Edit: SCR0811Nhà họ Trương ăn ở thế nào, người trong trấn đều hai năm rõ mười.
Dung Phỉ đi đằng cuối, nghe rõ từng tiếng chửi của Trần Bằng, tức đến đau ngực. Hừ, định giết người phóng hỏa luôn à? Được! Cô sẽ chóng mắt lên xem nhà họ Trương có thể làm được đến bước nào!
“Đừng sợ, có anh đây.” Thẩm Khiêm đan chặt mười ngón tay hai người vào nhau, cười trấn an Dung Phỉ, nhưng khi nhìn sang nhà họ Trương, trong mắt anh chợt lóe lên vẻ hung ác.
“Em tức.” Dung Phỉ cũng trừng mắt liếc nhà họ Trương, giận dữ cắn răng.
“Mấy người đó không đáng.” Thẩm Khiêm nhéo hai má đang bạnh ra vì tức của Dung Phỉ, kéo cô bước đi: “Nếu họ dám làm xằng làm bậy, anh nhất định sẽ không để họ yên đâu.”
“Về thôi, họ không làm ra nổi cơm cháo gì đâu.” Dung Phỉ buông một câu nhận xét. Tuy nhà họ Trương có dính líu với xã hội đen, nhưng gã Trần Bằng đó chỉ là thùng rỗng kêu to, chửi mắng hăm dọa thì hay chứ làm gì có gan làm thật. Còn hai ông bà nhà họ Trương, dù có không cam lòng thì đã sao, binh đến tướng chặn!
Về tới nhà, chưa kịp ngồi nóng đít thì dì Hai đã chạy đến gõ cửa.
“Dì Hai.” Dung Phỉ ra mở cửa, hơi sửng sốt khi thấy dáng vẻ khẩn trương của dì Hai. Chuyện gì nữa thế? Không thể yên ổn đón tết được sao?
“Phỉ Phỉ, ba mẹ con đâu?” Dì Hai gật đầu với Dung Phỉ rồi lách cơ thể phốt phát của mình qua khe cửa.
“Ở trong phòng.” Dung Phỉ vội nghiêng cười cho dì Hai qua.
Dì Hai ba chân bốn cẳng đi thẳng vào trong.
Dáng vẻ hấp ta hấp tấp của bà đủ để Dung Phỉ nhận ra có chuyện gì đó, vội đóng cửa rồi chạy theo.
“Chị hai, sao gấp gáp thế, có chuyện gì à?” Mẹ Dung đang trong bếp rửa hoa quả, thấy dì Hai thì có phần ngỡ ngàng, vội thả mâm trái cây xuống bàn, kéo bà tới bên sô pha, tiện đà nhắc nhở Dung Nguyệt đang xem TV: “Tiểu Nguyệt, bật nhỏ TV lại.”
Dung Nguyệt cầm điều khiển chỉnh âm lượng, thấy Dung Phỉ nhăn mày bước vào, cô quay sang Lý Thấm, lại ngẩng mặt lên nhìn dì Hai, thấy sắc mặt bà không tốt, dứt khoát tắt luôn TV.
“Em bốn của Trương Tú Chi vừa tuyên bố.” Dì Hai cầm đại ly trà trên bàn lên uống một hơi, mặc kệ nó là của ai: “Nói tụi em dám lấy năm ngàn của chị hắn, hắn sẽ lấy mạng cả nhà tụi em. Haizz, tụi em cũng thật là, sao không chịu gọi điện báo cho chị một tiếng. Thằng bốn nhà họ Trương đó là lưu manh chính hiệu, rượu chè cờ bạc ma túy không gì không chơi, tụi em động tới hắn, hắn sẽ không chịu để yên đâu?”
Dung Phỉ nghe xong, cặp mày dần giãn ra. Còn tưởng là chuyện gì, ra là chuyện này.
“Tụi con biết rồi. Dì đừng lo, tên đó chỉ giỏi khua môi múa mép thôi, không dám làm thiệt đâu.” Dung Phỉ cầm ly rót trà cho dì Hai: “Nếu hắn có gan làm thiệt thì cũng đâu đến mức cả băng năm mươi mấy người chỉ còn le que vài tên, lăn lộn cả nửa đời mà vẫn chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ.”
“Đúng đó, Dung Chính tôi việc gì phải sợ hắn, có giỏi thì cứ tới đi!” Cùng lúc đó, ba Dung từ phòng trong bước ra, trừng mắt nói lớn.
“Nói thì nói vậy, nhưng đề phòng một chút vẫn hơn, tết tới nơi rồi, xảy ra chuyện gì thì mệt lắm?” Dì Hai đón lấy ly nước Dung Phỉ đưa, nốc một hớp lớn, lướt nhìn một vòng rồi hỏi: “Ủa? Nghe nói mẹ chồng em lên đây hả? Sao không thấy bà ấy đâu thế?”
“Tới từ lúc tờ mờ sáng, lại mệt nhọc cả buổi sáng nên giờ đang ngủ trong phòng.” Mẹ Dung nói.
“Ừ, chị chỉ muốn tới nhắc nhở tụi em thôi, nói sao thì cũng nên đề phòng chút đi.” Dì Hai đặt chén xuống, không vội đứng dậy là sáp sát lại chỗ mẹ Dung, ra vẻ thần bí: “Còn nhớ vụ tứ hợp viện ở phố Du Phường vài ngày trước vừa bị tà ma quấy phá, phải đình công không? Chị nghe đồn là Mạnh Đức Hải ra giá cao mời Trương sư phụ tới làm phép, mấy ngày nữa sẽ tiếp tục khởi công.”
“Trương sư phụ, Trương sư phụ nào?”
Ba Dung, mẹ Dung liếc nhau, không biết Trương sư phụ là ai?
“Là ông chủ quán mỳ Trương Bình đó. Trước đó ông ta còn từng đến nhà chị làm lễ cúng bái.” Dì Hai liếc mắt, nói tiếp: “Nghe nói căn tứ hợp viện đó cũng do Trương sư phụ khuyên Mạnh Đức Hải mua, nói là tuy có ma nhưng là nơi có phong thủy cực tốt, chỉ cần Mạnh Đức Hải dọn tới đó, bảo đảm có thể giàu nứt khố đổ vách.”
Giàu nứt khố đổ vách thì đã sao, cũng phải có người thừa kế mới được.
Đây chính là tiếng lòng chung của tất cả mọi người. Nhưng nhà họ không có thói quen cắt ngang lời người khác, chỉ có thể thầm phỉ nhổ. Cộng thêm âm hôn của Dung Phỉ được tổ chức ở tứ hợp viện, vậy nên nơi đó với họ cũng có chút đặc biệt.
“Làm phép? Lúc nào cơ?” Dung Phỉ không thể bình tĩnh như những người khác, cô hỏi vội.
“Mới hôm qua thôi.” Dì Hai không hiểu sao Dung Phỉ phải sốt ruột như thế, nhưng vẫn nói: “Nói là muốn dùng máu của ba loài vật là mèo đen, chó mực và gà trống để trấn trạch. Hôm qua Mạnh Đức Hải vừa dán bùa lên người tụi nó rồi thả trong tứ hợp viện, định ba ngày nữa sẽ bắt đầu làm phép.”
Dì Hai còn chưa dứt lời, trái tim của Dung Phỉ bỗng đập lỡ một nhịp. Không chỉ vì quan hệ với Thẩm Khiêm mà trong khoảnh khắc vừa rồi, cô bỗng thấy giữa mình và tứ hợp viện như có mối dây liên kết nào đó vô cùng thân thiết, khiến cô cực độ bất an.
Dung Phỉ giương mắt, chợt thấy Thẩm Khiêm từ phòng cô bước ra, sắc mặt âm trầm.
“Anh đến Thẩm gia một chuyến.” Giọng Thẩm Khiêm âm trầm, cả người đều toát ra lệ khí, nếu không vì sợ Dung Phỉ lo lắng thì anh đã đi thẳng ra cửa mà không cần thông báo lấy một câu.
“Em…” Ba chữ ‘đi với anh’ còn chưa kịp nói ra, Dung Phỉ đã thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình đầy quái dị, đành quyết đoán kéo tay Lý Thấm: “Lý Thấm, đi với tớ một chuyến.”
“Phỉ Phỉ, con đi đâu thế?” Mẹ Dung đứng lên hỏi với theo. Cái ên nhà họ Trương kia vừa hăm dọa như thế, Dung Phỉ và Lý Thấm lại chạy ra ngoài, họ không lo lắng sao được.
“Ra ngoài mua mấy thứ, lát nữa tụi con về ngay!” Thấy Thẩm Khiêm sắp bay xuyên qua cửa, Dung Phỉ kéo Lý Thấm chạy vội.
Đây đâu đơn giản chỉ là mua mấy thứ! Dung Nguyệt bỏ luôn ý định về phòng chơi trò chơi, bỏ lại một câu: “Mẹ, con cũng đi.”, rồi cũng chạy theo: “Chị chờ em với, em đi chung với các chị!”
Lúc ba chị em Dung Phỉ ra tới cửa, Thẩm Khiêm đã khuất dạng.
Nhớ đến dáng vẻ điên cuồng lúc trước của Thẩm Khiêm, Dung Phỉ bỗng rùng mình.
Không được, nếu Thẩm Khiêm thật sự nổi điên, tụi cô có tới cũng không làm gì được. Tăng đạo sĩ, cô phải dẫn ông theo!
Dung Phỉ nghĩ kỹ rồi quay đầu chạy về phía tiệm mai táng của Tăng đạo sĩ.
Lý Thấm và Dung Nguyệt tuy không hiểu gì nhưng cũng không vội hỏi, chỉ cắm đầu chạy theo.
Dung Phỉ chạy được nửa đường thì thấy Tăng đạo sĩ bộ dạng ủ rũ đi về phía này.
“Bác Tăng!” Dung Phỉ vội kéo tay áo Tăng đạo sĩ, chặt đến mức ống tay áo xuất hiện nếp nhăn.
Tăng đạo sĩ ngước nhìn Dung Phỉ: “Thẩm Khiêm đi rồi à?”
“Dạ.” Dung Phỉ gật đầu liên tục.
“Đi, vừa đi vừa nói.” Tăng đạo sĩ vỗ nhẹ lên tay Dung Phỉ: “Haizz, hai ngày trước bác có việc phải đến thôn Vĩnh Gia làm phép, hôm nay trở về vừa hay tin liền đoán chắc Thẩm Khiêm sẽ nổi điên.” Nhớ đến bộ dạng phát điên lần trước của Thẩm Khiêm, đến giờ ông vẫn còn sợ.
Lý Thấm và Dung Nguyệt đi đằng sau, tuy không hiểu ất giáp gì cả nhưng cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng căng thẳng của hai người.
“Rốt cuộc là chuyện gì mà họ gấp gáp thế?”
“Ai biết? Cứ đi theo đi!”
Dù không biết là chuyện gì nhưng nhìn sắc mặt trắng bệch, mướt mồ hôi của Dung Phỉ, chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Hình như vừa nãy có nghe được chữ Thẩm Khiêm… chồng quỷ của Phỉ Phỉ, chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến tên quỷ hay ghen đó?
Lý Thấm ngẫm nghĩ một hồi liền đoán được đại khái.
Vừa đến cổng tứ hợp viện, họ đã nghe được tiếng ‘gà bay chó sủa’ ở bên trong. Do buổi làm phép sẽ được tổ chức vào ba ngày sau nên trừ đám động vật đang la hét ầm ĩ ra thì không có ai ở đây cả.
Ngạc nhiên thay, Thẩm Khiêm không hề nổi điên. Lúc họ tới nơi, anh chỉ nghiêm trang đứng ở cửa, tay bên người nắm chặt lại thành quyền.
“Thẩm Khiêm?” Dung Phỉ thở nhẹ ra một hơi, bước tới nắm tay anh. Lạ ở chỗ, vừa thấy tứ hợp viện Dung Phỉ liền hồi hộp bất an, ngực thắt lại, hơi thở cũng trở nên dồn dập. Sợ Thẩm Khiêm lo lắng nên cô cắn môi cố nhịn, nhưng sắc mặt ngày càng trắng bệch, thậm chí còn rịn cả mồ hôi.
“Thẩm Khiêm, cậu bĩnh tĩnh lại đi.” Tăng đạo sĩ biết tâm trạng Thẩm Khiêm lúc này đã bên bờ vực của sự bùng nổ, định lên tiếng trấn an nhưng vừa lướt thấy sắc mặt của Dung Phỉ, ông liền kinh hãi: “Nhóc Phỉ, cháu sao thế?”
Dung Phỉ muốn lắc đầu, nhưng tay lại không khống chế được mà run lên. Cô vội cắn môi để ngăn mình phát ra tiếng rên.
“Chị!”
“Phỉ Phỉ!”
Dung Nguyệt và Lý Thấm không thấy được Thẩm Khiêm, nhưng lại rõ mồn một tình trạng của Dung Phỉ, dợm bước tới đỡ cô thì bị Tăng đạo sĩ lắc đầu cản lại, chỉ đành đứng một chỗ lo lắng suông.
“Bác Tăng, chuyện này là sao hả? Sao đang yên đang lành chị cháu lại thành ra thế này?” Dung Nguyệt không thể im lặng nổi nữa.
“Tụi cháu ra kia đứng đi, đừng dính vào chuyện này!” Hiếm khi Tăng đạo sĩ lộ vẻ ngoài mạnh trong yếu thế này. Tuy từ sắc mặt của Dung Phỉ ông biết chuyện này không đơn giản, nhưng cụ thể thế nào chắc chỉ mình Thẩm Khiêm rõ. Nhớ đến dáng vẻ đau đến ngất đi của cô lần trước, ông hét lên với Thẩm Khiêm: “Thẩm Khiêm, nhóc Phỉ bị gì rồi kìa. Cậu mau tỉnh táo lại cho tôi, bằng không, nó xảy ra chuyện gì là cậu phải hối hận đấy!”
Những tưởng Thẩm Khiêm sẽ không nghe được những gì mình nói thì giọng anh bỗng vang lên: “Căn nhà này bị bày thất sát trận, còn hủy cả quỷ môn.” Trong lúc nói chuyện, sương trắng không ngừng tỏa ra, lượn lờ quanh cánh tay đang nắm chặt nhau của hai người, chẳng mấy chốc đã bao phủ cả người Dung Phỉ: “Ha… định chó cùng rứt giậu à!”
Cơn đau ngực dần dịu xuống. Hồi lâu sau, Dung Phỉ mới thôi run rẩy, thở nhẹ ra một hơi.
Thấy sắc mặt của Dung Phỉ đã đỡ hơn, Thẩm Khiêm mới nói với Tăng đạo sĩ: “Đạo trưởng có đem theo phù ngưng hồn không?”
“Sao, cậu còn phải nhờ tới thứ đó mới vào được cơ à? Trận pháp này lợi hại thế sao, đến cậu cũng không làm gì được?” Tim Tăng đạo sĩ phút chốc dâng lên tới tận cuống họng.
“Là để dán lên người Tiểu Phỉ.” Thẩm Khiêm cau mày. Dù cơn đau của Dung Phỉ đã bị áp chế, màn sương trắng quanh người vẫn lượn lờ không giảm.
Tăng đạo sĩ sững người: “Để tôi về lấy… à không, để tìm thử xem có đem theo không đã.”
Tăng đạo sĩ tháo túi trên vai xuống, lục tìm một hồi mới lấy ra được hai lá bùa vàng: “Vừa may có đem theo hai tấm.”
Vừa dứt lời, hai tấm bùa ngưng hồn liền bay vào tay Thẩm Khiêm. Tăng đạo sĩ còn chưa kịp phản ứng, anh đã dán nó lên ngực và bụng của Dung Phỉ.
“Cậu… một là đủ rồi, sao cậu lãng phí thế?” Thấy toàn bộ phù ngưng hồn đều bị dán cả lên người Dung Phỉ, Tăng đạo sĩ đau như bị cắt thịt.
Thẩm Khiêm thả tay Dung Phỉ ra, sương trắng vẫn lượn lờ quanh người cô.
“Tạm thời phải nhờ đạo trưởng chăm sóc Tiểu Phỉ rồi.” Nói xong, Thẩm Khiêm liền bước vào tứ hợp viện.
“Thẩm Khiêm, em đi với anh.” Thấy anh định vào đó một mình, nhớ lúc nãy anh có nói trong tứ hợp viện có bày thất sát trận, Dung Phỉ sốt ruột muốn giữ chặt tay anh, nhưng cơ thể lại bị màn sương trắng giữ chặt, không cựa quậy được.
Thẩm Khiêm dừng bước, xoay người: “Ngoan, ở đây chờ anh.”
“Nhưng…”
“Trận pháp cỏn con ấy không làm gì được anh đâu.” Quả thật, thất sát trận không đủ sức uy hiếp Thẩm Khiêm, nhưng lại có khả nặng làm hại tới những quỷ hồn trong tứ hợp viện, thêm nữa…
Thẩm Khiêm vừa rẽ màn sương bước vào, cảnh tượng gà bay chó sủa bên trong bỗng im phăng phắt.
Trận pháp được bố trí ở chính viện, bảy cây đinh cực sát cắm ở bảy hướng đại diện cho sinh môn và quỷ môn, ba con vật thì đang bị giam trong trận pháp.
Nhìn sơ qua thì có vẻ Lương Cảnh Thần muốn dùng thất sát trận để đuổi cùng giết tuyệt những quỷ hồn trong tứ hợp viện, nhưng dù trận pháp được bố trí hết sức tinh vi thì Thẩm Khiêm vẫn nhận ra được điểm bất thường.
“Hừ, còn thiết lập cả phệ hồn môn, xem ra mục đích của Lương Cảnh Thần không phải đuổi tận giết tuyệt mà muốn mượn dùng sát hồn của sư phụ và sư nương.” Dã tâm của Lương Cảnh Thần đã phần nào giúp cho công việc giải cứu của Thẩm Khiêm trở nên nhẹ nhàng hơn, chỉ có Tiểu Bảo…
Thẩm Khiêm đứng yên không nhúc nhích, nhưng sương trắng lại như vật sống, lấy anh làm trung tâm, tản ra khắp bốn phương tám hướng, bao chặt phía trên trận pháp. Cùng lúc đó, dù giấy đỏ được bung ra, bắn từng luồng sáng về phía bảy cây đinh trên mặt đất.
“Phịch!” Khí đen đột ngột tràn ra từ mấy lỗ đinh cực sát.
Sương trắng phía trên bắt đầu ngưng tụ thành hơi nước, nhỏ tí tách xuống mặt đất. Chẳng mấy chốc, không khí xung quanh đã trở nên ẩm ướt, cây cối xung quanh cũng đẫm hơi sương. Theo đó, bùa chú dán trên người mấy con vật dần bong ra.
Bùa chú vừa bong ra, mấy con vật trong trận pháp như bị rút hết sức lực, té ‘oạch’ ra đất, cơ thể run run báo hiệu tụi nó chưa chết.
“Thím Toàn.”
Thẩm Khiêm vừa cất giọng, bóng dáng của thím Toàn chầm chậm bước ra khỏi màn sương, trong tay đang ôm một đứa trẻ quỷ.
“Đưa đứa nhỏ cho tôi.” Thẩm Khiêm đón lấy đứa trẻ từ tay thím Toàn, nhìn máu tươi không ngừng chảy ra từ người nó, mày nhăn lại.
“Ông chủ Thẩm…” Mặt thím Toàn đẫm nước mắt: “Cậu mau xem cho đứa nhỏ đi, nó…”
“May mà tôi tới kịp.” Thẩm Khiêm tặng cho thím Toàn một ánh mắt trấn an, tiếp đó, ngón trỏ điểm lên trán đứa nhỏ, sương trắng tràn ra từ đầu ngón tay nhanh chóng bị đứa trẻ hấp thu. Lát sau, máu tươi trên người đứa trẻ dần chui lại vào cơ thể: “Thím Toàn, những người khác ổn cả chứ?”
“Mà nhờ ông chủ Thẩm tới kịp.” Thím Toàn vẫn còn run run đón lấy đứa nhỏ: “Chỉ có đứa nhỏ này là bị thương nặng. Tên khốn họ Lương trời đánh thánh đâm đó, suốt một trăm năm, sao hắn vẫn chưa chịu buông tha cho các cậu cơ chứ? Chỉ tội cho đứa nhỏ này, chưa sinh ra đã bị hạ chú Trệ Linh.”
“Nhà tôi đã liên lụy mọi người rồi.” Đáy mắt Thẩm Khiêm lộ nét dằn vặt.
Thím Toàn lắc đầu, dù trông bà rất đáng sợ nhưng hơi thở lại toát ra sự hiền lành.
“Tiểu Phỉ còn chờ bên ngoài, tôi phải đi đây.” Thẩm Khiêm thu cảm xúc lại: “Nhắn với mọi người là đừng lo lắng, có Thẩm Khiêm tôi ở đây, tôi sẽ không để mọi người gặp chuyện đâu.”
“Các cậu cũng phải cẩn thận đấy.” Thím Toàn gật đầu, dặn dò: “Gần đây tên khốn họ Lương đó không ngừng có hành động, e là không có ký thể, định chó cùng rứt giậu.”
“Tôi biết.” Thẩm Khiêm gật đầu, giơ tay biến ra quyển sách kinh: “Bà và mọi người đọc quyển sách kinh này đi, sẽ có lợi cho mọi người.”
Thím Toàn sờ nhẹ lên quyển sách, thấy tay không bị cháy mới mạnh dạn cầm lấy.
“Mấy hôm trước tôi có lên miếu kết phật duyên, mọi người lại có duyên phận với tôi, sách này sẽ không làm mọi người bị thương đâu, cứ yên tâm mà đọc.” Thấy phản ứng e dè, sợ sệt của thím Toàn, Thẩm Khiêm nói thêm.
“Kết Phật duyên? Vậy cậu có sao không?” Thím Toàn gấp gáp hỏi.
“Không sao. Nếu có gì thì tôi đâu đứng đây được, không phải sao?” Thẩm Khiêm đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm của đứa trẻ: “Được rồi, mọi người đi đi, tôi phải ra ngoài rồi, không thì Tiểu Phỉ sẽ lo lắng.”