Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 10

Di động lại rung một tiếng...

Bàn tay buông thõng bên người của cô gái khẽ động, những ngón tay cầm di động siết chặt lại.

Một lúc lâu sau, cô mới dần bớt xấu hổ, bấm vào màn hình di động.

Ở giữa là một khung thông báo màu xanh, hiển thị: [Doãn Hãn Thần đã gửi một tin nhắn thoại, bấm vào để xem.]

Sau khi mở ra, giọng của chàng trai từ loa vang lên: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Giọng điệu vẫn dịu dàng như trước.

Hạ Kỳ: [Xin lỗi nhé, mình không cẩn thận ấn nhầm...]

Hạ Kỳ: [À, trước đó cậu có nói rằng cậu đang livestream nên mình đã tìm kiếm trên mạng một chút... nhìn thấy sinh nhật của cậu vào mùng ba Tết hả?]

Cô gái cầm di động chậm rãi gõ chữ, khuôn mặt hơi ửng hồng.

Ở trên cùng của hộp thoại hiển thị “Đang nhập... “, nhưng lại chậm chạp không có tin nhắn nào.

Hạ Kỳ căng thẳng s* s**ng ốp di động, móng tay vô thức cào cào, liên tiếp phát ra những âm thanh chói tai.

Có phải cậu ấy tức giận không...

Có phải cậu ấy không thích người khác tìm kiếm cậu ấy trên mạng?

Cậu ấy thấy khó chịu sao?

Ngay lúc này, chàng trai gửi tin nhắn đến, vẫn là tin nhắn thoại:

“Ừ, nhưng mình ăn sinh nhật âm lịch, nên thật ra là mùng hai.”

“Vậy chắc là ngày mốt.”

Ngày mốt... là ngày bọn họ rời đảo. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Cô gái chạy chân trần ra ngoài, đẩy cửa hỏi: “Ba ơi, ngày mốt mình đi chuyến tàu mấy giờ?”

“Nghe tiệm sách nói có hai chuyến rời đảo, buổi sáng 7 giờ rưỡi và buổi chiều 2 giờ rưỡi, ba mẹ tính ngồi chuyến 7 giờ rưỡi, mẹ con muốn đến cửa hàng miễn thuế xem thử. Đến lúc đó chỉ cần gọi xe nhờ tài xế chở hành lý về khách sạn, còn mình đi tay không. Nếu con muốn đến khách sạn học tập cũng có thể về khách sạn cùng tài xế.”

Mẹ cũng thò đầu qua: “Con gái có dự định gì khác à? Mẹ có thể điều chỉnh lịch trình một chút.”

Hạ Kỳ hơi dừng lại rồi lắc đầu: “Không có ạ, ba mẹ cứ đến cửa hàng miễn thuế chơi đi.”

Cô nhớ rõ, ngày đầu tiên đến Hải Nam mẹ cứ nói mãi, nói là đã hứa mua mỹ phẩm miễn thuế giúp mấy chị em.

Mẹ nhìn thấy cô do dự, không khỏi nói thêm một câu: “Vậy con muốn làm gì thì phải nói với mẹ nhé, có đi cửa hàng miễn thuế hay không đều được. Thật ra ba con cũng không muốn đi lắm đâu.”

Hạ Kỳ bị mẹ chọc cười, vội xua tay: “Thật sự không có mà mẹ, con chỉ muốn hỏi lịch trình, xem xem ngày đó có kế hoạch gì.”

Nói xong, cô về phòng ngủ đóng cửa lại.

-

Đi lúc 7 giờ rưỡi sáng à...

Hạ Kỳ ngồi dưới đèn bàn, ngơ ngác sững sờ.

Trong đàn lại xuất hiện tin nhắn:

[Mai Mai Tử: @Kỳ Kỳ Tử, bảo bối cậu đâu rồi! Sắp qua năm mới rồi, cậu không cùng những người bạn tốt của cậu chào đón năm 2022 sao!]

[Nghê Nghê Tử: @Kỳ Kỳ Tử, đừng vì xấu hổ mà bỏ lỡ năm mới chứ! Đã nói ba năm trung học phải cùng nhau đón 0 giờ mà? Bây giờ mới là năm thứ hai mà đã muốn bỏ cuộc rồi sao?]

Cô xem thời gian mới nhận ra, trong lúc cô không chú ý... đã đến 11 giờ rưỡi rồi.

Hạ Kỳ chớp mắt, đầu ngón tay bấm vào cuộc gọi ở trên cùng hộp thoại.

“Ối chà, sau hơn nửa giờ, cô học sinh xuất sắc nào đó đã về rồi.”

“Ha ha ha, về rồi thì tốt, trễ thêm vài phút nữa là qua năm luôn.”

Hai người họ nói chuyện, phía sau là nhạc nền của Gala mừng năm mới tựa như một bản song ca.

- Trên đỉnh núi cao, mới thấy sông lớn cuộn trào; giữa những dãy núi chập chùng, càng cảm nhận rõ ngọn gió trường tồn thổi mạnh mẽ.

- Mộng ở phương xa, đường ở dưới chân, ánh sáng trong lòng, từng điểm sao trời tụ thành muôn hình vạn trạng.

- Năm Dần sắp đến, hãy cùng đếm ngược nào.

Đồng hồ điện thoại hiển thị 23 giờ 59 phút, từ loa vang lên giọng nói như đang song ca của hai cô bạn thân: “Mười, chín, tám...”

Hạ Kỳ cũng nhỏ giọng đếm theo: “Bảy, sáu, năm...”

Đang đếm, một tin nhắn văn bản gửi đến trên đầu di động:

Doãn Hãn Thần: [Chúc mừng năm mới, nhìn ra ngoài cửa sổ đi.]

Hạ Kỳ sửng sốt, lập tức mở cửa sổ. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Trong khoảnh khắc tiếng chuông vang, cô nghe thấy những tiếng reo hò vui sướng.

Phía quảng trường nhỏ của làng chài vang lên một tiếng “Đoàng”, một bó pháo hoa lao thẳng lên bầu trời.

Sau khi nổ tung, hiện lên một số thật lớn: 2022

Hạ Kỳ sửng sốt một lát, vội vàng mở camera chụp lại.

Sau đó gửi đến hộp thoại của Doãn Hãn Thần:

[Chúc mừng năm mới nhé, Doãn Hãn Thần.]

Doãn Hãn Thần: [Bố Bố vui vẻ.jpg]

...

00:10:23:

Doãn Hãn Thần: “Bạn Hạ, mùng hai cậu rời đảo lúc mấy giờ? Mình có thứ này muốn tặng cậu.”

00:10:24:

Hạ Kỳ: [Doãn Hãn Thần, hôm sinh nhật cậu định tổ chức thế nào... mình có món quà muốn tặng cậu.]

Hai tin nhắn gần như được gửi cùng lúc.

Hạ Kỳ nghe tin nhắn thoại, không thể tin được mà nghe lại một lần.

Hết một lần... lại thêm một lần nữa.

Khi vừa đến 0 giờ, trong khoảnh khắc nhìn thấy pháo hoa, Hạ Kỳ vẫn muốn tặng cho Doãn Hãn Thần một món quà sinh nhật.

Tuy bây giờ đã là mùng một của năm mới, có lục tung cả đảo cũng không tìm thấy bất cứ cửa hàng nào mở cửa.

Cuối cùng Mai Tử đề nghị xếp một cái chuông gió bằng giấy rồi treo nó ở cửa tiệm sách, Doãn Hãn Thần có thể đến lấy sau khi tỉnh ngủ.

Cho nên mới có tin nhắn cô vừa gửi cho Doãn Hãn Thần.

Không ngờ... Đối phương cũng có thứ muốn tặng cho mình, còn gửi tin nhắn cùng lúc nữa.

Hạ Kỳ gõ chữ: [Mình đi chuyến tàu 7:30 sáng.]

Đối diện hiển thị “Đang nhập” một lúc, sau đó gửi một tin nhắn thoại đến: “Vậy 7 giờ 10 mình chờ cậu ở bến tàu nhé? Hay là sớm hơn một chút? Cậu thấy sao.”

[Ừm, 7 giờ 10 là được.]

[Doãn Hãn Thần, cảm ơn cậu.]

“Đừng khách sáo.”

-

Ngày đầu tiên của năm Dần, Hạ Kỳ đã trải qua cùng hai cô bạn thân qua cuộc gọi video.

Mai Tử hướng dẫn từ xa:

“Chẳng phải mẹ cậu mua vòng hoa trên đảo sao, đi lấy đi! Tháo nó ra, đan hai cái lại.”

“Đúng đúng, đan như vậy đó. Mượn được dây câu rồi đúng không? Đến lúc đó cậu dùng dây này để xâu con bồ câu nhỏ đã gấp lại.”

“Bây giờ mình dạy cậu gấp bồ câu nhỏ.”

Nghê Nghê vừa mở nhạc đấu địa chủ vừa chơi mạt chược với anh chị em nhà mình:

“Chờ chút! Cái này chị ăn!”

“Ha ha ha, ù!”

“Ù! Lấy phiếu lấy phiếu! Chị thu thập được chín phiếu trà sữa của em trai rồi, thêm một phiếu nữa là được một ly trà sữa, xem bước tiếp theo của chị đây!”

Chơi mạt chược là truyền thống ăn Tết nhà bọn họ, không cược tiền mà cược bằng phiếu trà sữa, gom mười phiếu sẽ được một ly trà sữa.

Hạ Kỳ đang đan, nghe bầu không khí vui sướng bên kia, cô cau mày phàn nàn: “Sao cái này lại phức tạp như vậy chứ? Còn khó hơn đề vật lý...”

Mai Tử cười to: “Ghi hình lại, ha ha ha! Vì Doãn Hãn Thần, Hạ Kỳ Kỳ của chúng ta thật sự đã trả giá quá nhiều.”

Nghê Nghê đang đánh mạt chược còn không quên xen mồm: “Gửi cho mình một bản với, xứng đáng cất kỹ.”

Hạ Kỳ: “Tập trung đi, mình chờ trà sữa năm sau của cậu đấy.”

Cô gái lập tức vén tay áo: “Được rồi, chờ đó! Con Mã con Mã! Xem chị thắng mấy đứa tơi bời tan tác đi! Trà sữa của mấy đứa đều là của chị, lấy đến đây đi!”

...

-

Mùng hai, nhà họ Hạ thức dậy từ 6 giờ sáng.

Mọi thứ đều đã được thu dọn từ trước, sau khi thức dậy chỉ cần sửa soạn qua loa một chút là có thể ra cửa.

Khi đến bến tàu vừa lúc là 7 giờ. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Cả nhà Hạ Kỳ vừa kéo rương hành lý lên cầu đá của bến tàu đã thấy thiếu niên đứng cạnh chiếc thuyền du lịch.

Nhìn thấy bọn họ đến đây, Doãn Hãn Thần lập tức đi về phía bọn họ, cùng ba cô xách hành lý của ba người bỏ vào khoang thuyền.

“Ôi chao, Tiểu Thần tốt bụng quá, cảm ơn con! Duyên gặp gỡ tình cờ mà thật quý. Sau này nhà cô đến Đảo Tây sẽ mang quà kỷ niệm ở Nam Kinh cho con nhé.”

Mẹ mỉm cười trò chuyện rồi đi vào cửa khoang.

7 giờ 15, bến tàu gần như không còn người nào.

Hai tay Hạ Kỳ cầm một chiếc túi trong suốt, căng thẳng vò nặn phát ra âm thanh giòn tan.

Doãn Hãn Thần đứng đối diện cô.

Gió biển thổi qua khiến làn váy dài qua gối và mái tóc của cô gái tung bay.

“Doãn Hãn Thần, mình sắp phải đi rồi.” Cô nói rồi đưa túi đến trước mặt cậu bằng hai tay: “Chúc mừng sinh nhật, tặng cậu cái này. Là đồ gấp bằng giấy, mình sợ nó sẽ bị đè hỏng nên đã bỏ vào loại túi bình thường này, trông không đẹp lắm.”

Chàng trai nhận lấy chiếc túi, nhìn vào trong rồi nói: “Cảm ơn, nó rất đẹp. Cậu vất vả rồi, khó lắm mới được nghỉ ngơi một ngày mà lại phải làm quà sinh nhật cho mình.”

Hạ Kỳ lắc đầu, ngại ngùng mím môi cười.

Doãn Hãn Thần lấy một sợi dây màu hồng từ túi áo, phía dưới sợi dây treo một mảnh san hô.

Mảnh san hô nhỏ bằng nửa đầu ngón tay út, chắc là đã được phủ một lớp sơn bảo vệ, dưới ánh mặt trời trông nó sáng lấp lánh.

“Đặc sản trên đảo, đá san hô. Mình nhặt trên bờ biển, hy vọng cậu đừng ghét bỏ nó.”

Hạ Kỳ nhận lấy rồi đeo lên cổ.

Sợi dây màu hồng tôn lên làn da trắng nõn, san hô màu xám bạc tô điểm trước ngực và chiếc váy hoa nhỏ khiến cô gái vốn đã thanh tú lại càng dịu dàng hơn.

“Cảm ơn cậu, Doãn Hãn Thần.” Cô nói.

Thiếu niên lắc đầu, lấy ra mấy tấm dán chống say tàu: “Mọi người ngồi thuyền mà chưa ăn gì đúng không? Dán cái này lên trước sẽ không bị say tàu.”

“Được.” Cô nói.

Nhân viên trên thuyền thò đầu ra, nói: “Có lên thuyền không? 7 giờ 25 phút rồi, đóng khoang thuyền bây giờ đấy. Cô bé bên kia?”

Hạ Kỳ hoảng loạn quay đầu, thiếu niên lại lên tiếng trước: “Chú Lý, cậu ấy sẽ qua ngay.”

Sau đó cậu quay đầu, vẫy tay với cô: “Đi đi, sau này nhớ đến Đảo Tây chơi nữa nhé, tiệm sách luôn chào đón cậu đến học tập.”

Cô gái chớp mắt, nhẹ nhàng nói “Được” rồi nhanh chóng chạy vào khoang thuyền.

Sau khi lên boong tàu, nhân viên thu lại chiếc thang nối với bến tàu.

Kim loại dày nặng phát ra tiếng ầm ầm, sau đó là một tiếng còi sâu và dài.

Thuyền rời bến.

Gió biển thổi đến, ẩm ướt, mằn mặn.

Thiếu niên đứng ở bến tàu vẫy tay với cô.

Bóng dáng càng lúc càng xa...

Càng lúc càng xa.

Bình Luận (0)
Comment