu, đối phương chợt ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Bị bắt quả tang nhìn lén, Hạ Kỳ còn chưa kịp thu tầm mắt lại thì đã thấy thiếu niên dịu dàng cong môi cười.

“Xin hỏi cậu có cần gì không?”

Hạ Kỳ đột nhiên sửng sốt...

Thật ra, cô cũng không cần gì cả...

Nhưng không thể nói thẳng với người ta là: Không có gì đâu, tôi đang nhìn cậu thôi... nhỉ?

Trong lúc hoảng loạn, cô buột miệng nói: “Lấy thêm... Ờm, có thể lấy thêm một trái dừa nữa không...”

Vừa nói xong, chàng trai sửng sốt thấy rõ.

Qua một hồi lâu, cậu mới trả lời cô: “Cậu đã uống hết trái trước rồi sao? Nước dừa lạnh lắm, nếu uống thêm có lẽ sẽ bị đau bụng... Hôm nay trời cũng không nóng lắm. Hay là để tôi rót cho cậu một ly nước chanh mới vắt, đến chiều rồi hẵng uống nước dừa nhé?”

Mặt Hạ Kỳ lập tức đỏ bừng.

Hận không thể đào một cái lỗ dưới chân rồi chui ngay vào đó.

Đúng thế... Cô vừa gọi một trái dừa, chỉ cách đây 45 phút...

Thậm chí cô còn chưa uống xong.

“À... cũng... được, cảm ơn nhé.”

Sau đó, chàng trai cầm ly đi rót nước.

Tiếng rót nước vang lên, Hạ Kỳ vô thức nhìn theo bóng dáng cậu ấy.

Ngay cả chính bản thân cô cũng không nhận ra ánh mắt của mình giống hệt với ánh mắt bé mèo Ragdoll dưới chân cậu.

Đặc biệt là sau khi chàng trai đưa nước chanh tươi cho cô, thấy mèo con vẫn luôn bám theo mình nên mở vòi uống nước ra cho nó uống.

Một người một mèo, ngay cả động tác cúi đầu cũng giống nhau.

-

Hạ Kỳ uống một ngụm nước chanh tươi, sau đó bắt đầu điều chỉnh ống kính điện thoại.

Cô hiểu một chút về nhiếp ảnh, chỉnh điện thoại sang chế độ chuyên nghiệp, ảnh chụp ra cũng khá đẹp.

Sau khi chuẩn bị xong, nhân lúc thiếu niên ở trước bàn thu ngân đang cúi đầu tập trung vẽ tranh, cô nhắm ống kính về phía cậu, nhanh chóng chụp hai tấm.

Sau đó, cô gửi hình vào nhóm chat.

[Kỳ Kỳ Tử: Hình ảnh 1.JPG; hình ảnh 2.JPG]

[Kỳ Kỳ Tử: Ảnh chụp anh trai nhỏ cậu muốn nè, mình đã cố hết sức rồi... Lúc nãy nhìn chằm chằm người ta rồi bị bắt quả tang! Cậu ấy còn hỏi mình có cần gì không, mình trực tiếp nói với người ta, thêm một trái dừa...]

[Kỳ Kỳ Tử: Cá mập nhỏ từ bỏ suy nghĩ.JPG]

[Mai Mai Tử: Á! Chính là anh ấy đó! Nam thần lạnh lùng của mình! Anh ấy đẹp trai quá đi, hức hức hức... Đúng là hiện thân của ba chữ “ánh trăng sáng” mà!]

[Nghê Nghê Tử: Thêm một trái dừa nữa thì sao chứ, không phải cậu đã trả lời khá tốt sao, ha ha ha! Chẳng lẽ dừa của cậu ta đắt quá nên cậu không mua nổi? Tìm Mai Mai Tử trả cho!]

[Bạn nhận được chuyển khoản trực tiếp từ “Mai Mai Tử”: 50 tệ]

Hạ Kỳ:...

Thôi được rồi, chị em là phú bà, cũng không phải là ngày đầu tiên cô biết.

Cô bất đắc dĩ ấn từ chối nhận chuyển khoản.

[Hạ Kỳ: Không phải... Vì 45 phút trước mình vừa gọi một trái dừa, còn chưa uống xong nữa. Cậu ấy sửng sốt nói uống thêm sẽ đau bụng, sau đó rót cho mình một ly nước chanh...]

[Hạ Kỳ: Cá mập nhỏ từ bỏ nhân sinh.JPG]

[Hạ Kỳ:... Cho nên, bây giờ mình phải làm thế nào mới có thể uống hết nửa trái dừa còn lại mà không bị cậu ấy phát hiện đây?]

[Nghê Nghê Tử:... Ha ha ha ha ha ha ha, hức, mình cười chết mất. Hay là cậu đổ nước chanh vào trái dừa đi? Vậy là cậu có thể uống hết trái dừa mà không bị cậu ấy phát hiện rồi! Thông minh như tui.JPG]

Hạ Kỳ nhìn trái dừa và nước chanh ở trước mặt...

Ba dấu chấm hỏi dần hiện ra trong đầu cô.

Nước chanh... với dừa?

[Kỳ Kỳ Tử: Xin hỏi món này uống ngon không?]

[Nghê Nghê Tử: Không phải cậu nên hỏi làm sao để tiêu hóa hai loại đồ uống này sao?]

Hạ Kỳ:...

Cô đúng là không nên tốn thời gian nói nhảm với hai người này.

[Mai Mai Tử: Oa oa oa, nam thần đẹp trai quá đi...]

[Mai Mai Tử: Cậu nói gì cơ? Anh ấy còn rót nước chanh cho cậu á? Hu hu hu, mình ghen tị quá QAQ.]

[Mai Mai Tử: Chẳng phải anh ấy là người lạnh lùng nhất hay sao, hức hức hức... Chẳng phải anh ấy nên ngồi trước bàn thu ngân, dù khách hàng có gọi gì thì đều: “Phiền bạn tự lấy” hay sao?]

Hạ Kỳ vô cảm mở APP bắt buộc tự học.

Quả nhiên cô không nên nói chuyện phiếm với hai người không bình thường này.

Chẳng qua... tuy đổ nước chanh vào trái dừa hơi khó, nhưng...

Cô có thể đổ nước dừa vào ly mà!

Hạ Kỳ uống ực hết nước trong ly rồi cầm trái dừa lên, bắt đầu đổ nước dừa vào ly.

Cô nghiêng qua một bên, vừa nuốt từng ngụm nước trong miệng vào bụng.

Vừa lén lút nhìn chàng trai ở bàn thu ngân bên kia.

Đúng lúc có hai cô gái trẻ là khách du lịch tiến vào.

Hai người lần lượt bước vào cửa khoang thuyền, chuông gió treo trên cửa vang lên tiếng leng keng leng keng.

Chàng trai ngẩng đầu lên theo phản xạ.

Thật ra Hạ Kỳ ngồi ở chỗ sâu nhất trong khoang thuyền, không cố tình nhìn qua thì vốn sẽ không nhìn thấy cô.

Nhưng mà cô chột dạ...

Tay run lên, trái dừa "bịch" một tiếng rơi xuống bàn.

Tiếng động này không nhỏ.

Ngay lập tức, tất cả khách du lịch bao gồm cả thiếu niên ở bàn thu ngân đều theo tiếng động nhìn lại đây.

Hạ Kỳ nhìn trái dừa to đang lăn trên bàn...

Rồi lại nhìn thiếu niên cách đó không xa...

Cứu với, bây giờ cô đào hố còn kịp không??

Bình Luận (0)
Comment