Edit: SCR0811Xã Vĩnh Hưng là một nơi khỉ ho cò gáy chính hiệu. Từ nhiều năm trước, khi các nơi đã bắt đầu dựng nhà bằng tường đất, nơi đó vẫn kiên cường giữ vững phong cách nhà ở bằng cỏ tranh, cản được gió nhưng không cản được mưa. Dần dần, khi nhà lầu mái ngói đã mọc lên chi chít, ở đó cũng chỉ mới có một số ít nhà chịu cải tiến mái tranh thành tường đất.
Sở dĩ như thế, không phải bởi vì thôn dân quá nghèo, cũng không phải không mua được vật liệu, mà chủ yếu là do đường xá khúc khuỷu ghập ghềnh. Quốc lộ không thông vào thôn, toàn bộ xe tải đều phải chào thua, chỉ có xe đạp là miễn cưỡng vào được. Tuy nhiên, người lái phải cực kỳ có nghề, loạng quạng một cái là lao xuống mương ngay. Lao xuống mương là còn đỡ, ai xui xẻo còn có thể lao thẳng xuống sườn núi, chết không kịp ngáp.
Tầm hai năm nay, dân trong thôn mới chịu góp tiền xây đường nối liền với quốc lộ. Nói là đường vậy thôi, chứ so với đường nhựa ở những nơi khác, nó chỉ là dải bờ ruộng được mở rộng ra. Trời nắng thì xe ba gác với xe chở hàng có thể qua được, nhưng hễ mưa xuống thì con đường đó đủ khiến người ta phải khóc thét. Thêm nữa, do đường đất không chịu được sức nặng, mới hai năm mà đã bị xe cộ qua lại bào mòn trở nên gồ ghề nhấp nhô, trở thành thách thức lớn dành cho các hãng lốp xe. Ba bánh còn đỡ, xe hai bánh mà đi lên đây phải gọi là ngất ngây.
“Do là nhà cháu nên chú mới nhận đó, nếu là nhà khác, đoạn đường đó có bao nhiêu tiền chú cũng không đi.”
Đường quốc lộ phía ngoài còn đỡ, vừa quẹo sang đường ruộng, tài xế đã lầm bầm oán giận. Nói cho hay là vì tình nghĩa, kỳ thật còn không phải vì muốn kiếm thêm chút tiền ăn tết thôi sao.
“Ở trấn chúng ta, ai mà không biết chú Hứa tốt bụng.” Dung Phỉ vuốt mông ngựa: “Buôn bán mà, hiền cũng có chỗ tốt của hiền. Mấy tài xế ba bánh khác làm gì được như chú, cả ngày họ phải ngồi chờ mối, đắt hàng được nửa chú Hứa là đã phải cười trộm rồi.”
“Haizz, dạo này thu nhập đều từ tiền dịch vụ.” Chú Hứa lắc đầu, cảm khái: “Hai năm nay, việc làm ăn ngày càng khó khăn.”
“Đúng vậy.” Dung Phỉ cười cảm khái: “Tiền càng lúc càng khó kiếm, ngành nào kiếm cơm cũng khó như nhau.”
Chú Hứa định nói tiếp bỗng nhíu mày: “Sao xe kêu dữ vậy? Đừng nói là gặp trục trặc gì nha?”
Dung Phỉ ngẩn ra, cẩn thận lắng nghe, quả thật có tiếng: “Hay chú ngừng lại xem thử?”
Chú Hứa gật đầu, tắt máy, nhảy xuống đầu xe, lượn một vòng quanh thùng xe.
“Chú Hứa, có nhìn ra xe bị gì không?” Dung Phỉ hỏi xong cũng nhảy xuống xe, đi theo qua đó.
Chú Hứa xắn tay áo: “Không có gì, bánh xe bị thủng rồi, chú có sẵn bánh dự phòng, thay vào là xong, nhưng phải tốn chút thời gian.”
“Vậy là tốt rồi.” Dung Phỉ thở nhẹ một hơi, cũng xắn tay áo. Tuy cô mù tịt chuyện thay lốp xe, nhưng vẫn có thể phụ giúp chú Hứa ít nhiều.
Việc thay bánh xe tốn tầm nửa tiếng.
Nhưng chuyện này chưa là gì, điều đau đớn hơn cả là xe của họ đang dừng ngay ngã ba đường.
Do hiếm khi tới xã Vĩnh Hưng nên cũng chỉ nhớ được mang máng đường đi. Dung Phỉ mù đường không cần nhắc đến, chú Hứa nghe nói cũng chỉ mới theo ông nội đến đây đúng một lần. Lúc ấy chú mới 8-9 tuổi, đến giờ cũng đã gần 40 năm. Đường lớn còn đỡ, vừa qua ngã rẽ liền bắt đầu luống cuống, cũng không tìm được ai để hỏi đường, chỉ đành dựa vào trí nhớ mơ hồ mà rẽ đại vào một hướng. Nhưng mà, nếu chỉ là ngã rẽ bình thường còn dễ chọn, đi nhầm có thể quay đầu đi lại, đứng trước một cái ngã ba, cả hai người đều hoàn toàn chết lặng.
“Uầy, chú Hứa, chúng ta phải tới cầu treo sườn núi Trần Gia, hẳn phải có cầu treo gì đó mới chúng chứ. Chúng ta đi nãy giờ, đường cứ phẳng lỳ lỳ, đừng nói cầu treo, đến đá còn chẳng thấy nữa là.” Xe vừa dừng lại, Dung Phỉ liền nhảy xuống nhìn quanh, càng nhìn càng thấy không ổn: “Không chạy đâu được, chắc chắc chúng ta đi lầm đường rồi.”
“Ừ, chú cũng cảm giác được là mình đi nhầm.” Chú Hứa đưa mắt nhìn quanh, cố gắng lục lọi chút trí nhớ mơ hồ trong đầu: “Cả một bóng ma cũng không có, biết tìm đâu ra người để hỏi đường đây!”
Những lúc thế này, Dung Phỉ đặc biệt kiêng kị mấy từ ‘ma quỷ’, vừa nghe chú Hứa nói thế, cô liền rùng mình: “Chần chừ ở đây mãi cũng không phải cách, cháu thấy chúng ta nên quay đầu xe đi.”
“Đành vậy.” Chú Hứa phiền muộn thở dài, bất đắc dĩ gật đầu.
May thay, sau khi họ vòng lại, vừa đi tới ngã ba thì đụng phải một thôn dân đang vác cuốc. Cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.
“Chú ơi, cho cháu hỏi thăm một chút.” Thấy thôn dân kia đi càng lúc càng xa, Dung Phỉ vội cất tiếng kéo người lại, chờ chú ấy quay đầu, cô hỏi ngay: “Cầu treo sườn núi Trần Gia phải đi hướng nào vậy ạ?”
“Hai người muốn tới cầu treo sườn núi Trần Gia sao?” Thôn dân hơi bất ngờ: “Đoạn đường đó mấy hôm trước vừa bị sạc lỡ, không dễ đi, hai người rẽ sang trái là tới.”
Dung Phỉ nghe thấy có sạc lỡ, bất giác nhíu mày, nhưng vẫn không quên cảm ơn thôn dân: “Cháu biết rồi, cảm ơn chú!”
“Hỏi đường thôi mà, cảm ơn làm gì!” Thôn dân tươi cười lắc đầu, vác cuốc đi thẳng về phía trước.
“Sạc lỡ, chưa biết chừng đường cũng bị lấp rồi.” Dung Phỉ áy náy nhìn lên chú Hứa cũng đang nhíu mày rối rắm: “Muốn chuyển bàn tới nơi, có khi phải nhờ chú Hứa khiêng giúp.”
“Kệ đi, đã đến tận đây rồi, khiêng thì khiêng.” Sắc mặt chú Hứa không tốt, nhưng vẫn miễn cưỡng gật đầu: “Tiền đã lấy không dễ trả, sau này có gặp mấy mối kiểu này cháu đừng nhận thì hơn. Cháu xem chúng ta tốn bao nhiêu công sức, tiền chưa biết có kiếm được hay không đã thấy phí mất nửa ngày rồi.”
“Dạ, dạ, dạ, để chú phải vất vả rồi.” Dung Phỉ cũng biết mình gây nhiều phiền phức cho ông, vội cười lấy lòng: “Chú yên tâm, tiền công vụ này chúng ta sẽ tính lại.”
Nghe nói thế, sắc mặt chú Hứa mới tốt lên được chút.
Không ngờ Dung Phỉ đoán đúng thiệt, xe vừa tới sườn núi Trần Gia, đường đã bị một đống đá to lấp ngang. Cũng may, cạnh đường bờ ruộng là đồng lúa, không phải sơn cốc hay dốc núi, vẫn có thể khiêng bộ qua được.
Khổ cực như thế, nếu hỏi Dung Phỉ có hối hận vì đã nhận làm mối này hay không, quả thật Dung Phỉ không có cách để hối hận. Vụ mua bán này ngay từ đầu cô đã không muốn làm, toàn bộ đều do cô gái thần kinh kia ép mua ép bán, không trâu bắt chó đi cày.
Từ nơi này đến chỗ cầu treo còn phải qua ba khúc cua, lái xe chỉ mất vài phút nhưng đi bộ ít nhất cũng cần từ mười đến hai mươi phút, còn phải vác thêm bộ bàn ghế, không cần nói cũng biết là cực đến cỡ nào.
Chú Hứa khiêng cái bàn còn đỡ, dù sao cũng là đàn ông lưng dài vai rộng. Nhưng Dung Phỉ, một mình khiêng bốn năm cái ghế, mệt bở hơi tai. Cả đoạn đường dài cô đều phải nghiến răng, cố sức bước từng bước, cả vai và hai cánh tay đều đau như sắp đứt lìa.
Tốn bao công sức mới đến được cầu treo, hai người lại lần nữa há hốc mồm.
Đưa mắt nhìn quanh, khắp nơi chỉ toàn là trúc với đất hoang, không có lấy một căn nhà.
“Dung Phỉ này, con có chắc nhà người mua ở đây không?” Chú Hứa vừa khiêng cái bàn vừa nhìn quanh, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng.
Dung Phỉ thả vội mấy cái ghế xuống, lấy địa chỉ ra xem: “Đúng mà. Địa chỉ này do người mua tự viết, đúng là cầu treo sườn núi Trần Gia mà?”
“Có khi nào cháu bị người ta đùa giỡn rồi không?” Chú Hứa đặt cái bàn xuống, bắt đầu mất bình tĩnh: “Cháu nhìn chỗ này đi, sao có người sống được chứ? Rừng trúc này toàn là mồ mả, không phải bị đùa giỡn thì còn sao nữa. Chúng ta khiêng đi xa như vậy thì cũng thôi đi, còn phải khiêng ngược trở về. Ối trời ơi!”
Dung Phỉ nhìn tờ địa chỉ trên tay, lại dong mắt nhìn xung quanh, hồi tưởng lại nét khác thường của vị khách nữ kia, trong lòng cũng có cảm giác tương tự. Vừa nhìn đã thấy vị khách đó đầu óc không bình thường, chưa biết chừng cô bị bà điên đó trêu chọc thiệt.
“Gặp quỷ rồi, đúng là xui tận mạng mà. Bỏ đi, khiêng đồ về thôi, cũng đâu còn cách nào khác.” Chú Hứa ngẫm nghĩ, gặp phải chuyện xúi quẩy kiểu này, người bán mới là người buồn nhất nên ông cũng không oán giận gì nhiều. Dù có thế nào thì tiền công của ông cũng không chạy đi được.
Dung Phỉ quệt miệng, buồn bực thở hắt ra. Đành vậy, chưa nói đến chuyện tổn thất, hai cánh tay cô chắc phải chịu đau một thời gian.
Hai người vừa định nâng đống bàn ghế lên thì quanh người bỗng nổi lên một màng sương, ráng chiều tà phút chốc cũng lặng đi.
“Uầy, sao tự dưng hôm nay lại có sương mù thế? Đoán chừng tối nay sẽ có mưa rồi.” Chú Hứa đang rầu thì chợt thấy một cô gái mặc áo lông dài màu đen từ trên đỉnh núi đi về phía này: “Ê, có người đến kìa!”
Dung Phỉ đứng ngẩn trong màn sương bị tiếng la của chút Hứa cắt ngang dòng suy nghĩ. Cô giương mắt nhìn lên, quả thật có người đang đi về phía này, không phải ai khác mà chính là vị khách mua bàn kia.
“Chú Hứa, là chị gái đó mua bàn đó. Tốt quá rồi, chúng ta không cần cực nhọc khiêng về nữa.” Thấy được người tới là ai, Dung Phỉ thầm nhảy cẩng trong lòng, thiếu chút cười to ra tiếng, còn vui hơn trúng sổ xố!
“Bàn giao tới rồi à?”
Vẫn là giọng điệu trầm thấp, chậm rãi như trước. Dù cô gái bước từng bước một, hai người vẫn có cảm giác nhoáng cái người đã lướt tới trước mặt. Lạ nữa là, có vẻ cô ta không thích đối mặt với người khác, cứ cúi gầm mặt.
“Vâng, tới rồi, chỉ do đường không dễ đi nên tốn chút thời gian.” Khách hàng là thượng đế, dù lúc trước có bực bội cỡ nào, trước mặt vẫn phải tươi cười chào đón. Dung Phỉ vừa nói vừa lấy vòng bạc ra, đưa cho cô ta: “Đúng rồi, vòng này em trả lại cho chị, chị cứ trả đủ tiền là được, vậy dễ hơn.”
Người phụ nữ ngưng mắt nhìn vòng tay, im lặng đưa tay ra nhận. Khi đầu ngón tay lơ đãng chạm vào nhau, cảm giác lạnh lẽo truyền tới khiến Dung Phỉ run lên. Nhưng cô không quá để tâm, trời lạnh như thế, nếu cô không vận động chắc tay cũng cóng luôn rồi, nói chi đến người khác.
“Tôi có đem theo tiền, đây là bốm trăm ba, em đếm lại đi.” Cô ta đeo lại vòng vào tay rồi lấy tiền ra đưa cho Dung Phỉ.
“Chị tính tiền chuẩn ghê, tiền xe không nhiều không ít, vừa đúng ba mươi đồng.” Đếm tiền xong, Dung Phỉ nở nụ cười: “Nhà chị ở phía trước sao? Để tụi em khiêng đồ tới nhà giúp chị?”
“Không cần.” Người phụ nữ cuối đầu, nhả chậm từng chữ: “Chỉ có vài bước, tôi nhờ người nhà ra khiêng vào là được.”
Dung Phỉ gật đầu: “Vậy cũng được, tụi em về trước đây.”
“Ừ.” Người phụ nữ gật đầu.
Hai người không nấn ná thêm nữa, xoay người trở về.
Đi được một đoạn, người phụ nữ kia mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đen kịt, sắt mặt âm trầm, khóe miệng nhoẻn nhẹ để lộ ý cười yếu ớt: “Xem ra là một đứa nhỏ thành thật, không tham không gian.”
“Dung Phỉ, sao chú cứ thấy người phụ nữ kia là lạ thế nào ấy?” Đi được một đoạn xa, chú Hứa không nhịn được, quay đầu nhìn lại, cả bàn và người đều không còn.
“Đúng là có hơi lạ.” Dung Phỉ gật đầu, tràn đầy sự đồng cảm: “Cách ăn mặc thì bình thường, nhưng…”
“Tội ghê.” Chú Hứa lắc đầu đầy thương tiếc: “Vẫn còn ra phố mua đồ được, hẳn là bệnh cũng không đến nỗi nghiêm trọng.”
“Chắc vậy.” Dung Phỉ cười cười: “Làm người, không cầu gì khác, chỉ cầu cả đời không bệnh không tai, bình an đến già.”
Đường trở về, do đi không nên thoải mái hơn hẳn, hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mấy chốc đã tới được xe.
“Chú Hứa, để cháu trả tiền xe cho chú, cộng thêm phí dịch vụ, cháu đưa chú năm mươi đồng có được không?” Dung Phỉ vừa nói vừa đưa tay vào túi lục lọi.
“Được, cháu cứ xem rồi làm.” Chú Hứa cười cười, cả người thoải mái hơn nhiều so với lúc đến.
Người phụ nữ kia chỉ đưa có ba mươi tệ, nhưng do chú Hứa lái xe cực nhọc nên Dung Phỉ đưa hẳn cho ông năm mươi tệ.
Lúc về lại tới trấn, trời cũng vừa tắt nắng.
Tuy chú Hứa không phải người trong trấn nhưng quanh năm suốt tháng đều lái xe giao hàng trong trấn, cũng nghe nhiều về bệnh mù đường của Dung Phỉ, tiễn phật tiễn đến Tây Thiên, ông quyết định lái xe đưa cô về tới nhà.
Dung Phỉ vô cùng biết ơn vì điều này. Khả năng lạc đường khi đi một mình ban đêm của cô không phải nhỏ đâu. Mấy tài xế khác cũng biết cô có bệnh mù đường, nhưng được mấy ai đưa cô về tận nhà như chú Hứa.
Dung Nguyệt và Lý Thấm đã về, vừa nghe tiếng liền chạy ra đón.
“Về rồi sao, cậu đi lâu quá, dì còn đang nóng ruột kia kìa.” Lý Thấm lao tới, túm vai Dung Phỉ kéo vội vào trong.
“Úi…” Hành động thô lỗ của cô khiến Dung Phỉ phải rụt vai: “Cậu thả tay ra mau, vai tớ chắc bị thương lúc khiêng ghế rồi, đau quá.”
Lý Thấm nhướng mày, vội thu tay lại: “Bị thương hả? Trong nhà có dầu nóng không? Để lát tớ xoa bóp cho cậu.”
“Không sao đâu, nghỉ ngơi hai ngày là ổn thôi.” Dung Phỉ từ chối, vừa bước vào liền đụng mặt mẹ Dung từ trong phòng đi ra. “Mẹ”
“Về rồi à, không sao chứ?” Mẹ Dung vừa thấy người liền thở phào một hơi, thân thiết hỏi han.
“Hơi trắc trở nhưng cũng ổn.” Dung Phỉ lắc đầu, nói xong liền lục túi lấy tiền. Nhưng mà, lúc đưa tới tay mẹ Dung, ai nấy đều há hốc mồm.