Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh

Chương 16

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dung Phỉ vừa bước ra đã giật mình bởi khuôn mặt xám trắng như người chết của thím Thường, chỉ mới có vài ngày sao tướng mạo của người này thay đổi nhanh vậy.

“Sắc mặt của thím Thường kém quá, bị bệnh sao?” Dung Phỉ đánh giá sơ qua thím Thường rồi ngồi xuống cạnh mẹ Dung, thuận miệng hỏi. Tuy chuyện đưa sính lễ lần trước khiến hai bên tan rã trong không vui, nhưng nói một cách thẳng thắn thì thím Thường cũng chỉ bị con quỷ kia nhờ vả thôi, không nhất thiết phải cạch mặt nhau luôn.

“Không hẳn vậy.” Thím Thường cười khổ, hất cằm chỉ về phía tám cái thùng to màu đỏ đang được đặt ngay ngắn trong phòng khách: “Còn không phải tại sính lễ mấy hôm trước đưa tới không đủ lễ nghĩa nên gặp phải báo ứng sao?”

Nói đến chuyện này, thím Thường lại thấy oan ức. Bà làm Tiên cô hơn nửa đời người, gặp đủ chuyện bất ngờ, kỳ quái, chỉ có đi cầu hôn dùm quỷ là chưa gặp bao giờ, mấy thứ liên quan trong đó bà cũng không hiểu, cứ tưởng chỉ cần ôm hết đống đồ của con quỷ kia đi cầu hôn là được, ai ngờ lại bị trừng phạt vì làm việc không thỏa đáng. Chỉ vài ngày ngắn ngủi bà ta đã đổ bệnh, dạo một vòng qua quỷ môn quan, bệnh vừa khá lên một chút đã tự móc hầu bao, đặt mua lại sính lễ theo phong tục xa xưa của đối phương.

Tức nhất chính là, mình lại thành người câm ăn hoàng liên, có khổ không nói nên lời. Công việc của một Tiên cô là giao tiếp với quỷ, vậy mà mình lại bị quỷ nắm chặt bảy tấc lưỡi, nói ra không phải tự đạp đổ biển hiệu của mình sao? Nhưng trong cái nghề nói xạo còn nhiều hơn nói thật này, rất nhiều người đều tự hiểu trong lòng, chỉ cần chuyện này không bị lộ ra ánh sáng thì bát cơm này vẫn cầm chắc được.

Những sính lễ thím Thường đem tới lần này, ngoại trừ túi trang sức của niên đại cổ xưa lần trước và tám rương đồ đang nằm giữa phòng khách thì thứ gây chú ý nhất chính là bộ đồ cưới* đang đặt trên bàn trà. Chỉ riêng mấy món trang phục dành cho cô dâu thôi đã tốn không ít tiền rồi.

*Nguyên văn là 凤冠霞帔 [fèngguānxiápèi], là một thành ngữ Trung quốc để chỉ trang phục khi kết hôn của những người phụ nữ giàu, thể hiện sự vẻ vang. (Trích nguồn Baidu) 

29381f30e924b899d031d4c365061d950a7bf638

“Thím Thường, bộ đồ cưới này là bà tìm người làm hả?” Dung Phỉ cố nén xúc động muốn mở quần áo ra xem, chép miệng hỏi.

“Sao được chứ?” Thím Thường cũng nhìn bộ đồ cưới trên bàn: “Sáng nay lúc tỉnh lại, nó đã nằm sẵn trên tủ đầu giường rồi, hẳn là thứ đó để lại, chỉ riêng kỹ thuật thêu thùa này thôi, đừng nói người, dù là máy móc hiện đại cũng không tinh xảo được như thế, con thử xem, nếu không hợp thím sẽ tìm người sửa lại.”

Dung Phỉ còn chưa kịp lên tiếng đã nghe mẹ Dung lạnh mặt nói: “Có gì hay mà thử chứ, chắp vá cho đủ là được.”

Nãy giờ mẹ Dung vẫn không hé răng, giờ đột nhiên nói ra một câu như thế khiến Dung Phỉ sửng người. Trước đó đã cảm thấy thái độ của mẹ Dung hơi lạ, giờ nghe được, chẳng lẽ là… đồng ý?

“Chị Dung, chị nghe tôi đi, hai ngày nay việc của tôi cũng không được suôn sẻ, trong chuyện này, trừ đồng ý thì cũng không còn cách khác…” Thím Thường thấy mẹ Dung như vậy, biết đối phương đang tức nghẹn, muốn khuyên hai câu nhưng lại không biết phải nói gì, đành lúng ta lúng túng cắn môi.

“Mẹ, mẹ đồng ý hả?” Thấy thím Thường nói vậy, Dung Phỉ kinh ngạc há to miệng, cảm xúc trong mắt vô cùng phức tạp.

Mẹ Dung bất lực gật đầu: “Tối qua lúc ba con đi vệ sinh thì té xỉu, đưa đến bệnh viện cũng không tìm được nguyên nhân, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đến giờ vẫn còn hôn mê, Tiểu Nguyệt đang ở đó chăm sóc.”

Dung Phỉ sửng sốt, đứng bật dậy: “Ba bị bệnh sao mẹ không nói cho con biết?”

“Có kêu, đập cửa cả buổi chả thấy con trả lời, hơn nữa, tuy cửa phòng con không khóa nhưng mọi người lại không cách nào mở được.” Sao có thể không kêu chứ, lúc ấy mẹ Dung đang sợ hãi, ba Dung chính là trụ cột gia đình, nếu ông ngã xuống rồi gặp chuyện không may gì, cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn.

Nhưng không gọi cũng tốt, hiện tượng kỳ quái trong phòng Dung Phỉ lúc đó khiến mẹ Dung với Dung Nguyệt dựng cả da gà, đành tự mình đưa ba Dung vào bệnh viện lúc nửa đêm. Cũng vì thế mà bà mới ý thức được chuyện ba Dung hôn mê không bình thường, bằng không đã không ngầm đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng vì đại cục, bà đành phải để Phỉ Phỉ chịu uất ức. Hơn nữa, bà còn cân nhắc đến kế hoãn binh, trấn an con quỷ kia trước rồi từ từ nghĩ cách sau.

“Phải để Phỉ Phỉ chịu uất ức rồi” Mẹ Dung vừa nói ra câu này đã đỏ mắt: “Nhưng trong chuyện này, mẹ cũng không còn cách nào khác, con xem đi, hai ngày nay chuyện xui rủi cứ thi nhau xảy ra trong nhà, ba con thành ra như vậy, còn liên lụy đến cả Lý Thấm… huhuhu… lúc sinh con ra có xem tướng số, thầy bói đâu có nói là mạng con không tốt, con nói xem sao con lại dính phải cái chuyện này?”

Dung Phỉ nhanh chóng lấy khăn giấy lau nước mắt cho mẹ Dung, ôm vai bà vỗ về: “Không sao đâu mẹ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi.”

“Phỉ Phỉ, mẹ xin lỗi con.” Mẹ Dung càng nói càng tự trách, càng nói càng đau lòng, khóc đến đứt từng khúc ruột.

“Sao lại nói thế?” Dung Phỉ thở dài bất đắc dĩ: “Con không uất ức, thật đó.” Chuyện này bọn họ vốn không có đường từ chối, cô căng thẳng suốt hai ngày, do dự không quyết, nhưng quả thật không thể không nhận mệnh. Kệ đó, quỷ thì quỷ, chuyện tương lai thì để tương lai tính, đi một bước tính một bước.

Nói thật, chuyện này tuy rằng thím Thường ra mặt đưa sính lễ, nhưng nhìn mẹ Dung khóc bà cũng thấy khó chịu trong lòng. Nói đến cùng thì họ đều là những con châu chấu trên cùng một sợi dây, không có quyền lựa chọn, xảy ra chuyện gì thì bà cũng không thoát được. Hiện giờ điều duy nhất bà muốn làm là nhanh chóng làm cho xong chuyện này, đỡ phải suốt ngày lo lắng không yên.

Thấy hai mẹ con đều mặt mày ủ rũ thiếu điều muốn ôm nhau mà khóc, thím Thường hết nâng chun trà lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng thở dài đặt lại xuống bàn trà, nói với Dung Phỉ: “Dung Phỉ, con xem nếu chuyện này đã định rồi, con cũng đừng từ chối nữa, mặc thử bộ đồ này xem, nếu không vừa thím Thường đem về sửa lại cho con.”

Dung Phỉ sau khi nghe xong thì buông mẹ Dung, đưa ta mở bộ quần áo ra nhìn, lúc này mới thấy bộ đồ này có hơi khác so với bình thường. Chỗ cổ áo, tay áo và chân váy có thêu bằng tơ vàng, nhưng không phải song hỉ mà là một loại văn tự nào đó không thể hiểu được, giống như chữ khắc trên mấy món đồ cô từng thấy ở chỗ đồ đệ của Tăng đạo sĩ, ngay cả trên đai lưng cũng thêu loại ký tự như gà bới này.

Quỷ dị như thế, đừng nói mặc trên người, chỉ nhìn thôi đã hoảng hồn, nổi hết cả da gà rồi.

“Không cần thử, kích cỡ này hẳn là vừa rồi.” Dung Phỉ không có dũng khí mặc cái thứ đó lên người, huống chi thứ này còn là do con quỷ kia chuẩn bị, anh ta động tay động chân với mình nhiều lần như vậy, hẳn đã biết rõ kích cỡ của mình rồi.

Thím Thường thấy cô như vậy cũng không cố ép, vịnh lấy sô pha đứng dậy một cách yếu ớt: “Nếu vậy thì để thím về lựa một ngày hoàng đạo, nhanh chóng làm cho xong chuyện này.”

Dung Phỉ gật đầu, không có ý kiến.

Mẹ Dung lau nước mắt, vẻ mặt hoảng hốt, thím Thường đi lúc nào bà cũng không hay.

“Mẹ đừng khóc nữa, hay vào phòng ngủ một lát đi, con tới bệnh viện xem tình hình của ba.” Dung Phỉ cũng rất hoảng, nhưng thấy mẹ Dung đau lòng đến vậy, cô đành phải vực tinh thần, chứ chẳng lẽ cả một nhà đều suy sụp hết sao? Nếu thế thì mới thật sự là không có cách nào vượt qua.

Mẹ Dung lại khoát tay: “Không, để mẹ tới bệnh viện, con ở nhà đi, mấy ngày trước khi kết hôn, con đều phải ở trong phòng, không thể đi đâu cả, đây là cấm kỵ.”

Dung Phỉ cau mày, không ngờ âm hôn còn có cái quy định biến thái đến như vậy. Nhưng nếu mẹ Dung đã nói thế thì cô đành phải làm theo, gật đầu, trở về phòng.

Vừa vào phòng, nhìn thấy Thẩm Khiêm đang nằm nghiêng trên giường, nhìn mình với vẻ mặt đáng khinh, cơn tức của cô liền bùng lên. Người này đã hứa cho cô hai ngày để thích ứng, sẽ không làm gì cô, nhưng kết quả thế nào, ba cô phải vào bệnh viện, đến giờ còn hôn mê chưa tỉnh!
Bình Luận (0)
Comment