Chào Buổi Sáng, Phó Phu Nhân

Chương 87

Nhưng thật ra trong lúc nói chuyện, Trầm Hoan không cẩn thận làm lộ việc cô đã qua nhà Phó Tư Dịch, Hứa Thiến nghe xong, thần sắc cứng đờ, ánh mắt trừng cô, Trầm Hoan ha hả cười trừ.

Dì nhỏ Trầm Hoan nhìn ra ý đồ của chị gái, sau khi ăn cơm xong, lại nói chuyện phiếm một lúc liền mang theo con gái ra về.

Người chân trước vừa đi, Hứa Thiến phân phó Trầm Hoan, “Trầm Hoan, trong nhà không có trái cây, con đi mua chút trái cây trở về.”

Trầm Hoan nhìn về phía Phó Tư Dịch.

“Người ta là khách, con đi là được rồi, đừng phiền toái Phó Tư Dịch.” Hứa Thiến lại nhanh chóng bồi thêm một câu.

Đây rõ ràng là muốn cô rời đi để đơn độc nói chuyện cùng Phó Tư Dịch, Trầm Hoan lo lắng cho Phó Tư Dịch, chậm chạp không chịu đi.

Phó Tư Dịch lại rất thong dong, “Đi mua đi, mua nhiều thứ em thích ăn trở về.”

“Ngồi đi.” Hứa Thiến đối với vị trí sô pha tùy ý đưa tay.

“Cảm ơn dì.” Phó Tư Dịch biết thời khắc mấu chốt nói chuyện đã tới, trừ khi anh thuyết phục được mẹ Trầm Hoan, không có lựa chọn nào khác.

“Nói vậy tôi cũng đã biết, tôi cũng không vừa ý cậu, cũng sẽ không đem con gái của tôi giao cho người đàn ông đã từng li hôn.” Hứa Thiến mở miệng liền không chút nào nể tình, thẳng đánh vào điểm yếu.

Một khi bắt đầu đã là trực tiếp như vậy, đã trong dự kiến của Phó Tư Dịch.

“Trầm Hoan hẳn đã nói qua tình huống của gia đình tôi cho cậu, tôi là người làm mẹ, đương nhiên hy vọng nó không cần phải lặ lại vết xe đổ của tôi. Huống hồ, cậu còn lớn tuổi hơn Trầm Hoan nhiều như vậy.” Hứa Thiến vừa nhớ tới cái này, càng thêm bực bội, về sau già rồi, chẳng lẽ còn muốn Trầm Hoan phải chiếu cố cậu ta?

“Dì, lúc trước kết hôn không phải là xuất phát từ ý tứ của con, tình huống tương đối phức tạp, ở chỗ này nhất thời cũng không thể nói rõ ràng. Nói đến dì cũng có thể không tin, con chỉ thích một người là Trầm Hoan. Cô ấy là vợ được định sẵn của con, nửa đời sau không phải cô ấy thì không thể.” Phó Tư Dịch nhìn thẳng tắp về phía Hứa Thiến, con ngươi cảm xúc kiên định của anh không thôi, làm cho Hứa Thiến chấn động một phen.

“Các cậu là người trẻ tuổi chỉ có nói suông nhưng lại không làm được, cậu cho rằng cậu nói cái gì tôi sẽ tin ngay sao?” Sau lúc chấn động ngắn ngủi, Hứa Thiến vẫn rất khinh thường như cũ.

Phó Tư Dịch hiểu ý mà cười, “Con biết con nói như vậy dì cũng sẽ không tin, con chỉ nghĩ sẽ hỏi dì một câu, dì hy vọng Trầm Hoan hạnh phúc sao”

"Trầm Hoan là con gái tôi, còn cần cậu tới nói?"

“Vậy đem cô giao cho con, con có thể làm cô ấy hạnh phúc,” Phó Tư Dịch vuốt ve nắm tay, thoáng nhìn biểu tình giống như muốn phản bác của Hứa Thiến, anh lại trầm tĩnh mở miệng, “Hôm nay tới nơi này, con không phải tới trưng cầu ý kiến của dì, con là tới thông báo cho dì, từ nay về sau con sẽ bảo hộ Trầm Hoan. Cho dù dì có phản đối, con cùng cô ấy cũng sẽ kiên trì đến cùng.”

“Cậu……” Hứa Thiến trăm triệu không nghĩ tới Phó Tư Dịch sẽ cường thế nói ra như vậy, bà tức giận đến giương mắt nhìn, cũng không biết nói cái gì mới được.

Từ túi áo trên trong Phó Tư Dịch móc ra một túi nhỏ, rút ra một chồng ảnh, đặt hết trước mặt Hứa Thiến, “Con biết kỳ thật dì lo con lớn hơn Trầm Hoan quá nhiều tuổi, sợ về sau con không thể chăm sóc tốt cho Trầm Hoan. Kỳ thật sau khi ở bên cô ấy, con đã làm tốt chuẩn bị. Dì xem, đây đều là quá trình tập thể hình của con, cả năm, 5 năm đều có. Còn đó là khi con leo núi, đấu kiếm, con đều rất kiên trì.”

Mới đầu Hứa Thiến còn tưởng rằng Phó Tư Dịch lấy □□ tới khoe, sau lại thoáng nhìn chữ trên tờ quá trình tập thể hình, phẫn nộ lúc ban đầu phẫn qua đi chỉ còn lại sự chấn động không nói lên lời.

“Mỗi năm con đều sẽ đi bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ toàn diện, hiện tại báo cáo kiểm tra sức khoẻ nói thân thể con rất khỏe mạnh. Dì, con muốn nói với dì, con nói có thể làm cho Trầm Hoan hạnh phúc cũng không phải chỉ là lời ba hoa chích choè, con đều làm tốt việc chuẩn bị.”

“Không có những thứ này, làm sao con dám cầu cô ấy ở bên con?” Phó Tư Dịch thay đổi thái độ cường thế của lúc trước, thành khẩn mà nhìn mẹ Trầm Hoan khẩn cầu.

Sauk hi Hứa Thiến nghe xong lời trong lòng Phó Tư Dịch, rũ mắt nhìn những giấy tờ trên bàn, thật lâu không nói lời nào.

Ngoài cửa Trầm Hoan hốc mắt hồng hồng, nước mắt tí tách từng giọt từng giọt rơi xuống, làm ướt một mảnh đất nơi đó.

Vừa rồi cô không yên tâm một mình Phó Tư Dịch nói chuyện với mẹ cô, sau khi cô ra khỏi cửa, lại đứng luôn bên ngoài nghe lén.

Lời nói của Phó Tư Dịch cô đều nghe được.

Trái tim thình thịch thình thịch, tốc độ nhảy nhót trước kia chưa từng có, Trầm Hoan đưa tay che kín miệng, khóc không thành tiếng.

**

Chạng vạng, sau khi tiễn Phó Tư Dịch đi, Trầm Hoan ở lại với mẹ, cô không nhắc lại Phó Tư Dịch, chỉ là luôn làm việc nhà cùng mẹ, nói một ít chuyện cô gặp được, những chuyện thú vị từng trải qua, Hứa Thiến nhìn con gái cao hứng phấn chấn, tâm tình cũng tốt lên rất nhiều, cùng Trầm Hoan hàn huyên chuyện Đình Đình thi đại học cùng công việc của cô.

Buổi tối Trầm Hoan ngủ cùng mẹ, đã lâu mẹ con không gặp, nói chuyện phiếm suốt nên cũng không cảm thấy buồn ngủ. Đang lúc nói chuyện, Phó Tư Dịch gọi điện thoại đến, Trầm Hoan liếc liếc mắt một cái nhìn qua mẹ già, chột dạ tắt âm.

Nhìn phản ứng của Trầm Hoan, Hứa Thiến chẳng lẽ còn không biết là ai, bà xoay người, “Sao lại không nghe?”

“Ngạch, là điện thoại quấy rầy.”

Hứa Thiến thở dài, vạch trần lời nói dối vụng về của cô, “Là cậu ta gọi.”

Trầm Hoan cười gượng vài cái.

Hứa Thiến nhìn chăm chú lên trần nhà, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Trầm Hoan nhích sát vào mẹ, ôm lấy cánh tay lắc lắc, thanh âm rầu rĩ của cô hơi chút buồn ngủ, “Mẹ, hôm nay mẹ nói chuyện cùng Phó Tư Dịch, con đều nghe được.”

“Mẹ biết.” Lúc ấy vị trí ngồi của bà đối diện cửa, khi thấy khe hở đó, liền biết Trầm Hoan nghe lén ở ngoài cửa.

Hứa Thiến xoay người đối mặt với con gái, tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài, vẫn là nhịn không được thở dài, “So với con cậu ta lớn hơn quá nhiều, mẹ sợ về sau coni sẽ phải chịu ủy khuất.”
Bình Luận (0)
Comment