Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh

Chương 25

Edit: SCR0811

Dung Phỉ cảm thấy mình sắp bị chết ngạt trong lòng Thẩm Khiêm thì sức nặng trên người bỗng biến mất, mở mắt không thấy Thẩm Khiêm đâu, cô không khỏi sửng sốt. Còn chưa kịp cảm thán ‘làm quỷ tiện thật’, loáng cái, Thẩm Khiêm đã cầm một quả táo, ngồi xuống mép giường.

“Đói bụng đúng không, ăn ít trái cây trước đi.” Thẩm Khiêm cười ôn hòa, giống như hành động xấu hổ vừa nãy chỉ do Dung Phỉ tự ảo tưởng ra.

Hốc mắt Dung Phỉ còn đỏ, cảm xúc nhói trong ngực chưa kịp nguôi ngoai, bắt gặp dáng vẻ như không có chuyện gì của Thẩm Khiêm, bỗng thấy rất bức xúc.

“Ai biết táo này có thuốc tăng trưởng, thuốc trừ sâu hay không, không gọt vỏ không ăn đâu.” Dung Phỉ muốn đổ sự khó chịu trong lòng mình lên đầu kẻ khác.

Nhưng, vừa dứt lời, Thẩm Khiêm đã ném quả táo lên cao, quả táo lượn một vòng, lúc rơi xuống thì lớp vỏ đã tự nhiên biến mất, kỳ diệu đến mức người xem phải cứng họng.

Thẩm Khiêm thấy Dung Phỉ há hốc mồm, duỗi tay, quả táo nhẵn vỏ nằm gọn trong lòng bàn tay trắng bệch của anh: “Không còn vỏ, ăn được rồi chứ?”

Dung Phỉ không thèm khách khí với anh, cầm quả táo lên gặm. Đồ cúng có khác, vừa to vừa ngọt, dù không thơm ngon như thức ăn nhưng vẫn hơn để bụng đói.

Ăn gần hết quả táo, Dung Phỉ mới để mắt tới Thẩm Khiêm: “Chúng ta đã kết hôn, có thể xem như hoàn thành chấp niệm của anh chưa?”

“Anh rất hạnh phúc.” Thẩm Khiêm nhìn Dung Phỉ, sóng mắt dịu dàng như nước hồ tháng ba: “Vợ, cảm ơn em.”

Dung Phỉ cảm thấy cách gọi này thật buồn nôn, rợn hết cả người: “Sau khi dời mộ chắc trận Vãng Sinh Hòe già kia không còn tác dụng gì với anh nữa đâu nhỉ?”

“Em hỏi chuyện này làm gì?” Ý cười trong mắt của Thẩm Khiêm biến mất, cảnh giác hỏi.

“Ừ…” Dung Phỉ cân nhắc chọn từ: “Tôi thấy, anh đã là một con quỷ già trên trăm năm rồi, cứ lang thang khắp nơi trên trần gian như thế cũng không hay, giờ hai ta cũng đã kết hôn, anh cũng xem như đã hoàn thành một tâm nguyện, chỉ cần không còn bị trận pháp kia giam cầm thì chắc anh có thể đi đầu thai được rồi.”

Sắc mặt Thẩm Khiêm đen kịt, ánh mắt rét lạnh như băng.

Thấy phản ứng của anh, Dung Phỉ run lên, nhưng vẫn nói tiếp: “Nói gì thì anh vẫn nên luân hồi đầu thai, đâu thể cứ làm quỷ thế này được?”

“Còn em sẽ được bình yên, thư thái đúng không?” Thẩm Khiêm ngoài cười nhưng trong không cười, khuôn mặt xanh lét khiến người khác vừa nhìn đã sợ.

Dung Phỉ thiếu chút đã gật đầu: “Không có, anh hiểu lầm rồi, tôi thật sự lo lắng cho anh…”

“Cảm ơn em, không cần.” Thẩm Khiêm đứng dậy, nháy mắt đã biến mất.

Dung Phỉ thấy Thẩm Khiêm đã đi, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, không ngờ ý tốt của mình lại khiến con quỷ này tức giận. Không phải chúng quỷ đều giành giật với nhau để được đi đầu thai sao, không thì đã không có nhiều con quỷ sa ngã muốn tìm người thế tội tới vậy, sao phản ứng của Thẩm Khiêm cứ như ai đào bới mộ phần tổ tiên nhà anh ta lên thế?

Thẩm Khiêm đi rồi, chắc sẽ không hiện ra nữa đâu.

Một quả táo chưa đủ no, nhưng vừa đắc tội với Thẩm Khiêm, Dung Phỉ không còn can đảm để mắt tới dĩa đồ cúng đó nữa, đành cố dằn cơn thèm khát của mình lại.

Ánh nắng ngày càng chói chang, căn phòng vốn lờ mờ trở nên sáng sủa hơn, nhưng cái giá lạnh của buổi đêm vẫn không cách nào xua đi được, may mà Dung Phỉ mặc khá dày, trùm thêm chăn bông, không đến nỗi bị cảm.

Vào ban ngày, ngoại trừ đói và lạnh thì Dung Phỉ thấy không có gì vất vả. Nhưng khi sắc trời ngày một tối, nỗi sợ vô hình lúc đêm về lại ùa tới, gặm nhắm dây thần kinh mẫn cảm của cô, ngay cả quan tài đã nhìn quen suốt một ngày cũng vì ánh sáng lờ mờ mà trở nên đáng sợ.

Chuyện xảy ra tối qua, ngoại trừ “mộng xuân”, những chi tiết khác Dung Phỉ đều không nhớ rõ, nhưng lại có ấn tượng rất sâu với cảm giác khủng hoảng đến gần như không thể thở nổi này. Cô rút người vào chăn, mắt không dám nhìn thẳng vào cỗ quan tài, thời gian trôi đi, cả người lại không khống chế được mà bắt đầu run lên.

Không phải nói mặt trời lặn sẽ dời mộ sao? Sao trời tối đen luôn rồi mà vẫn chưa có ai tới hết vậy?

Dung Phỉ nóng ruột, muốn nhìn về phía cửa nhưng lại không dám.

Trong bóng đêm, cô mơ hồ nghe được tiếng thở dài phát ra từ cỗ quan tài, chất chứa niềm tiếc nuối và nỗi oán hận, còn có cả cảm xúc không thể nói thành lời.

Dung Phỉ dựng thẳng lỗ tai, lông gà lông vịt nổi hết cả lên, bấu chăn bông run cầm cập.

“Thẩm khiêm? Thẩm Khiêm?” Dung Phỉ cố gọi hai tiếng, ánh mắt nhanh chóng dán chặt vào cỗ quan tài.

Quan tài vốn rất bình thường bỗng phát quang, ánh xanh lập lòe như ma trơi. Nhưng đây chưa phải điều đáng sợ nhất. Điều đáng sợ nhất chính là: “Rầm!” nắp quan tài bật ra, không ngừng lay động, màn sương trắng xám tản ra khắp nơi, có cả mùi tanh của thịt thối.

Trong trí nhớ, Thẩm Khiêm chưa từng hù dọa cô như thế, xem ra lần này cô nhổ râu hổ thật rồi!

Lúc cô sắp bật khóc, cửa phòng rốt cuộc cũng có động tĩnh.

Ổ khóa vừa vang lên một tiếng ‘tạch’, Dung Phỉ đã như được đại xá, không kịp chờ người mở cửa đã nhảy chân trần xuống đất phóng ra ngoài, đập cửa đùng đùng: “Mở cửa, mở cửa nhanh lên! Mau thả tôi ra ngoài!”

Cửa phòng mở ra, đầu Dung Phỉ liền đập vào ngực một người.

Tăng đạo sĩ bình tĩnh túm được Dung Phỉ, nhíu mày nhìn cỗ quan tài đã yên tĩnh trở lại. Dù không thấy cỗ quan tài kia có gì bất thường, nhưng ông ngửi được vị tanh tưởi phảng phất trong không khí.

“Cậu cả, có chuyện gì thế?” Vạn Cường theo sát phía sau Tăng đạo sĩ, thấy Dung Phỉ sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ hoảng loạn, cũng thử nhìn vào cỗ quan tài trong phòng.

Không hổ là đạo sĩ lâu năm, dù Tăng đạo sĩ đã phát hiện ra điều bất thường nhưng mặt vẫn thản nhiên như không: “Không sao, kêu người vào chuẩn bị động quan, dời mộ.” Vạn Cường đi rồi, Tăng đạo sĩ mới vỗ vỗ lên cái lưng đang run cầm cập của Dung Phỉ, lấy một lá bùa tam giác đã khai quang đeo lên cổ cô: “Nhóc Phỉ, không sao hết, làm xong nghi thức cuối cùng này rồi, về kêu chị Dung luộc mấy quả trứng, cháu ăn cho đỡ sợ.”

“Nhúc nhích, quan tài nhúc nhích kìa.” Dung Phỉ dúi đầu vô lòng Tăng đạo sĩ, nói cách nào cũng không chịu ngẩng lên: “Chỉ còn mỗi đống xương cốt, chắc không có chuyện xác chết sống dậy đâu nhỉ?” Cái cảnh xác chết sống dậy đó, chỉ nghĩ thôi mà người đã mướt mồ hôi rồi. Quả nhiên quỷ đều là thứ dối trá, dù bình thường có tỏ ra vô hại đến mức nào, một khi chạm trúng vảy ngược là đổi ngay sang chế độ dọa người!

“Sao mà nhúc nhích được, rõ ràng nó đang nằm yên ở đó mà.” Tăng đạo sĩ tiếp tục trấn an: “Chắc cháu bị nhốt ở đây lâu quá nên sinh ra ảo giác rồi, ha, bác nói này nhóc Phỉ, không phải bình thường gan cháu rất lớn sao? Sao giờ lại có thể bị một cái ảo giác tự tưởng tượng ra dọa tới mức run bần bật thế này, ngạc nhiên thật đấy. Cháu cứ run tiếp đi, để bác Tăng chụp lại một tấm làm kỷ niệm, hai ngày trước bác mới đổi cái di động đời mới, tiện xem thử chức năng chụp hình của nó luôn.”

Quả nhiên, Dung Phỉ lập tức đẩy Tăng đạo sĩ ra, cúi đầu nép qua một bên.

Vạn Cường nhanh chóng dẫn mấy người khiêng quan tài tới, cùng lúc đó, tiếng kèn trống cũng vang lên ngoài linh đường, kèm với tiếng tụng kinh.

Tăng đạo sĩ lấy ra mấy lá bùa vàng, cắn ngỏn giữa, dùng máu trên đầu ngón tay viết viết vẽ vẽ lên lá bùa rồi dán nó vào quan tài.

“Động quan”

Một tiếng động quan vừa vang lên, mấy người khiêng quan tài đã chuẩn bị sẵn lập tức trụ chân, nâng quan tài lên, Tăng đạo sĩ lấy chuông trong túi ra, vừa lắc vừa lẩm bẩm gì đó trong miệng, đi trước đoàn người.

Lần này Vạn Cường đi trước mấy người khiêng quan tài, rải tiền mua đường.

Làm người thân đưa tang, Dung Phỉ ôm bài vị đi ở cuối cùng, Không biết có phải do quá hoảng sợ hay không, cô luôn cảm thấy sau lưng không có ai sẽ bị mấy thứ không sạch để mắt.
Bình Luận (0)
Comment