Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch Sanh

Chương 53

Bảy năm sau, Bắc Kinh, Ngũ Đạo Khẩu.

Từ cửa vào hoa viên Gia Thanh, rẽ thêm mấy khúc quanh là có thể thấy được một vườn hoa nhỏ.

Trên hàng rào của khu vườn leo đầy hoa hồng nở rộ, trong sân đặt hai cái bàn gỗ vuông.

Đi vào trong sân, lại đẩy cửa vào trong nhà, đó là một tiệm cà phê rộng rãi sáng sủa.

Mấy con mèo nằm bẹp trên bàn, lười biếng phơi nắng.

Doãn Hãn Thần ngồi ở góc phía Nam, yên lặng vẽ tranh.

Mục Sinh ở ngoài quầy chống cằm đọc sách.

Tiếng chuông gió thanh thúy vang lên. Con mèo ngồi ở gần cửa nhất tò mò ngóc đầu dậy rồi lại gục xuống.

“Chào mừng đến với quán cà phê Đảo Tây.” Giọng nữ máy móc vang lên, nói: “Nhân viên phục vụ ở quán là người khiếm thính nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giao tiếp với bạn. Xin hãy sử dụng mã QR trên bàn để gọi món, có chỗ nào bất tiện, mong bỏ qua cho.”

Vừa lúc Doãn Hãn Thần vẽ xong bức tranh nhỏ, duỗi người một cái.

Thấy có khách vào, cậu đứng dậy chào đón.

Khách đến là hai cô sinh viên đại học, nhìn điệu bộ có lẽ là đi theo review trên mạng, đang tò mò nhìn ngó khắp nơi.

“Xin hỏi anh là chủ quán ở đây à?”

Một cô gái trong đó hỏi.

Doãn Hãn Thần gật đầu, đi đến chỗ quầy gọi đồ ăn, hỏi: “Các bạn dùng gì?”

“Chủ quán, anh dùng loại hạt cà phê gì vậy?”

“Latte có loại rang vừa và rang nhẹ, tất cả đều là dùng loại hạt Arabica Vân Nam.”

“Nghe nói cà phê pha thủ công của quán anh uống rất ngon.”

“Cà phê thủ công có khá nhiều loại. Bạn có thể xem thực đơn, bên trên có ghi giới thiệu từng hương vị. Còn có cả loại hạt đặc biệt tự rang tại quán, có hương mơ và cam quýt, hơi chua một chút.”

Hai cô gái nhỏ chọn tới chọn lui cuối cùng cũng chọn xong.

Lúc trả tiền, một cô gái vén mái tóc đen dài, hỏi: “Chủ quán, anh đẹp trai như vậy, cho hỏi anh còn độc thân không? Có thể add Wechat được không?”

Động tác của Doãn Hãn Thần khựng lại, sau đó cầm máy quét mã QR lên, nói: “Bạn đọc dòng chữ đỏ cuối cùng trên thực đơn nhé.”

Cô sinh viên nhìn qua thực đơn, bấy giờ mới phát hiện ở hàng cuối cùng có viết: “Chủ quán là hoa đã có chủ, không thể add Wechat, bằng không sẽ phải quỳ bàn giặt đấy, tha cho anh ấy đi!!!”

Cuối câu có thêm ba dấu chấm than, còn có thêm cả con mèo con quỳ dưới đất khóc lóc.

Cô gái vội vàng xin lỗi trong sự bối rối: “Xin lỗi nhé, chỉ mải nhìn cà phê, không có đọc được dòng cuối này.”

“Không sao.”

Đang lúc nói chuyện, tiếng chuông gió lại vang lên.

Lần này, người bước vào là một nữ sinh mặc quần áo bình thường, vẫn là tóc cột đuôi ngựa, chân đi giày thể thao thông dụng.

Điệu bộ ôm sách không khác gì bảy năm trước.

“Tan học rồi à?”

Doãn Hãn Thần đón lấy sách từ cô, thơm nhẹ lên má cô.

Không sai, đã qua bảy năm, cô thiếu nữ ngây thơ năm ấy đã vào trường đại học hàng đầu cả nước, học từ khoa chính quy, lên Thạc sĩ rồi từng bước học đến tận Tiến sĩ.

Bây giờ hãy còn đang học, nhưng danh tiếng đã là một huyền thoại trong trường.

Vào năm cô quyết định học Tiến sĩ, Doãn Hãn Thần đã mở một quán cà phê cách Bắc Đại hai cây số.

Nuôi mấy con mèo con, chăm ít hoa cỏ, nhàn rỗi không có việc gì làm lại vẽ tranh.

Nói cậu không ôm chí lớn thì tiệm cà phê của cậu đã mở được đến ba chi nhánh ở Bắc Kinh rồi, mà tiệm nào cũng đều tuyển dụng học sinh từ trường khiếm thính.

Không chỉ thuê mà còn cố ý dành riêng một khu vực trong quán, mở lớp đào tạo pha chế cho người khiếm thính. Mục Sinh chính là người đào tạo.

Đào tạo miễn phí. Doanh thu có được là từ quán cà phê và bán tranh vẽ.

Trên internet thậm chí còn có bài phỏng vấn đặc biệt về cậu và Hạ Kỳ.

Một người là Tiến sĩ Bắc Đại, là thiên tài Toán học trẻ tuổi đã làm Cố vấn cho doanh nghiệp hàng đầu. Một người đưa các thợ pha chế cà phê khiếm thính đến thị trường nhân tài toàn quốc, mở ra nghề nghiệp mới sau nghề mát-xa cho cộng đồng khiếm thính.

Xuất phát của hai người nhìn như không có điểm chung nào, sau cùng lại hợp lại với nhau, phát huy sức mạnh của mình ở lĩnh vực bất đồng.

Mỗi người có chí hướng riêng. Hoặc mang hoài bão lớn, hoặc tự hoàn thiện bản thân.

Họ đi những con đường khác nhau, nhưng đều hội tụ tại đích đến, trở thành "lý tưởng giữa đời thường".

Đây là câu đánh giá cuối cùng trong bài phỏng vấn nói về hai người họ.

Bấy giờ, hai người được mọi người coi là "lý tưởng giữa đời thường" đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ trong quán cà phê.

Anh chủ quán bưng một tách cà phê đến ngồi bên cạnh cô, nói: “Tặng em một bông hồng nhỏ, anh tự làm đó.”

Cô nữ sinh hất hất tóc, cúi đầu nhấp một ngụm.

Cau mày: “Đắng quá… Cho nhiều đường hơn được không? Khi nào anh mới pha trà sữa cho em?”

Người đàn ông bèn rút một tờ khăn giấy ra, động tác dịu dàng lau bọt kem sữa dính trên mép cô.

“Cho nhiều đường sữa hơn rồi. Khó lắm mới học được cách vẽ hoa thế mà em chẳng khen anh được một câu à?”

“Khen anh, khen anh! Tuy uống không ngon nhưng đẹp mắt lắm.”

“Không ngon à? Để anh nếm thử xem?”

Nói đoạn bèn ôm người lên, quay về phòng ngủ phía sau.

Giống như bất cứ một đôi tình nhân nào trên thế gian này.

Dẫu sao thì…

“Lý tưởng giữa đời thường” chung quy vẫn ở chốn đời thường mà thôi.

-Hết truyện-

Bình Luận (0)
Comment