Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 51

Hai người chụp hình bầu trời bên bờ hồ, chụp được mấy tấm, đến lúc nhân viên bắt đầu mất kiên nhẫn họ mới chịu dừng lại.

Chọn hai tấm phóng to ra. Một tấm là mặt đối mặt cầm tay nhau. Một tấm là Hạ Kỳ ngồi trên lan can được chuẩn bị sẵn, ôm eo Doãn Hãn Thần, còn cậu thiếu niên thì đang ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn cô.

Lúc cầm hình, mặt Hạ Kỳ ửng đỏ lên.

Vội vàng nhét hình vào túi đeo lưng của Doãn Hãn Thần, trông không khác gì kẻ gian.

Sau đó bọn họ đi cáp treo.

Từ trên cao nhìn xuống toàn bộ hồ Điền Trì, đập vào mắt là màu nước xanh thẳm.

Buổi chiều, ba người bạn lững thững đến muộn, mọi người lại cùng nhau đi tham quan làng dân tộc.

Mua một bát khoai tây kén, cắn một miếng vừa thơm vừa mềm, vừa đi vừa ăn đúng là thích thú.

Chuyện Doãn Hãn Thần với Hạ Kỳ bên nhau, cô gái nhỏ vẫn nghĩ xem phải nói với hai cô bạn thân của mình như thế nào, vì lẽ đó, cô gái nhỏ rất mất tự nhiên trước mặt hai cô bạn thân.

Vốn tưởng rằng kiểu dè dặt này chỉ kéo dài tối đa một ngày…

Sang ngày thứ hai, rồi ngày thứ ba, lại đến ngày thứ tư, bọn họ đi một đường từ Côn Minh đến Đại Lý, từ Đại Lý đến Lệ Giang, thế mà Hạ Kỳ vẫn chưa nói chuyện này ra.

Rốt cuộc, Doãn Hãn Thần phát hiện có điều không đúng.

Vì lẽ đó, vào một buổi chiều khi họ đã đến Lệ Giang, Doãn Hãn Thần gọi cô đến phòng mình.

Mục Sinh mượn cớ đi ra ngoài mua trà sữa với hai người Mai Tử, rất thức thời rời đi.

Đến lúc cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn hai người họ, bấy giờ cậu thiếu niên mới cầm tay cô gái, dẫn cô đến ghế sa-lon ngồi xuống.

“Sao còn chưa nói với hai người Mai Tử nữa? Xấu hổ à?”

Cô gái ngồi trên đùi cậu, mắt rũ thấp, than thở: “Xin lỗi, mình không biết phải nói với Mai Tử thế nào…”

Vẻ áy náy tràn ra trong đôi mắt cô gái nhỏ, có vẻ như thật sự khó khăn.

Khiến người ta muốn nói cái gì cũng không được.

Doãn Hãn Thần không biết làm sao, bóp bóp mặt cô: “Sao lại phiền não thế rồi? Đâu có khó khăn đến thế? Ừm, không thì để mình nói vậy?”

Nói đoạn, cậu mở điện thoại, chuẩn bị nhắn tin vào trong nhóm.

Cô gái vội vàng cản cậu lại: “Đừng.”

Hạ Kỳ hoảng đến mức mặt mày tái mét, trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Lần này rốt cuộc Doãn Hãn Thần cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Cậu bỏ điện thoại sang một bên, ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa trên gò má cô gái nhỏ, ánh mắt nghiêm túc nhìn cô.

“Kỳ Kỳ, sao thế? Sao không thể nói chuyện này với mọi người?”

Cô gái cắn môi, không nói lời nào.

“Cậu đừng sợ, mình chỉ hỏi thôi, không có ý ép buộc cậu phải nói với bọn họ. Nhưng, mình là bạn trai của cậu, bất cứ chuyện gì đều có thể nói với mình.”

“Rốt cuộc là thế nào, cậu đang băn khoăn điều gì? Nói ra đi chúng ta cùng nhau giải quyết. Đừng tự giấu trong lòng.”

Cậu nói, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô để trấn an.

Qua một hồi lâu mới nghe cô gái ngập ngừng mở miệng nói nhỏ: “Mình… Mình sợ Mai Tử sẽ buồn.”

Doãn Hãn Thần ngẩn ra: “Mai Tử?”

Sao Mai Tử lại phải buồn?

“Mai Tử rất thích cậu… Mình sợ. Mình sợ cậu ấy biết mình với cậu là một cặp thì sẽ rất đau lòng. Hơn nữa… Thật ra thì, thì bởi cậu ấy kể Đảo Tây có một tiệm sách bên biển, trong tiệm sách có cậu nên mình mới thay cậu ấy ghé qua đó xem thử.”

“Mình luôn thấy… Mình rất tệ.”

Cô gái càng nói càng khổ sở, cúi đầu xoắn xoắn quần áo của mình.

Doãn Hãn Thần hoàn toàn sửng sốt, mãi lâu mới chỉ chỉ ngón tay vào mình, hỏi: “Cậu nói Mai Tử thích mình? Cậu chắc chứ?”

Cô gái vội vàng lắc đầu: “Không phải, không phải là kiểu thích như mình với cậu… Là, ừm, mình nghe nói… Có nhiều cô gái theo đuổi thần tượng, khi thần tượng có bạn gái thì sẽ rất buồn, sau đó thoát fan, lại còn ghét cả bạn gái của thần tượng nữa. Mình không muốn Mai Tử ghét mình, cũng không muốn vì chuyện này mà mai kia Mai Tử sẽ không thích cậu nữa.”

Nghe xong mấy câu giải thích này, Doãn Hãn Thần không biết nên đau lòng thay cho Mai Tử hay thương cô gái nhỏ nhà mình…

Hay là, tự thương lấy mình thì đúng hơn?

Dù gì cũng là dở khóc dở cười.

“Hạ Kỳ Kỳ…” Cậu không biết làm sao, bắt lấy tay cô gái, đang muốn mở miệng giải thích lại nghe tiếng rầm rầm đập cửa.

“Kỳ Kỳ! Doãn Hãn Thần! Á á á! Hai người không biết mình phát hiện ra cái gì đâu! Mình thấy được kho báu lớn! Còn chụp cả hình nữa! Chúc Hi Nghiêu đấy á á á! Là Chúc Hi Nghiêu!”

Cách \một cánh cửa phòng cũng nghe được tiếng hét chói tai như heo bị chọc tiết của cô nàng.

Mở cửa ra, chưa gì đã thấy Mai Tử dậm chân vỗ ngực, điên cuồng chớp mắt với cô: “A Vĩ đấy nhanh lên! Là A Vĩ là, ôi trời ơi!”

Sau đó, màn hình điện thoại bị dí đến trước mặt, bị ép nhìn một bóng hình mờ mờ ảo ảo toàn thân trắng muốt của một chàng trai.

Hạ Kỳ:…???

Lại chuyện gì thế này?

Nhưng Mai Tử đã kéo tay áo cô, bắt đầu chạy ra ngoài.

Trong miệng không ngừng lải nhải: “Nhanh lên! Bây giờ anh ấy đang ở quán bar! Nhanh chân lên các bạn tôi ơi! Nhanh lên nhanh lên cho mình!”

Đến khi mấy người cùng nhau đứng ở cửa quán bar mới bắt đầu trố mắt nhìn nhau.

Mặc dù Doãn Hãn Thần và Mục Sinh có thể uống nhưng ba cô gái mới tốt nghiệp cấp 3 lại chưa từng nếm mùi rượu bao giờ.

“Đi nào đi nào. Lúc nãy đi ngang qua cửa sổ mình có cố ý liếc một cái. Bên trong có treo mấy bức tranh màu, trình độ thượng thừa lắm. Dù có mua rượu mà không uống đi chăng nữa, tiêu hai chục đồng xem triển lãm thế cũng rất hời nha!”

Mai Tử vừa nói vừa đi vào trong.

Hạ Kỳ vẫn còn đang bị cô nàng kéo tay, chỉ đành bất đắc dĩ theo sau.

Học sinh cấp 3 mới vừa tốt nghiệp, mới vừa vào cửa đã hấp dẫn sự chú ý của nhân viên lễ tân.

Người phụ nữ quan sát mấy người họ từ trên xuống dưới một lúc rồi mới nở nụ cười, nhoài người lên mặt quầy, nói chuyện với bọn họ: “Các bạn mới tốt nghiệp cấp 3 à? Mấy cô bé xinh ngoan này vào quán bar phải được phụ huynh đồng ý đấy nha. Tất nhiên, có thể gọi thức uống không cồn, cầm giấy báo thi còn được giảm nửa giá. Đồ uống có cồn thì vẫn nguyên giá. Mấy đứa còn nhỏ quá, uống rượu vào sau này dễ ảnh hưởng đến chuyện sinh con. Nam hay nữ đều như nhau thôi.”

Nói đoạn, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy cái menu đưa đến.

Nhìn điệu bộ ngoan ngoãn của Hạ Kỳ, người phụ nữ còn cố ý nháy mắt tinh nghịch với cô gái nhỏ.

Năm người nhóm Hạ Kỳ:…

Đây chính là quán bar sao?

Có, có hơi kịch liệt rồi.

Mai Tử chóng mặt kéo tay áo Hạ Kỳ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Giống chị Chu Nhân ghê, đẹp quá!”

Sau đó lại bí mật chỉ cô nhìn về góc bên kia, thì thào nói với Hạ Kỳ: “Nhìn bên kia kìa… Cái người mặc đồ trắng đó chính là Chúc Hi Nghiêu, là một trong số những họa sĩ đẳng cấp thế giới trong giới tranh chì màu đó! Trông đẹp trai quá! Cứu mạng với!”

Hạ Kỳ nương theo ánh mắt cô nàng, len lén nhìn sang bên cửa sổ, người nọ quả nhiên mặc nguyên cây đồ trắng.

Người đó ngồi bên bàn, lưng thẳng tắp, đầu ngón tay nắm chặt ly rượu lạnh, toàn thân tỏa ra một luồng khí "người lạ chớ lại gần".

Mai Tử không ngừng gõ tin nhắn trong nhóm nhỏ ba cô bạn thân:

[Ôi ôi ôi, Chúc Hi Nghiêu đẹp trai quá đi! Mình chịu không nổi!!!]

[Lần đầu tiên mình thấy anh ấy ngoài đời! Khí chất tuyệt vời luôn! Các chị em ơi! Nếu như mình trực tiếp qua đó xin chữ ký thì có phải hơi không biết ý tứ không? Thế nhưng mà mình muốn qua đó lắm á á á!]

Sau đó còn gửi theo ba cái icon tình cảm mãnh liệt: [Mẹ ơi con muốn gả cho anh ấy.jpg] [Không sai, chính là anh ấy.jpg] [Không phải anh ấy thì không được.jpg]

Hạ Kỳ nhìn mà sợ ngây người.

Gõ tin nhắn trong nhóm: [Không phải trước đó còn thích Doãn Hãn Thần hay sao?]

Bị Mai Tử tặng cho một ánh mắt đầy khinh thường.

Sau đó, điện thoại di động nhận được tin nhắn.

[Ai quy định mình chỉ có thể có một thần tượng kia chứ? Mình có nhiều thần tượng lắm đấy nhé! Thần Đại là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc! Chúc Hi Nghiêu chính là sao trên trời cao! Bọn họ đều là tình yêu đích thực trong cuộc đời này của mình.]

Hạ Kỳ: ???

Chèn ảnh meme ông lão ngồi trên tàu điện ngầm híp mắt nhìn điện thoại.

[Kỳ Kỳ Tử: Xin đừng làm nhục bốn chữ “tình yêu đích thực”, mình thay cái gọi là tình yêu đích thực này cảm ơn cậu.]

-

Mọi người lần lượt gọi thức uống không cồn, rồi ngồi vào vị trí bên cạnh bàn Chúc Hi Nghiêu.

Bởi đang là buổi chiều, còn chưa đến giờ làm ăn của quán bar, vì lẽ đó nên cũng không có ban nhạc chơi, không gian rất yên ắng.

Ánh mặt trời chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, hắt vào trên bàn gỗ.

Dây leo quấn quanh khung cửa sổ và tường, giữa sự bao phủ những chùm hoa rực rỡ là những bức tranh chì màu trong trẻo, tươi sáng.

Dường như đây không còn là quán bar mà là một phòng hoa ngập tràn ánh sáng.

Ánh mắt Mai Tử chuyển từ bức tranh này sang bức tranh khác, nhỏ giọng tán gẫu: “Người trong tranh hình như là cùng một người phụ nữ đó. Nhìn bộ váy đỏ kia kìa, đôi giày cao gót mũi nhọn đó nữa, khí chất đỉnh quá đi mất… Sau này mình cũng muốn trở thành như vậy.”

Nghê Nghê liếc nhìn chiếc váy ngắn và đôi giày thắt nơ bướm của bạn mình…

“Đổi cách nghĩ đi biết đâu lại sống thoải mái hơn đấy?”

“Cút.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Người phụ nữ ở quầy lễ tân nhanh chóng mang mấy ly cocktail đến, còn thêm một túi bỏng ngô và một đĩa trái cây.

Dưa hấu đỏ hồng, đi kèm mâm xôi và đào mật, đầy cả một đĩa lớn.

Mùi thơm bay vào mũi.

“Thức uống mấy em gọi được pha chế nhẹ thôi, có thể uống trực tiếp hoặc bỏ trái cây vào trong. Đĩa trái cây này là chủ quán tặng, chỉ duy nhất ngày hôm nay thôi. Đó, người trong hình là chủ quán của bọn chị, đẹp không?”

Đang lúc nói chuyện, cửa “két” một tiếng mở ra.

Người còn chưa vào trong mà đã nghe thấy tiếng giày cao gót gõ cộp cộp.

Tiếp đó, đập vào mắt chính là hình ảnh đôi giày cao gót đỏ rực và chiếc váy dài cùng màu.

Người phụ nữ trang điểm tinh xảo, mái tóc dài xõa tung, vừa vào cửa trông thấy bàn của Hạ Kỳ bèn ném qua một ánh mắt quyến rũ mê hoặc lòng người.

Không thể không nói, người này rất giống với người trong tranh.

Rồi sau đó, bà chủ xinh đẹp này trong ánh nhìn chăm chú của năm đôi mắt từ bàn của Hạ Kỳ, bước trên đôi giày cao gót mũi nhọn đi từng bước đến bên cạnh bàn Chúc Hi Nghiêu.

“Sao đến mà không báo trước tiếng nào thế?”

Nói đoạn, hai tay chống dưới cằm, cùi chỏ đặt trên bàn, khom người nhìn về phía anh ta.

Hạ Kỳ: !!!

Mai Tử thì thầm nhỏ xíu: “Trời trời trời! Cô ấy mặc áo cổ sâu, cái góc đó, cái động tác đó, Chúc Hi Nghiêu nhìn một cái là thấy trập trùng nhấp nhô luôn!”

Thế nhưng dường như bà chủ xinh đẹp thấy còn chưa phô bày đủ, lại tiếp tục trêu chọc người đàn ông kia.

“Học người ta đánh úp à Chúc Hi Nghiêu? Chậc chậc chậc, chẳng lẽ kiểm tra cả chỗ của em? Đừng tưởng em không biết ngày nào anh cũng bảo Nhiễm Nhiễm báo cáo hành tung của em. Sao? Không tin em đến vậy à?”

Ánh mắt Chúc Hi Nghiêu dừng lại ở ngực cô ấy trong chốc lát, sau đó im lặng rời đi.

Trên mặt chẳng có biểu cảm gì nhưng lỗ tai đã đỏ ửng lên.

“Em không trả lời tin nhắn của anh. Trả lời rồi thì lại toàn chữ là chữ, anh đọc không hiểu.”

Mở miệng, giọng nói lạnh lùng nhưng không hiểu sao lại mang cảm giác của bên yếu thế.

“Thế nên anh mới bảo Nhiễm Nhiễm ngày nào cũng giám sát em. Một ngày không trả lời tin nhắn thì bay thẳng từ nước ngoài về chặn em đấy à? Chúc Hi Nghiêu, anh không còn việc gì khác để làm à, hử?”

Người phụ nữ vừa nói, vừa tự ý ngồi lên đùi người đàn ông.

Ngón tay nhẹ nhàng xoa lên lỗ tai đã đỏ ửng của anh ta.

Cổ họng người đàn ông khẽ nhúc nhích, cánh tay ôm chặt eo người phụ nữ, ngửa đầu nhìn cô ấy, mắt không chớp lấy một cái.

“Chúc Hi Nghiêu, có phải là nhớ em rồi không?”

“…”

Không ai trả lời…

Người phụ nữ khẽ ngâm một tiếng: “Hử?”

Bấy giờ, người đàn ông mới dè dặt thốt ra một câu: “… Nhớ.”

Giây tiếp theo, cả hai chợt ôm hôn nồng nhiệt.

Ba cô gái nhỏ Hạ Kỳ, Mai Tử, Nghê Nghê: !!!

Cứu… Đây là thứ các cô có thể xem sao!

Khi ánh mắt còn đờ đẫn, một chiếc quạt chắn trước mặt bọn họ.

Ba người quay đầu, nhìn thấy người phụ nữ ở quầy lễ tân giảo hoạt nháy mắt: “Bạn nhỏ không xem được đâu.”

Sau đó lại dài giọng nói vọng về phía ô cửa sổ: “Bà chủ! Tôi biết hai người đã không gặp nhau ba tháng nay rồi, nhưng mà trong quán vẫn còn khách đấy, nhịn chút không được à? Ra cửa quẹo trái, thuê phòng giường lớn, không cần cảm ơn! Đừng có ở đây làm hư mấy bạn nhỏ chứ!”

-

Đến khi Chúc Hi Nghiêu ôm bà chủ xinh đẹp vào cửa sau quán bar, người phụ nữ ở quầy lễ tân mới cất cây quạt đi: “Xin lỗi, xin lỗi. Bà chủ nhà tôi đã lâu không gặp bạn trai nên nhất thời không kiềm chế được. Uống mojito không? Miễn phí cho mọi người một ly để bình tĩnh lại nhé.”

Nói xong, cũng không để ý xem mấy người nhóm Hạ Kỳ có đồng ý hay không mà đã đến quầy bar ngay.

Mai Tử: “Không, không hổ là người phụ nữ mà mình liếc mắt đã thấy ưa nhìn… Cô ấy nóng bỏng thật đấy! Thích cô ấy quá đi mất! Hơn nữa hai người bọn họ cũng đẹp đôi quá trời! Cứu mạng! Chị gái xinh đẹp quyến rũ mê hoặc ghép đôi cùng với nhà nghệ thuật cao quý lạnh lùng, còn như củi khô bốc cháy thế kia! Mình điên mất thôi!”

Vì lẽ đó, chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, Hạ Kỳ tận mắt thấy bạn thân mình chuyển từ “anh ấy đẹp trai đến mức mình muốn bắt về” thành “mình thích bạn gái của anh ấy quá”, rồi lại đến “couple này khiến tôi phát điên.”

Cô gái thẳng đuột phải viết lên mặt mình hai chữ “hoang mang”.

Doãn Hãn Thần ở phía đối diện gõ gõ điện thoại di động.

Sau đó…

Dưới ánh mắt soi mói của cô, cậu lại đổi hình trong ốp điện thoại, từ ảnh Bố Bố đổi thành ảnh cô.

Động tác của cậu vừa tự nhiên lại vừa lưu loát, tiếng vang cạch cạch ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trên bàn.

Mai Tử nhìn cậu một cái, lại nhìn Hạ Kỳ đang ngồi đối diện một cái.

Mặt đầy vẻ: ???

Mặt Hạ Kỳ nóng rẫy.

Trước mặt bao người lại bất ngờ mang ảnh của cô ra khoe, cái này cũng quá-là-xấu-hổ-rồi!

Cô gái nhỏ không nhịn nổi len lén liếc nhìn sang bạn thân bên cạnh mình…

Hai mắt Mai Tử chăm chú nhìn ốp điện thoại của Doãn Hãn Thần, sắc mặt rõ ràng không đúng lắm.

Lúc này Hạ Kỳ: !!!

Tiếng chuông cảnh báo vang ầm lên.

Mai Tử không vui. Mai Tử khó chịu. Mai Tử tức giận!

Chắc chắn là thế rồi!

Vội vàng kéo tay áo cô bạn, nhỏ giọng gọi: “Mai Tử, cậu…”

Muốn nói là Mai Tử, cậu nghe mình nói đã.

Song lại thấy cô bạn thân bỗng nhiên chỉ vào cậu thiếu niên, mắng: “Doãn Hãn Thần, cậu, cậu, cậu, cậu đang làm cái gì thế hả?”

Doãn Hãn Thần trả lời hiển nhiên: “Đổi ảnh. Mặt trước là Bố Bố, mặt sau là Hạ Kỳ Kỳ, có bất ngờ không?”

Hạ Kỳ điếng cả người.

Xin đấy! Cậu đang công khai quan hệ yêu đương trước mặt fan hâm mộ của cậu đấy à? Thái độ của cậu có thể đừng tùy ý như vậy được không?

Ít nhất dù có diễn cũng phải làm ra vẻ nghiêm túc chút đi chứ?

Cô cảm thấy đã đến lúc phải đứng ra giải thích chút rồi, trong lòng âm thầm cầu nguyện Mai Tử tuyệt đối đừng khóc trong quán bar này.

Phải biết, Mai Tử mà nổi điên thì sức công phá kinh khủng lắm.

Bà chủ quán bar vừa đoàn tụ sau xa cách, lúc này còn đang bận, cái này không phải là thêm phiền cho người ta hay sao?

“Doãn Hãn Thần, cậu như này là tính tỏ tình hả? Thái độ tùy tiện như vậy là sao?”

“Mai Tử, cậu đừng nóng giận… Hả?”

Hai người gần như đồng thanh.

Hạ Kỳ nói được một nửa chợt dừng, càng thêm bối rối.

Khi nãy Mai Tử nói cái gì cơ? Hình như đang lên án Doãn Hãn Thần?

[Hở? Hở?]

[Như vậy thôi sao? Chẳng lẽ mình nghe nhầm…]

Khi cô còn đang choáng váng, chợt nghe cậu thiếu niên ở phía đối diện cười khẽ một tiếng.

Con ngươi đen nhánh bất đắc dĩ nhìn cô, nói: “Kỳ Kỳ, cậu không giúp mình giải thích chút sao?”

Ầm…

Trong đầu nổ một tiếng to. Đến cả cổ cô gái nhỏ cũng bắt đầu ửng đỏ lên.

“À… Mình, chúng mình…”

Cô nhìn cậu thiếu niên, ra vẻ cầu cứu.

Cậu thiên niên bèn tự nhiên như không tiếp lời, nói: “Ba hôm trước chúng mình đã thành một đôi rồi.”

Nhất thời, không khí ở trên bàn vuông lắng lại.

Một giây, hai giây… Sau ba giây, cả quán bar vang đầy tiếng mắng chửi th* t*c của Mai Tử.

“Mẹ… Mẹ nó!!! Lúc nào???”

Nghê Nghê kéo tay áo bạn mình, mặt không chút biểu cảm: “Ba hôm trước, cậu không tự tính được sao? Ngày 21, là ngày đầu tiên đến Côn Minh đó.”

Mai Tử: “Trời mẹ! Ngày đầu tiên! Mới ngày đầu tiên đã cuỗm luôn con gái nhà chúng ta đi? Doãn Hãn Thần, tôi xem thường cậu rồi đấy!”

Cậu thiếu niên cười cười sửa lại: “Là một năm rưỡi rồi, bắt đầu từ lúc ở Đảo Tây.”

Mai Tử: …

Cô bạn quay đầu nhìn về phía Hạ Kỳ: “Rốt cuộc là thế nào? Cậu học người ta nói chuyện yêu đương lúc nào đấy?”

Hạ Kỳ: “… Nói chuyện yêu đương cũng cần phải học à?”

Mai Tử: “Người khác thì không, còn cậu thì rất cần.”

Hạ Kỳ: …

Biểu cảm nghẹn tức của cô gái nhỏ quả thật rất thú vị. Doãn Hãn Thần nhịn không được mà bật cười.

“Quả thật là dạy lâu lắm.”

Cậu nói.

Chân bị đạp mạnh một cái.

Ngẩng đầu lên, thấy cô gái nhỏ đỏ ửng cả mặt, đôi mắt nhìn cậu đầy vẻ “hung dữ” cảnh cáo.

Chà, tức giận ghê cơ.

Bình Luận (0)
Comment