Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 35

Cô gái chớp mắt mấy cái…

Sau đó, đầu lưỡi l**m nhẹ lên môi.

“… Nhanh thế đã đến mình rồi sao?”

Mơ mơ màng màng.

Đôi mắt cậu trai cong cong, xoèn xoẹt ký chữ “Thần” vào sách trong tay cho người tiếp theo, sau đó chìa tay về phía cô: “Tới lượt cậu rồi.”

Bấy giờ Hạ Kỳ mới kịp phản ứng lại, vội vàng đưa sách trong tay đến.

Cậu thiếu niên nhận lấy bằng hai tay, viết vài chữ lên cuốn sách:

To: Hạ Kỳ Kỳ.

Nét chữ ngay ngắn, thậm chí có một chút bay bổng.

Gọi là đẹp mắt.

Nhưng mà, chỉ viết một cái tên thôi, sau đó thì… Dừng không viết tiếp.

Mai Tử đứng bên cạnh ngưỡng mộ ra mặt: “Wow, ký TO đó!”

Rồi chuyển sang hoang mang: “Ơ ơ ơ? Sao không viết nữa?”

Nhân viên làm việc bên cạnh thấy vậy cũng không nhịn được uyển chuyển nhắc nhở: “Đại Đại, không nhanh thì hàng phía sau sẽ càng lúc càng dài đấy.”

Cô gái nhỏ đứng trước bàn chớp chớp mắt.

Qua một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Có phải cậu không biết nên viết gì cho mình đúng không?”

Doãn Hãn Thần ngẩng đầu nhìn lướt qua cô một cái, sửa lại: “Là không biết viết cái gì mới hợp mắt…”

Hạ Kỳ có hơi sửng sốt, bấy giờ mới nhớ lại… Người trước mặt này sẽ vì chữ quá xấu mà đến cả viết thư cũng muốn từ chối.

Có thể tưởng tượng được việc bảo cậu ấy viết một dòng lời nhắn trên trang bìa trong khó đến nhường nào.

Xì.

Thế là, sau khi cứng rắn cậy mạnh thì không biết cách nào leo xuống à?

Đúng không? Đúng chứ?

Đôi mắt cô gái nhỏ ánh lên ý cười, mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm xinh xắn.

Giống như con mèo nhỏ trộm được điều gì đó thú vị.

Cây bút trong tay Doãn Hãn Thần xoay mấy cái, hai hàng chân mày nhíu lại, cúi đầu viết tiếp.

Xoẹt xoẹt mấy nét, dưới ba chữ “Hạ Kỳ Kỳ” đã xuất hiện một con mèo Ragdoll nhỏ rất sống động.

Lông dài mềm mại, mắt hơi cong cong, trong đôi mắt vẽ bằng bút chì đơn giản là những tia sáng lấp lánh.

Sau khi con mèo thành hình, cậu ngẩng lên nhìn cô gái trước mặt một lần nữa, rồi lại cúi đầu vẽ thêm vài nét tết bím nhỏ trên đầu con mèo.

Mai Tử và Nghê Nghê đứng nhìn bên cạnh, nhỏ giọng thầm thì: “Sao trông giống như…”

Doãn Hãn Thần tiếp lời: “… Có hơi quê.”

Sau đó, không chút giấu giếm mà nhìn bên tóc mai của cô gái nhỏ một cái, lại vẽ thêm cái nơ bướm xinh đẹp ở bên phải con mèo con.

Đầu bút đỏ phẩy phẩy mấy nét lên cái nơ. Bức tranh lập tức trở nên rực rỡ sắc màu.

Hoàn thành.

Hạ Kỳ Kỳ trơ mắt nhìn người này vẽ xong: …???

Hình vẽ này là vẽ cô à? Là cô đúng không?

Lúc nãy bảo quê quê cũng là đang nói cô đúng chứ?

Mấy người này!

Xem. Cô. Không. Tồn. Tại. Hay. Sao?

“Này các cậu!”

Cô gái dẫm chân, tức đến mức gương mặt vốn trắng hồng lại càng hồng hơn.

Đang muốn nổi giận thì cậu thiếu niên đã dùng hai tay nâng quyển sách ký xong lên, cười nhạt đưa đến.

Lời muốn nói cũng bị chặn ngược trong cổ họng.

“Ký xong rồi, xem thử xem có thích không?”

Rồi sau đó, ngón tay dài mảnh khảnh của cậu thiếu niên mở trang sách ra.

Đập vào mắt là một con mèo Ragdoll lông tết xoắn, híp mắt cười.

Hơi tròn tròn, lại pha chút ngây thơ.

Với cả rất… rất đẹp mắt.

Vì thế, cô lúng túng chấp nhận: “Cũng… Cũng được.”

Sau đó, cô gái nhỏ lấy lá thư để trong tay áo đã lâu ra đặt lên bàn sách.

Ở góc lá thư đã hằn nếp nhăn lên.

“Mình vẽ đấy, đổi với cậu.”

Doãn Hãn Thần nhận lấy, ngón tay vừa mới đụng đến rìa lá thư đã bị đè lại “bịch” một tiếng.

“Đợi về rồi xem! Đợi về, về Hải Nam rồi xem!”

“Ừ…”

Okela luôn.

-

Bởi không phải viết ký TO, cũng không cần viết lời đề tặng mà chỉ cần ký một chữ “Thần” nên buổi ký tặng của Doãn Hãn Thần diễn ra rất nhanh chóng.

Mặc dù lúc đầu hàng xếp rất dài, song vẫn kết thúc đúng vào 12 giờ 40.

Mọi người cùng ăn cơm chung rồi quay về khách sạn.

Chưa đến 2 giờ chiều, kịp lúc trả phòng.

Mọi người kéo hành lý, lên xe điện ngầm đến Disney.

Đường có hơi xa. Đầu tiên phải ngồi tuyến số 2 sau đó chuyển sang tuyến số 11, tổng cộng có tới mười chín điểm dừng.

Năm người họ không ngồi gần nhau: Nghê Nghê ngồi chung với Mai Tử. Doãn Hãn Thần và Hạ Kỳ ngồi chung với nhau. Dịch Thời ngồi một mình cách bọn họ mấy chỗ.

Tối hôm qua Hạ Kỳ ngủ muộn, sáng sớm lại bị Mai Tử gọi dậy trang điểm, lúc này buồn ngủ không chịu nổi. Mới ngồi được hai trạm đã bắt đầu lim dim.

Cô gái nhỏ vẫn chưa tẩy trang, hàng lông mi vốn đã dày đẹp, sau khi chuốt mascara lại càng dài hơn.

Lúc nhắm mắt trông như hai cây quạt nhỏ phủ trên mí mắt.

Có lẽ đã buồn ngủ lắm rồi, rõ ràng người ngồi thẳng tắp nhưng đầu cứ gật liên hồi.

Mỗi lần gật là một lần tỉnh lại.

Doãn Hãn Thần trông thấy mà không biết phải làm sao, ôn tồn hỏi: “Mệt à?”

Cô gái theo thói quen muốn dụi mắt: “Ừ… Hôm qua mình nói chuyện muộn quá, sáng nay lại bị họ gọi…”

Cổ tay bị giữ lại: “Đừng có dụi. Mắt cậu còn đang trang điểm kìa, coi chừng dụi thành quầng thâm mắt đấy.”

Cậu vỗ vỗ bả vai rồi nói: “Ngủ đi. Đến nơi sẽ gọi cậu dậy.”

Cô gái nhỏ nhìn cậu, mím môi chần chừ.

Doãn Hãn Thần giơ tay lên, ấn cô dựa vào vai mình: “Hôm trước không phải dựa vào mình ngủ ngon lắm à?”

“Đó là vì…”

“Vì gì?”

“Không vì gì hết, mình ngủ đây!”

Chậc chậc chậc.

-

Ngồi trên tuyến số 11 đi thẳng đến Disney.

Hạ Kỳ bị Doãn Hãn Thần đánh thức, mơ mơ màng màng mở mắt mới phát hiện trên tuyến xe đông đúc lúc nào giờ chỉ còn lại thưa thớt vài người. Nghê Nghê và Mai Tử ngồi đối diện có lẽ cũng đã ngủ một đường, mắt đầy vẻ ngơ ngác giống hệt nhau.

Nhân viên phục vụ lên xe, thúc giục bằng giọng phổ thông pha chút âm sắc Thượng Hải: “Trạm cuối rồi! Trạm cuối rồi! Chuẩn bị xuống đi!”

Lúc này mọi người mới cùng nhau xuống xe.

Vẫn như cũ: Ba người Hạ Kỳ đặt một phòng gia đình. Dịch Thời và Doãn Hạ Thần mỗi người đặt một phòng giường đôi.

Sau khi nhận phòng đã là 5 giờ chiều.

Mặt trời ngả hẳn về Tây nhưng chưa lặn hẳn.

Mấy người Hạ Kỳ ngủ được một giấc trên xe, sau khi vào khách sạn thì không muốn ngủ nữa nên quyết định đi dạo một vòng trong sân.

Homestay có cảnh quan rất đẹp, trong sân nuôi nhiều động vật nhỏ.

Bên ngoài còn có một hồ nước tự nhiên, lá sen mọc thành mảng lớn, xen lẫn những nụ hoa nhỏ xinh màu hồng nhạt nhô lên.

Mai Tử và Nghê Nghê chụp hình trong sân. Hạ Kỳ ngồi xổm trên đất, nhìn mấy con thỏ nhỏ đang ăn cỏ trong lồng.

Dịch Thời ngậm kẹo que ngồi xổm xuống, nhìn mấy con thỏ mà chậc một tiếng, miệng lẩm bẩm: “Thỏ con trắng muốt, trắng rồi lại trắng, hai lỗ tai đưa lên trời… Sao lỗ tai chúng mày không vểnh lên đi? Nè nè? Nhìn là biết thỏ không ngoan rồi đấy.”

Hạ Kỳ: “… Đây là thỏ tai cụp, không vểnh lỗ tai được đâu.”

Dịch Thời: “À…”

Một lát sau, lại: “Sao nó không ăn cà rốt?”

Thế rồi cậu ta thò ngón tay vào sờ cỏ bên trong: “Cỏ này khô quá đi mất… Có khát không? Cơ mà có phải động vật ăn cỏ đều như thế này không? Đến mùa đông ngựa cũng ăn khô. Nhưng mà giờ đang mùa hè, cỏ tươi thế này, sao lại ăn cỏ khô nhỉ?”

Lần này đến lượt Hạ Kỳ nghẹn cứng.

Yên lặng rút điện thoại di động ra tính tra Baidu.

[Tại sao thỏ không ăn cỏ tươi?]

Trang mạng còn chưa kịp tải xong, một cậu nam sinh khác đã ngồi xổm xuống bên cạnh, ngón tay dài mảnh khảnh đưa vào trong lồng nhẹ nhàng xoa xoa lông thỏ mềm mại.

“Trong lồng có bình nước bi lăn. Kìa, ở mãi trong góc, chúng khát sẽ uống. Mấy con thỏ này còn nhỏ, không thể ăn rau, hàm lượng nước trong rau quá cao có thể khiến chúng bị tiêu chảy. Thỏ con rất yếu, nhiều nước quá sẽ bị bệnh. Sợ hãi cũng bị bệnh. Nếu bị bệnh mà còn không được chăm sóc tốt thì dễ chết lắm. Nhưng mà, ngay cả chuyện thỏ con không thể ăn nhiều rau cũng không biết thì cơ bản là không chăm sóc thỏ tốt được.”

Cô gái mở to hai mắt: “Vậy mấy bài hát thiếu nhi chúng ta hát từ nhỏ là cú lừa hết sao… Lừa được nhiều người lắm đấy!”

Hơn nữa, vì ăn rau mà bị bệnh, lại còn không được chăm sóc tốt…

Thế không phải là xem thường mạng thỏ hay sao?

“Cũng không thể nói là cú lừa hết được. Rau xanh phơi khô một chút thì cho ăn không thành vấn đề. Có điều, người muốn chăm sóc tốt cho thỏ chắc chắn sẽ đi tìm hiểu những kiến thức liên quan trước, không cần phải lo. Còn những người không chăm sóc cẩn thận, dù không bị mấy bài hát thiếu nhi gạt thì cũng vì lí do khác mà nuôi chết thỏ thôi.”

Cậu thiếu niên vừa nói, đầu ngón tay lại xoa xoa con thỏ đang xù lông một cái: “Tao nói đúng không?”

Chị gái ở homestay vừa lúc đến cho thỏ thêm đồ ăn, cười tiếp lời: “Đúng vậy đó. Thỏ con rất yếu ớt. Rau phải rửa sạch phơi khô rồi mới cho ăn được. Cũng không thể để chúng bị ướt, lòng bàn chân lúc nào cũng phải khô ráo, bằng không sẽ dễ bị trượt chết. Hôm nay chị có cắt cho chúng nó ít cà rốt làm đồ ăn vặt. Còn có ít cải thìa mới phơi xong, bổ sung vitamin cho chúng nó.”

Nói đoạn, chị gái mở lồng ra thêm cỏ khô vào trong.

“Mấy em thích thỏ con vậy, có muốn bế thử một con không? Thỏ nhà chị hôm qua mới được tắm xong, bây giờ rất sạch sẽ. Hơn nữa còn được tẩy giun định kỳ nên cứ yên tâm mà bế.”

Hạ Kỳ ngẩn ra: “Dạ? Có thể bế được ạ? Có hù nó không ạ…”

Chẳng phải nói sợ hãi cũng có thể bị bệnh sao?

Chị gái híp mắt cười bắt một con thỏ lớn xinh đẹp ra ngoài, đặt ngay xuống trước mặt cô: “Thỏ con còn nhỏ tuổi có lẽ sẽ sợ. Nào, cho em bế Mễ Mễ. Mễ Mễ đã từng trải rồi, không sợ bị bế đâu.”

Vì lẽ đó, Hạ Kỳ còn chưa kịp đề phòng thì trong lòng đã có thêm con thỏ lớn mập tròn.

Doãn Hãn Thần nhón từ trong lồng ra mấy miếng lá rau đút vào miệng nó.

Mễ Mễ không chút khách khí nhai nhồm nhoàm.

Dịch Thời l**m que kẹo, cảm thán: “Mập thế này, đem đi nướng chắc ăn ngon lắm… Có khi nào nướng ra được cả một đống mỡ không nhỉ? Sờ thôi đã thấy thơm rồi. Còn có thể làm thỏ xào cay, thỏ xào ớt xanh, thỏ xào tái, thỏ xào lăn…”

Hạ Kỳ: …??!

Mặc dù cô không phản đối chuyện ăn thịt thỏ nhưng ở ngay trước mặt thỏ mà liệt kê tên món ăn thế thì…

Hạ Kỳ: “Cái tên này, cậu có biết phép lịch sự không?”

Nói xong, cô gái nhỏ ôm thỏ quay sang hướng khác, quay mông về phía cậu ta.

Dịch Thời trượt quỳ xuống, chắp hai tay: “Chị Kỳ ơi em sai rồi!”

Hạ Kỳ chỉ vào con thỏ: “Nói với nó nè.”

Dịch Thời: “Chị Mễ ơi em sai rồi!”

Ha.

-

Lúc này mọi người đều đã đi Disneyland, cả khu homestay yên tĩnh vô cùng.

Dịch Thời quyết định đến đại sảnh mượn một cây ukulele, ngồi trong sân đàn hát cho mọi người nghe.

Vì thế, một đám thiếu niên trẻ tuổi nhanh chóng tụ lại ngồi chung một chỗ.

Cậu thiếu niên ngồi ở giữa ôm cây đàn ukelele vào lòng, gảy mấy dây đàn rồi nhẹ giọng cất tiếng hát.

Không khí rất vui, mọi người vui vẻ hát ca.

Từ buổi chiều hát thẳng đến lúc hoàng hôn.

Nắng chiều dần tắt… Từ phòng ăn gần đó tỏa ra mùi cơm thơm lừng.

Cậu nam sinh ôm ukulele trong lòng nhìn hoa tường vi đang nở bung trong sân…

Điệu nhạc chuyển đổi sang một bài hát nhẹ nhàng.

“Hát một bài ca dao đi, mới học được.”

Sau đó, giọng ca trong trẻo chậm rãi hát lên.

[Ở đầu con hẻm yên tĩnh, có một bà cụ đang ngồi bán hoa…]

[Không ai đi ngang qua, bà chỉ tự ngắm những bông hoa kiều diễm.]

[Không người nhớ đóa hoa nở rộ hôm đó. Cánh hoa phiêu linh trong gió tựa như giấc mơ thiếu nữ.]

Giọng hát của cậu nam sinh trong trẻo dễ nghe, hát vang lên từng câu từng câu.

Ánh mắt dõi theo mặt trời đang đỏ dần nơi chân trời.

[Nói người không tin, cũng không hiểu. Hương thơm nồng nàn bay trong không trung, những chồi non lại lay động…]

[Để lại một câu nhẹ nhàng rằng… Xin đừng quên mình.]

Hát đến câu cuối cùng, cậu thiếu niên trước giờ vẫn thường cà lơ phất phơ bỗng trở nên nghiêm túc.

Ánh mắt lẳng lặng nhìn về hướng Hạ Kỳ…

Sau đó lại vờ như không chuyện gì xảy ra mà quay mặt sang chỗ khác, tiếp tục ngân nga theo giai điệu.

Cứ như thể ánh mắt giao nhau vừa rồi chưa từng xảy ra.

[Nói người không tin, cũng không hiểu. Hương thơm nồng nàn bay trong không trung, những chồi non lại lay động…]

Cậu ta hạ thấp giọng hát: “Để lại một câu nhẹ nhàng rằng… Xin đừng quên mình.”

Động tác ôm thỏ của Hạ Kỳ cứng đờ.

Ở nơi không ai chú ý, hàng mi dài cụp xuống.

-

Ánh mắt thoáng qua rồi biến mất khi nãy của Dịch Thời có lẽ cũng chẳng rõ ràng, song Doãn Hãn Thần đã thấy rõ.

Cậu nhìn cô gái đang muốn vùi cả nửa gương mặt vào thân thỏ, lại nhìn cậu nam sinh đang ôm đàn ukulele…

Chậm rãi mở miệng: “Êm tai lắm. Tôi chọn bài được không?”

Dịch Thời ngừng gảy đàn, hỏi: “Cậu muốn nghe cái gì?”

“Cái gì cũng được. Bài nào mà có thể hợp ca với nhau ấy…”

Cậu nói.

Dịch Thời tặc lưỡi: “Có thể hợp ca ấy à… Thế không phải là “Bắc Kinh Chào Đón Bạn” hay sao?”

Mai Tử bật cười thành tiếng: “Anh trai, ở Thượng Hải mà hát “Bắc Kinh Chào Đón Bạn” à? Có hợp không?”

Dịch Thời nghiêm túc: “Nói rất có lý.”

Nghê Nghê: “Nói mới nhớ, quả thật hơi muốn đi Bắc Kinh rồi đấy… À! Không thì hát bài đó đi! Cái bài “Tôi Muốn Dạo Chơi Bắc Kinh” ấy!”

Mai Tử vỗ tay ngay: “Được đó! Lần này mọi người cùng đến Thượng Hải, thế lần sau cùng đi Bắc Kinh đi! Hát bài đó đi!”

Dịch Thời: “Ý tưởng ra gì đấy! Nhưng tôi không biết.”

“Ô…”

“Không yêu cầu cao như vậy với người nghiệp dư được đâu.”

“Được rồi!”

“Nào nào, hát cho mọi người một bài gần giống thế.”

“Bài gì đó?”

“Tất nhiên là dễ nghe rồi.”

“Yeah, yeah, yeah!”

Rồi sau đó, dây đàn của cậu thiếu niên lại được gảy lên. Thoắt cái đã đổi bài hát khác.

Doãn Hãn Thần đứng dậy đi đến đại sảnh hỏi xin một bọc khăn giấy, lặng lẽ nhét vào trong tay cô gái nhỏ.

Giọng của cậu bạn Dịch Thời vẫn cao vút cất lên…

Đó là ca khúc “Sống Như Hoa Mùa Hạ”.

Tôi vì người mà bất chấp tất cả để đến, nhưng khi tôi ra đi, sẽ không ngày trở về.

Thoáng qua tựa kinh hồng, rạng rỡ như đóa hoa mùa hạ.

Thế giới này tươi đẹp biết bao, nhưng cũng tràn đầy nuối tiếc biết nhường nào.

[Thế giới này tươi đẹp biết bao, nhưng cũng tràn đầy nuối tiếc biết nhường nào.]

Bình Luận (0)
Comment