Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 32

Hạ Kỳ lần lượt giới thiệu hai nhóm với nhau, làm quen xong, họ cùng nhau bắt xe rời khỏi nhà ga.

Khách sạn được chọn nằm ở một con hẻm trên đường Nam Kinh Đông, thuộc chuỗi khách sạn giá cả phải chăng, rất thuận tiện để đến Miếu Thành Hoàng và Bến Thượng Hải.

Nhóm Hạ Kỳ chọn một phòng gia đình ba người, Doãn Hãn Thần và Dịch Thời lần lượt chọn phòng giường đôi, một trái một phải ở bên cạnh các cô gái.

Nhận phòng xong xuôi thì đã 6 giờ tối.

Bên ngoài chợt vang lên tiếng lộp bộp, gió cuốn theo hơi nước từ ngoài cửa sổ bay vào.

Trời mưa.

“Á, hai cậu có mang dù không, mình quên mất...” Mai Tử buồn rầu chạy đến cửa sổ: “Nhưng mà đi dạo Bến Thượng Hải dưới mưa cũng rất tuyệt!”

Hạ Kỳ lấy dù từ trong túi ra, giả vờ tức giận bĩu môi: “Mấy hôm trước khi dọn hành lý mình đã nói cậu phải nhớ mang theo áo khoác dày và dù. Vừa nói xong cậu đã quên...”

Mai Tử lập tức cười hì hì lại gần, ôm lấy cánh tay cô: “Chẳng phải vẫn còn Hạ Kỳ Kỳ thông minh lanh lợi xinh đẹp cẩn thận của chúng ta sao, hai đứa mình có thể che cùng một cây nè!”

Hạ Kỳ:...

Cô đang định đồng ý thì một vị khác ở bên cạnh lại hít một hơi thật sâu rồi thở ra thật mạnh, nói: “Chị ơi... em cũng không mang dù."

Sau đó, không đợi Hạ Kỳ nói gì đã lập tức chắp tay trước ngực xin lỗi: “Em sai rồi, để em quỳ xuống!”

-

Các cô gái rề rà mãi, người ở phòng bên cạnh không nhịn được đến gõ cửa.

“Hạ Kỳ, các cậu xong chưa?”

“Các bà cố à, không phải nói là sửa soạn nhanh rồi đi ăn cơm, đi dạo Bến Thượng Hải à?”

Bên ngoài vang lên giọng của Doãn Hãn Thần và Dịch Thời.

Hạ Kỳ nhìn khuôn mặt ủ rũ của hai cô bạn, bất đắc dĩ đi tới mở cửa: “Tụi mình thay quần áo rồi, nhưng bên ngoài đang mưa mà tụi mình chỉ có một cây dù... Hai cậu có mang dù không, có thể đi ra ngoài sao?”

Doãn Hãn Thần giơ cây dù trong tay lên, nói: “Mình có mang.”

Dịch Thời ở bên cạnh lập tức thò đầu vào cửa, chỉ trỏ: “Nói các cậu đấy, sao lại thế này! Nam Kinh và Thượng Hải gần như vậy, thời tiết Nam Kinh âm u suốt hai ngày nay, sao các cậu không biết mang theo dù! Cho dù hai cậu chỉ mang một cây cũng được, đúng là kéo chân sau mà.”

Ban đầu Nghê Nghê còn hơi xấu hổ, nhưng sau khi nhìn thoáng qua Dịch Thời, cô ấy lập tức khoanh tay: “Ồ, vậy cậu có mang dù không? Năm người ba cây dù, không phải đủ rồi à.”

Dịch Thời xòe tay: “Đâu ra ba cây dù, là năm người hai cây dù mới đúng.”

Nghê Nghê: “Cậu cũng không mang theo dù mà còn không biết xấu hổ nói hai tụi mình kéo chân sau?”

“Nếu không phải hai cậu kéo chân sau thì sao năm người chúng ta có chỉ có hai cây dù chứ?”

“Ha, Mai Tử, cắn cậu ta đi.”

Vừa dứt lời, cô gái trang điểm tinh xảo lập tức chạy hai ba bước tới rồi giơ chân định đá chàng trai.

Dịch Thời: !!!

“Vãi, bà cố ơi bà cố! Váy, váy! Còn nhấc lên nữa là thấy hết đấy! Dù sao cũng là con gái mà, cậu chú ý một chút đi! Chỗ này người đến người đi, còn có thần tượng của cậu nữa! Lần đầu tiên mình thấy người mặc váy ngắn mà hung dữ như vậy.”

Mọi người cười đùa, Hạ Kỳ bất đắc dĩ nhìn về phía thiếu niên đang im lặng thì phát hiện: Không biết Doãn Hãn Thần đã quay lưng lại từ khi nào.

Mà cô bạn thân ngốc nghếch của cô đang cúi đầu, nghiêm túc chỉnh sửa lại váy của mình. Từ trên xuống dưới viết đầy hai chữ “Chột dạ”.

Đúng là... gà bay chó sủa.

Cô đành hỏi: “Được rồi, bây giờ phải làm gì đây? Hay là hai cậu vào trước rồi chúng ta bàn bạc?”

Sau đó, cô đi qua kéo tay áo \Doãn Hãn Thần. Chàng trai hiểu ý, quay lại đi theo cô vào phòng.

Phòng gia đình của các cô gái là một căn phòng suite, gồm một phòng khách và hai phòng ngủ. Mọi thứ đều được đặt trong phòng ngủ, phòng khách rất sạch sẽ, gần như không trưng bày đồ vật gì.

“Căn phòng này của các cậu được đấy. Còn có sô pha, có cả máy chiếu! Ghê thật...”

Dịch Thời đi qua đi lại ngắm nghía, phát ra tiếng “Chậc chậc” đầy hâm mộ.

Mai Tử đột nhiên đột nhiên nhanh trí, đập vào ghế sô pha một cái: “Hay là hôm nay đừng ra ngoài nữa, đúng lúc mọi người cũng mệt mỏi cả ngày rồi, bên ngoài còn đang mưa, chúng ta ở khách sạn ăn uống xem phim các thứ, được không?”

Đôi mắt Nghê Nghê lập tức tỏa sáng: “Đúng đó! Phòng khách lớn như vậy, máy chiếu lớn như vậy, đừng lãng phí!”

Dịch Thời cũng nói: “Tán thành! Nhớ gọi thêm mấy đĩa tôm hùm đất nữa!”

Hạ Kỳ không nói gì mà chỉ quay đầu nhìn về phía Doãn Hãn Thần, dùng ánh mắt dò hỏi: Vậy có được không?

Cô biết Doãn Hãn Thần sẽ bận rộn suốt hai ngày mùng một và mùng hai kế tiếp, đến mùng ba bọn họ đã hẹn cùng đi Disney Town... Đêm nay có thể là cơ hội dạo Bến Thượng Hải duy nhất của cậu.

Dù sao khó lắm mới đến Thượng Hải một lần, ở tận bảy ngày, đâu thể chưa dạo Bến Thượng Hải đã về được.

Nhưng chàng trai chỉ gật đầu nói: “Được mà. Mình khởi hành từ Đảo Tây lúc 7 giờ sáng, hết đi thuyền rồi sang xe lại tới máy bay, buổi tối được nghỉ ngơi là tốt rồi.”

Hạ Kỳ sợ cậu vì lễ phép mà không từ chối, bèn kéo lấy góc áo cậu hỏi: “Thật sự được chứ? Cậu đừng miễn cưỡng nhé. Dù sao cũng có hai cây dù mà, nếu cậu muốn mình có thể đi cùng cậu.”

Nói xong, cô quay đầu liếc ba người kia một cái: “Cậu đừng để ý đến bọn họ, bởi vì chính bọn họ không mang dù, xứng đáng không ra ngoài được.”

Mai Tử:!!!

“Cậu cậu cậu... Vậy mà mình lại không nhìn ra cậu là một Hạ Kỳ Kỳ như vậy! Hức hức hức... chung quy do mình đã tin nhầm rồi!”

Hạ Kỳ giả vờ tức giận khoanh tay: “... Đi xe từ Nam Kinh đến Thượng Hải chỉ mất một tiếng, các cậu đã đến đây mấy chục lần, cũng ngắm Bến Thượng Hải chán rồi. Doãn Hãn Thần đến từ tận Hải Nam, hiếm lắm mới đến đây một lần, không đi dạo Thượng Hải mà còn phải ở trong khách sạn ru rú với tụi mình, các cậu không thấy xấu hổ sao? Trả lại “cậu cậu cậu” đó, cậu có gì muốn nói? Nói đi, mình nghe nè.”

Cô gái nhỏ nói một tràng tiếng phổ thông Nam Kinh, khí thế ngút ngàn, giọng nói lại non nớt, trong trẻo...

Làm mấy người ở đây đồng loạt á khẩu không trả lời được.

Siêu đáng yêu.

Khụ.

Doãn Hãn Thần không nhịn được cười phì một tiếng.

Bị cô tức giận liếc một cái.

“Đột nhiên cậu cười cái gì? Mình nói không đúng sao?”

Cậu vội gật đầu: “Đúng vậy, đúng lắm.”

Sau đó, cậu làm động tác vuốt đầu cô từ xa: “Đừng tức giận, đừng tức giận.”

Từ một bên tóc mái của cô lộ ra phần thính tai ửng hồng.

"Làm, làm gì vậy!"

Nói lắp bắp...

Nhưng vẫn rất hung dữ.

Chậc.

-

Cuối cùng mọi người quyết định làm ổ trong khách sạn.

Bởi vì có nhiều người nên họ đặt đồ ăn từ nhiều cửa hàng.

Gà rán, Coca, đồ nướng, tôm hùm đất, suy xét đến Doãn Hãn Thần là người lớn lên ở Hải Nam, họ còn gọi thêm vài món ăn Quảng Đông thanh đạm.

Vì vậy, nửa tiếng sau, năm người ngồi quanh bàn trà bắt đầu ăn uống.

Máy chiếu đang chiếu chương trình “Hướng về cuộc sống” mùa này.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.

“Oa, Hải Nam trông tuyệt quá! Nước trong ghê, đẹp thật... Bên đó thật sự đẹp như trong phim à?”

“Đảo Cá Mập là đảo gì? Cách Đảo Tây xa không? Đại Đại từng đến đó chưa?”

“Oa, Wakesurfing là gì? Tại sao ván gỗ lại khác ván lướt sóng?”

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác được đặt ra trong lúc mọi người xem TV.

Đặc biệt là đồ lảm nhảm Mai Tử, miệng đang hút nước tôm hùm “chẹp chẹp” mà vẫn không dừng nói một giây nào.

Chàng trai kiên nhẫn trả lời từng câu:

“Đúng vậy, biển ở Tam Á còn đẹp hơn trong TV nữa. Nước biển ở vùng nông và sâu có màu sắc khác nhau, nhìn bằng mắt thường sẽ cảm nhận được độ phân tầng rõ rệt hơn.”

“Mình chưa đến đảo Cá Mập bao giờ, chỉ thường hoạt động quanh Đảo Tây thôi.”

“Wakesurfing là một hoạt động giải trí khá nổi tiếng ở Tam Á, nhiều đảo khác cũng có. Thuyền chạy phía trước, người đứng trên ván lướt theo sóng tạo ra từ đuôi thuyền.”

Nói xong, cậu nhìn về phía cô gái đang nghiêm túc nghe “giảng”, mỉm cười giải thích: “Hoạt động này cậu không chơi được đâu, chỉ ngồi trên ca nô thôi cậu đã sợ đến ngất xỉu rồi.”

Hạ Kỳ:...

Ban đầu cô còn chưa phản ứng kịp, một lát sau mới nhớ ra Doãn Hãn Thần đang nói đến buổi tối ở tiệm sách Đảo Tây.

Cô chỉ nhìn thoáng qua biển rộng ở ngoài thôi mà đã sợ đến nỗi suýt nôn ra.

Thoáng cái động tác nhai của cô dừng lại.

Mai Tử nhìn bên này lại ngó bên kia, cười hì hì nhìn chằm chằm Doãn Hãn Thần ở đối diện: “Ừm hứm? Hình như có chuyện gì đó hay ho hả, mau kể cho tụi mình nghe với nào.”

“Không có chuyện gì cả.”

“Cậu mà dám nói thì chết chắc.”

Cả hai đồng thanh.

Chậc chậc chậc.

Mai Tử cầm móng gà, bĩu môi: “Èo.”

Nghê Nghê cũng hùa theo: “Uầy...”

Chỉ có Dịch Thời cứ liên tục nhìn qua lại hai người...

Rồi cậu ta im lặng cắn cái râu mực tiếp theo, nhai rôm rốp.

-

Ăn tối xong đã gần 8 giờ tối, sau khi gọi dịch vụ phòng dọn phòng xong, mọi người ngồi thành một hàng ngang trước máy chiếu bắt đầu xem phim.

Họ chọn một bộ phim nghệ thuật, tiết tấu khá chậm rãi. Hầu hết đều là các cảnh quay dài, nhạc nền cũng thuộc kiểu tạo bầu không khí yên tĩnh.

Hạ Kỳ không thích xem phim lắm, hơn nữa hôm nay cô thật sự hơi mệt, càng xem càng thấy mắt nặng trĩu...

Cuối cùng cô thật sự không chịu được nữa, dựa lưng vào ghế sô pha phía sau ngủ thiếp đi.

Vốn dĩ Doãn Hãn Thần đang nghiêm túc xem phim, nhưng đang xem bỗng thấy vai nặng hơn...

Sau đó, một thứ mềm mại ấm áp chợt kề sát người cậu.

Bấy giờ cậu mới để ý rằng bên tai mình đã vang lên tiếng hít thở khe khẽ.

Cô đã ngủ rồi.

Sau khi ăn đồ nướng và tắm rửa khử sạch mùi khói lửa trên người, mái tóc cô khi dựa lại đây vẫn còn thấm hơi nước ẩm ướt.

Mùi hương sau khi tắm gội quyện với mùi xà phòng trên áo ngủ, từng chút từng chút len vào cánh mũi.

Cậu chỉ nhìn thoáng qua rồi không dám cử động đầu nữa.

Nhưng nhiệt độ ở Thượng Hải hai ngày nay không cao lắm, áo ngủ của cô lại là kiểu áo mỏng mùa xuân thu, chẳng mấy chốc cô đã bắt đầu rúc về phía cậu.

Nhìn thấy hai tay cô đều tự ôm lấy mình, còn vô thức chui vào khe hở giữa lưng cậu và sô pha, cậu vội vàng kéo Nghê Nghê đang ngồi bên cạnh Hạ Kỳ.

“Hở? Kỳ Kỳ ngủ rồi à?”

Cô ấy nhỏ giọng hỏi.

Doãn Hãn Thần gật đầu, cũng nhỏ giọng trả lời: “Có chăn không, đắp cho cậu ấy đi, cậu ấy lạnh.”

“Có có, nhiệt độ vào đêm ở Disney thấp lắm, lần trước ba đứa mình đều phải mua chăn ở đó, nhưng lần này đã mang theo hết rồi. Chăn của cậu ấy chắc ở trong vali, để mình đi lấy.”

Cô ấy nói xong rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ của Hạ Kỳ.

Sau đó ôm một cái chăn lông nhỏ tiến đến đắp cho cô gái.

“Ưm... Doãn Hãn Thần? Sao mình lại ngủ mất rồi... mấy giờ rồi, có phải tiệm sách sắp đóng cửa không...”

Cô gái nhỏ giọng nói mớ.

Doãn Hãn Thần đang đắp chăn cho cô chợt khựng lại, cậu nhớ đến hoàng hôn vào một ngày nọ ở tiệm sách, dường như cô gái cũng ngủ thiếp đi như thế này.

Lúc đó tuy họ chưa thân lắm, nhưng cậu vẫn đắp chăn cho cô.

Khi đó, cô gái nhỏ ngoan ngoãn vùi mình trên chiếc ghế lười, cuốn sách trên tay đã hạ xuống nhưng vẫn chưa rơi, trên bụng còn có một bé mèo Ragdoll mập mạp đang nằm.

Một người một mèo im lặng ngủ.

Khi đó bọn họ đang ở Đảo Tây.

Bây giờ...

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi tí tách không ngừng nghỉ.

Lại là một ngày mưa.

Thiếu niên nhìn cô gái ngủ thiếp đi mà không đề phòng chút nào, không khỏi cong khóe môi.

“Không sao đâu, tiệm sách còn lâu mới đến giờ đóng cửa, cậu ngủ tiếp đi.”

Cậu hạ giọng, nhẹ nhàng nói.

Cô gái cử động thân thể tìm một vị trí thoải mái hơn trên người cậu, sau đó phát ra một tiếng khe khẽ từ mũi:

“Ưm...được, tốt quá...”

Bình Luận (0)
Comment