Đến Côn Minh, nhiệt độ rõ ràng thấp hơn Nam Kinh.
Hạ Kỳ chỉ mặc một chiếc áo oversize tay ngắn, phía dưới mặc quần đùi jeans, ấy vậy mà ngoài trời lại còn đang mưa.
Thời tiết ẩm ướt, máy điều hòa không khí ở sân bay thổi qua khiến cô lạnh run.
“Trời ơi, ở Nam Kinh hứng mưa chừng hai mươi ngày, khó khăn lắm mới được một ngày trời trong, thế mà đến Côn Minh lại gặp trời mưa… Tôi quỳ luôn đấy các chị em!”
Mai Tử ôm tay đi ra ngoài, vừa đi vừa phát run.
Sau đó, há miệng run rẩy gửi tin vào trong nhóm: “Chúng mình xuống máy bay rồi, sắp đi lấy hành lý. Hai người đã đến chưa? Khốn thật… Lạnh quá đi mất.”
Hạ Kỳ ngược lại không làm quá như cô bạn, song cũng đã lạnh đến mức nổi hết cả da gà.
Cô xoa xoa cánh tay, ghé đầu nhìn điện thoại của Mai Tử: “Trả lời chưa? Thời gian của họ với chúng ta không khác nhau lắm. Lúc này chắc cũng phải xuống máy bay rồi mới đúng.”
Mai Tử lắc đầu: “Chưa trả lời… Kỳ quái, đâu có nghe nói máy bay của bọn họ trễ giờ. Chúng ta sao đây? Đi lấy hành lý trước đi vậy. Quần áo của mình ở trong vali hết, sắp chết rét đến nơi rồi. Ôi hai cậu đứng sát vào đây đi, sát vào nhau nói không chừng còn ấm lên ấy.”
Hạ Kỳ:…
Cô nhìn ba đôi chân trần của ba người, thở dài xích lại gần hơn.
“Có tác dụng không…” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
“Hừ, vẫn lạnh quá! Chúng ta đi nhanh thôi các chị đẹp ơi!”
Ba cô gái đang nhỏ giọng thầm thì, bỗng trên đỉnh đầu có một bóng đen đổ xuống.
Mùi hương bồ kết quen thuộc bay vào cánh mũi…
Hạ Kỳ vô thức quay đầu, đụng phải cằm của cậu nam sinh.
Còn chưa kịp ngẩng đầu, quần áo ấm đã phủ lên người.
“Nhiệt độ ở Vân Nam thấp hơn so với Nam Kinh. Mấy ngày nay trời lại đang mưa, không phải đã bảo mọi người mặc quần áo dày chút hay sao?”
Mới một năm không gặp, cậu đã cao hơn không ít.
Trước kia Hạ Kỳ còn có thể đứng đến chóp mũi của cậu, bây giờ lại chỉ có thể đứng đến cổ cậu.
Hơi thở sạch sẽ của cậu trai phả vào mặt.
Quen thuộc nhưng lại hơi xa lạ…
Hơn nữa, qua giai đoạn vỡ giọng, giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên ngày xưa đã trở nên trầm thấp hơn nhiều.
Hạ Kỳ ngửa đầu, mắt chớp nhẹ, nam sinh cũng cúi đầu nhìn lại cô.
Nhất thời gò má nóng lên, hốt hoảng cúi mặt xuống.
“Chúng mình có mang theo nhưng ở trong vali hành lý ký gửi rồi…” Cô nhỏ giọng giải thích.
Nói xong mới phát hiện, cậu nam sinh đưa áo khoác cho mình xong thì trên người chỉ còn cái áo sơ mi tay ngắn nên vội vàng trả áo lại: “Cậu mặc đi, mình không cần…”
Lại bị hai tay cậu nam sinh đè lại: “Mặc vào đi, để bị cảm thì phiền lắm.”
Lúc hai người đang nói chuyện, cậu thiếu niên da đen nhẻm ló đầu ra từ sau lưng Doãn Hãn Thần cười chào cô: [Hạ Kỳ Kỳ, đã lâu không gặp! Lúc trước còn bảo muốn đi chơi Đảo Tây với nhau mà cậu lại về. Lần này chúng ta có thể cùng nhau đi du lịch, tốt thật đấy!]
Hạ Kỳ không biết thủ ngữ, chỉ hiểu được mỗi “đã lâu không gặp”, phần còn lại thì mặt đầy hoang mang.
Doãn Hãn Thần mỉm cười phiên dịch lại: “Cậu ấy bảo được cùng đi Vân Nam du lịch rất vui. Lần trước không thể cùng nhau đi dạo Đảo Tây nên vẫn tiếc mãi.”
Hạ Kỳ vội vàng trả lời: “Được đi du lịch chung với cậu mình cũng rất vui.”
-
Mọi người giới thiệu lẫn nhau xong mới đi lấy hành lý, cùng ăn một bữa ở gần sân bay, sau đó đón xe đến homestay.
Phòng Duplex cực lớn, tầng một còn có cả một vườn hoa nhỏ. Phòng của Hạ Kỳ và Doãn Hãn Thần nằm cạnh nhau, khu vườn nhỏ ngăn cách bởi một cái hàng rào. Chủ homestay biết họ đi chung với nhau nên mở cửa hàng rào luôn.
“Chúng tôi có cung cấp đồ nướng và mấy món ăn vặt Vân Nam. Buổi tối mọi người có thể chọn món, chúng tôi sẽ mang đến. Chúng tôi còn hợp tác với quán bar đối diện, nếu muốn uống rượu cũng có thể bảo bọn họ mang sang. Trên bàn có thực đơn đồ nướng và rượu. Học sinh thi Đại học có thể dùng giấy báo thi để được giảm hai mươi phần trăm.”
Bà chủ vừa nói, vừa cắm một bó hoa tươi vào bình.
“Wechat của tôi mọi người cũng có rồi, cần gì có thể liên hệ qua đó. Muốn uống trà có thể vào phòng khách ở homestay, chúng tôi cung cấp nước trà miễn phí. À đúng rồi, mai là tết Đoan Ngọ, chúng tôi có gói bánh ú, ăn ngon lắm. Buổi tối có thể nhắn tin đặt với tôi.”
Mai Tử nhanh chóng chắp hai tay cúi người với bà chủ: “Wow, cảm ơn chị! Chúc chị Đoan Ngọ an khang!”
“Ha ha ha, đừng khách sáo.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
-
Tiễn bà chủ đi, Mai Tử lập tức ngồi xếp bằng lên ghế ở vườn hoa nhỏ: “Haiz… Đây mới là cuộc sống. Nghê Nghê Tử, đến đây chụp tấm hình cho bổn cung đi.”
Nói đoạn lại hất tóc một cái, bày ra dáng pose xinh đẹp.
Mấy người Doãn Hãn Thần ngồi ở sát vách.
Cậu thiếu niên chống cằm bằng một tay, vô thức lật qua lật lại cái điện thoại, giống như đang ngẩn người.
Mục Sinh vốn dĩ ngồi đối diện cậu, muốn ra dấu thủ ngữ nhưng nhấc tay lên rồi lại thả xuống, muốn nói lại thôi.
Hạ Kỳ nhìn hai cô bạn thân đã chụp tới mười bảy mười tám tấm hình, rồi lại nhìn cậu thiếu niên ở bên kia vườn hoa, nghĩ ngợi một lát cuối cùng vẫn đứng dậy đi qua bên đó.
“Ơ? Sao lại qua đây? Không chụp hình với bạn à?”
Cậu thiếu niên thấy cô lại đây, đôi mắt thoáng vẻ bất ngờ.
Hạ Kỳ lắc đầu một cái, nhìn mấy chỗ ngồi còn dư ra, chọn một chỗ cạnh Doãn Hãn Thần.
Mới ngồi xuống, cánh tay đã bị Mục Sinh kéo: “Ki Ki.”
Cậu trai trẻ không phát ra được âm tiết, trong cổ họng chỉ bật ra hai tiếng này, nghe giọng như đang gọi cô. Bị Doãn Hãn Thần nhìn một cái, cậu ta vội vàng rụt tay lại, rũ đầu.
Nhưng vẫn lặng lẽ mở màn hình điện thoại di động, thừa lúc Doãn Hãn Thần không để ý thì lặng lẽ cho Hạ Kỳ liếc một cái.
Là trang bìa tra kết quả thi Đại học.
Trong lòng Hạ Kỳ thầm thở dài: Quả nhiên vẫn là chuyện điểm thi.
Kể từ khi thi xong, Doãn Hãn Thần chưa hề đề cập đến bất cứ chuyện gì liên quan đến kỳ thi Đại học, không hỏi cô thi thế nào, cũng không nói với cô mình đã thi ra sao.
Mai Tử, Nghê Nghê, Trần Chí Trạch dù lúc đầu còn né tránh vấn đề này, song sau đó đều chia sẻ tình hình của mình. Chỉ có Doãn Hãn Thần, từ đầu chí cuối không nói một câu nào liên quan đến vấn đề này.
Nhắc mới nhớ, không chỉ là sau khi thi Đại Học…
Hạ Kỳ nhớ, sau đại hội tuyên thệ một trăm ngày hồi tháng 2, cậu nam sinh vẫn còn thường xuyên báo cáo kết quả học tập với cô, nhưng về sau thì ít dần
Nghiêm khắc mà nói, từ sau tháng 4, Doãn Hãn Thần hầu như không còn đề cập đến tình huống học tập của mình với cô nữa.
[Thi không tốt à…]
Một khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu thì có gạt thế nào cũng không gạt đi được.
Năm lần bảy lượt cô hỏi xa hỏi gần cậu: “Gần đây cậu có tâm sự gì à?” hay “Cảm giác thi thế nào?”
Đều bị một câu nhẹ như không: “Không có gì”, hay “Phải đợi có điểm mới biết” lấp l**m cho qua.
Mưa mãi đến chạng vạng tối mới ngừng. Từ phía chân trời, ánh chiều tà hồng hồng đẹp mắt ló ra. Hạ Kỳ vẫn chẳng moi được chút tin tức gì từ trong miệng cậu nam sinh.
“Các bạn học ơi, đồ nướng mọi người gọi đến rồi đây! Tặng miễn phí bánh hoa tươi với năm cái bánh ú nhỏ. Có nhân đậu đỏ, đậu xanh, mứt táo, thịt tươi, hoa tươi, đều được đánh dấu trên bánh nhé.”
7 giờ tối, bà chủ đúng giờ bưng đồ đến, nhiệt tình gọi mọi người.
Nhất thời, mùi hương tươi mát của sậy và gia vị thì là ngập tràn cả khoảnh sân nhỏ.
“Còn cả thức uống mọi người gọi nữa. Chỗ này là ba ly đồ uống không cồn, hai ly bên này có ít cồn, là của mấy cậu bạn đây đúng không? Chị đặt ở đây nhé. Phở trộn và bún sắp có rồi, chờ thêm chút nữa nha.”
Đưa đồ xong, lại tất tả rời đi. Chắc là giờ cơm tối nên còn đang nhiều việc.
Mai Tử bưng ly rượu lên, mở máy chụp hình: “Nào nào nào, mọi người nâng ly chụp một tấm đi! Nhanh lên, tranh thủ lúc còn chưa có kết quả, vui được hôm nào thì vui hôm đấy đi các bạn ơi!”
Nghê Nghê miễn cưỡng nâng ly: “Mọi người đang chơi vui, nhắc đến thứ xui xẻo đó làm gì.”
Hạ Kỳ vô thức nhìn về phía Doãn Hãn Thần bên cạnh. Cậu nam sinh thản nhiên nâng ly mở miệng: “Cheers!”
Mọi người cũng đồng thanh: “Cheers!”
Ảnh chụp xong, Mai Tử ngay lập tức gửi vào trong nhóm.
Cô gái nhỏ mặc váy hoa mềm mại, hai bên tóc tết đáng yêu, nhưng cầm xiên nướng ăn hùng hục như mấy anh zai Đông Bắc.
Mục Sinh nhìn ngẩn cả ra.
Xiên thịt dê trong tay suýt chút nữa rớt xuống bàn.
Mặt trời dần lặn. Mục Sinh mở đèn trong sân lên. Mấy ngọn đèn nhỏ quấn trên dây hoa và hàng rào tỏa ra ánh sáng dìu dịu.
Đang là tết Đoan Ngọ, bà chủ đốt thêm một nắm ngải cứu trong sân để đuổi rắn.
Lửa đốt vang lên tiếng tanh tách. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Ban đêm mười lăm mười sáu độ, song ở ngoài nhà không thấy lạnh mấy.
Khi đồ ăn gần hết, những ly rượu trên bàn cũng đã cạn.
Mấy cô gái uống nước uống không cồn nhưng Doãn Hãn Thần và Mục Sinh lại uống rượu thật.
Mục Sinh ngồi ở phía đối diện hơi uể oải, nhìn có vẻ chật vật, hình như đã ngà ngà say.
Hạ Kỳ không nhịn được lo lắng nhìn sang Doãn Hãn Thần, không yên tâm hỏi cậu: “Cậu thấy thế nào? Có khó chịu không?”
Cậu thiếu niên lắc đầu một cái, song mở miệng lại nói lời trái ngược: “Khó chịu.”
Tay còn làm cả thủ ngữ.
Hạ Kỳ:…
Say rồi à?
Mục Sinh vẫn đang mải miết gục đầu gõ chữ, bất ngờ lại mở loa ngoài lên mức to nhất.
Sau đó, người trong sân đều nghe được giọng nam máy móc…
“Chúng mình có điểm rồi, nhưng cậu ấy vẫn chưa tra.”
“Thật ra cậu ấy thi không được tốt, rất khổ sở.”
“Cậu ấy còn chẳng dám tra thành tích, sợ kết quả kém, ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người.”
Dứt lời, cả sân vườn đều yên ắng lại.
Mọi người cậu nhìn mình, mình nhìn cậu, không ai dám lên tiếng.
Mai Tử ôm điện thoại di động điên cuồng gõ chữ. Màn hình điện thoại của Hạ Kỳ chớp lên hết lần này đến lần khác. Tất cả đều là tin nhắn Mai Tử gửi vào nhóm chat ba cô bạn thân.
[Mai Mai Tử: Không phải ngày 27 mới có à? Sao hôm nay đã có rồi? Tình huống gì đây chứ? Cứu mạng!]
[Mai Mai Tử: Anh ấy thi không tốt à? Nhưng anh ấy được xét tuyển đặc cách mà! Thi nghệ thuật + xét tuyển đặc cách, chỉ cần không phải mấy trường đứng đầu, còn lại thì tùy anh ấy chọn mà!]
[Mai Mai Tử: @Kỳ Kỳ Tử cậu đi khuyên thử xem sao? Hơn nữa, anh ấy còn chưa tra kết quả mà, đừng bi quan như vậy!]
Màn hình điện thoại trong tay cô sáng lên một cái. Mắt Doãn Hãn Thần lại liếc sang bên này một cái.
Chỉ tội cậu có bệnh đọc khó, điện thoại lại để xa, hơn nữa cậu còn đang say, chứ không thì lúng túng chết.
Hạ Kỳ tỉnh bơ cất điện thoại đi, nhìn về phía người đang không nói lời nào bên cạnh kia.
“Doãn Hãn Thần.”
“Ừ.”
Cô gái nhìn mọi người trong sân vườn, ngẫm nghĩ một lát rồi vẫn kéo tay áo cậu đứng dậy, nói: “Qua đây với mình.”