Chào Chàng Quỷ Đẹp Trai Bên Cạnh

Chương 27

Theo tục lệ thì sau khi chôn cất, đạo sĩ phải về thẳng nhà, không được đi lung tung, bằng không sẽ gặp điều xấu, đồng nghĩa với việc Dung Phỉ phải về một mình. Điều này khiến cô lập tức cuống lên, sợ hãi thì cũng có, nhưng cái chính là cô bị mù đường, còn chủ yếu là về đêm, kêu cô về một mình, dám chắc là tới sáng cô vẫn chưa tìm được tới cổng.

Vạn Cường cũng không yên tâm để Dung Phỉ lại một mình: “Hay để tôi tiễn cậu?”

Vừa dứt lời, Tăng đạo sĩ đã vỗ “chát” vào gáy cậu ta.

“Có chồng của người ta ở đây, mày còn đi theo góp vui làm cái gì? Dám cắm sừng quỷ, mày chán sống rồi sao?”

Trái một câu chồng ở đây, phải một câu cắm sừng quỷ, Dung Phỉ và Vạn Cường liếc nhìn bài vị của Thẩm Khiêm rồi lại tái mặt nhìn nhau, bỗng thấy lòng ngổn ngang.

“Nửa đêm nửa hôm không về nhà ngủ, đứng ở giữa đường cái làm cái gì, về đi.” Tăng đạo sĩ thấy hai người mắt to trừng mắt nhỏ trông như hai đứa ngốc, vội túm Vạn Cường đẩy về phía trước, rồi nói với Dung Phỉ: “Nhóc Phỉ cháu đừng sợ, không phải đang ôm chồng cháu trong lòng đấy sau, còn có lá bùa bác Tằng cho cháu, yên tâm đi, không sao đâu.”

Nếu ông ta không phải là người lớn, Dung Phỉ đã đạp cho một phát. Cô tức giận trừng mắt liếc ông ta một cái, xoay người đi vào phố Sát Phòng, con phố này nối liền với phố Thuận Hà, dù không chắc sẽ không bị lạc đường nhưng vẫn đỡ hơn đi mấy con phố có ngã tư.

Thế nhưng, Dung Phỉ mới bước được hai bước đã bị Tăng đạo sĩ túm về.

“Gì thế?” Dung Phỉ nóng máu.

“Cháu đi nhầm hướng rồi.” Tăng đạo sĩ cười tươi như bông cúc: “Về tứ hợp viện thì nên đi phố Hậu, vừa thẳng lại vừa gần.”

“Về, về tứ hợp viện?” Dung Phỉ mất bình tĩnh. Cô cứ nghĩ cuối cùng mình cũng được về nhà ăn cơm nóng ngủ nệm êm, sao phải về đó nữa thế, có để cho người ta yên không vậy?!

“Đúng đó.” Tăng đạo sĩ gật đầu: “Theo quy tắc thì cháu phải ở lại tứ hợp viện đủ thất tuần, bốn mươi chín ngày, sau đó mới được về nhà mẹ đẻ, may là bên đàng trai không có nhà, không thì cháu phải ở đó tới tận ba năm chứ không chỉ bốn mươi chín ngày thôi đâu, lúc về nhà mẹ đẻ nhớ đem theo bài vị của chồng cháu về thờ ở nhà. Căn tứ hợp viện kia mẹ cháu có đặt một trăm hai tiền xung hỉ, xem như tiền thuê nhà để tổ chức việc vui cho các cháu, thế nên con quỷ này được tính là ở rể nhà cháu, có một chỗ ở, cũng đỡ phải làm cô hồn dã quỷ lang thang khắp nơi.”

Dung Phỉ nghe Tăng đạo sĩ nói một tràng dài, không biết phải phản ứng thế nào.

Tăng đạo sĩ thấy phản ứng như bị sét đánh của Dung Phỉ, lòng cũng khó xử, nhưng cuối cùng chỉ biết vỗ vai cô rồi dẫn đám người kia đi mất.

Đến tận khi đám người Tăng đạo sĩ khuất dạng, Dung Phỉ mới hoàn hồn, xoay người nhìn ngã ba trước mặt. Một cái là phố Sát Phòng nối liền với phố Thuận Hà, một cái phố Hậu nối liền phố Du Phường của tứ hợp viện, ở giữa là một con hẻm nằm giữa hai dãy nhà. Sau đó, ma xui quỷ khiến thế nào, cô lại hiên ngang bước vào con hẻm đó.

Tuy rẽ vào con hẻm này nhưng đầu óc Dung Phỉ vẫn tỉnh táo, cô không có gan đi một mình nên quyết định lấy điện thoại gọi cho người nhà, nhờ họ tới đón mình. Sờ soạng cả buổi chẳng thấy đâu, cô mới chợt nhớ ra mình đã để di động lại trong nhà lúc thay đồ cưới, nhất thời khóc không ra nước mắt.

Không thể gọi điện nhờ giúp đỡ, Dung Phỉ đành bất chấp tất cả mà đi tiếp. Nhưng đi một hồi, cô bắt đầu thấy sai sai.

“Ủa, sao quay về chỗ này rồi?”

Nhìn ngã ba đường quen thuộc trước mặt, Dung Phỉ hoang mang vò đầu, vẫn kiên quyết đi tiếp con hẻm cũ chứ không muốn đổi đường khác.

Nhưng dù cô đi tới đi lui bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn quay về cái ngã ba kia.

“Quái lạ, sao không có lối ra?”

Trước kia cô và Dung Nguyệt có từng đi qua con hẻm này vài lần, cô nhớ qua khỏi rạp phim phía trước là tới phố Du Phường, gần hơn so với phố Hậu, nhưng không hiểu sao cô cứ trở lại chỗ cũ. Cô chỉ đi thẳng một đường, có quẹo đi đâu đâu, sao về lại chỗ cũ được vậy? Bí hiểm quá rồi đó!

Nghĩ đến đây, Dung Phỉ chợt dừng bước, mờ mịt nhìn chung quanh, không ngờ mình đứng ngay trước cổng bệnh viện.

A, Má ơi!

Dung Phỉ chỉ muốn tìm miếng đậu hủ đập đầu chết quách đi cho rồi! CMN, đấu tranh tư tưởng dữ lắm mới quyết định đi con hẻm này, ai ngờ nó còn có thể vòng ngược lại chỗ cũ, trò lố bịch gì đây?!

Rõ ràng vào ban ngày, đây đều là những con đường quen đến không thể quen hơn, nhưng cứ đến tối là cô lại hoàn toàn mất phương hướng. Bốn phía của bệnh viện đều có ngã rẽ, Dung Phi nhìn qua nhìn lại, không biết phải đi đâu.

Nhưng, đúng lúc này, cảm giác lạnh lẽo thấm vào từng lỗ chân lông lúc trên núi lại kéo tới.

Dung Phỉ ôm chặt bài vị theo bản năng, từng nơ-ron trong đầu đều căng lên.

Giờ phút này, cô chỉ hi vọng có ai đó để hỏi đường, nhưng đêm hôm khuya khoắc, đừng nói người, đến quỷ còn chẳng có một con.

Nhắc đến chữ quỷ, Dung Phỉ lại bất giác rùng mình, tự mình dọa mình.

Cúi đầu nhìn bài vị trong lòng, lần đầu tiên Dung Phỉ hi vọng Thẩm Khiêm có thể xuất hiện. Nhưng, từ sau khi anh ta giận dữ biến mất thì không thấy ló mặt nữa.

Cảm giác lạnh lẽo sượt qua da khiến Dung Phỉ không dám nán lại lâu, âm khí ở bệnh viện vốn nặng, là nơi dễ gặp phải mấy thứ không sạch sẽ nhất.

Dung Phỉ không thèm đắn đo xem phải đi đường nào nữa, cứ nhắm mắt chọn đại một hướng.

Lần này cuối cùng Dung Phỉ cũng thoát được cái ngã ba kia, nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, cô lại tới cổng bệnh viện.

Dung Phỉ ngừng thở, không dám đứng lâu, vội xoay người rẽ sang một hướng khác. Mới đầu chỉ là đi nhanh, lúc sau đã thành co giò chạy trong hoảng loạn.

Từ lúc nhìn thấy bệnh viện, cảm giác cái lạnh thấm vào da vẫn cứ bám dính cô, như đang bị thứ gì đó không sạch sẽ để mắt tới, khổ nỗi không có một ai để nhờ giúp đỡ, cô trừ chạy cũng chỉ có chạy.

Bất chợt, mũi chân vấp phải thứ gì đó khiến Dung Phỉ té nhào xuống đất, bài vị đang ôm trong ngực cũng văng ra, kêu “cạch” một tiếng giữa màn đêm tối tăm tĩnh lặng.

Dung Phỉ bất chấp đau đớn, lồm cồm bò dậy định chạy tiếp. Nhưng vừa đứng lên lại trẹo chân té xuống, vài lần như thế, Dung Phỉ đau đến mức không đứng dậy nỗi. Bất lực, sợ hãi, uất ức, tất cả cảm xúc trộn lẫn vào nhau, đổ ập xuống, ép cho nước mắt chảy ra.

Dung Phỉ đang co người thút thít trong tuyệt vọng thì phía trước mơ hồ có tiếng bước chân. Cô ngẩng đầu, thấy một đứa bé mặc đồng phục thể dục màu xanh bước ra từ màn đêm, chầm chậm đi về phía mình.
Bình Luận (0)
Comment