Sau khi hoàn thành khóa luận tốt nghiệp, Hạ Du Nhiên đã xuất sắc giành được điểm A, để kỷ niệm dấu mốc quan trọng này cô liền tự thưởng cho bản thân một chuyến du lịch, dù sao từ lúc đến Bỉ cô chưa từng thoải mái đi chơi.
Trần Tuấn cũng sửa soạn hành lý, một mực quăng lại hết công việc cho Trường Tư Vân. Đang trong thời gian yêu đương nồng nhiệt chắc chắn cậu ta không hài lòng với quyết định này, nhưng trước sự bức ép cùng uy hiếp của Trần Tuấn, cậu ta đành ngậm ngùi nghe theo lời sếp lớn.
“Anh đi như thế công việc thật sự không sao chứ?”.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Công ty đang nhiều việc, mọi thứ trước nay vốn đều do anh đích thân xử lý. Anh bỏ đi chơi như thế cô cảm thấy có chút không ổn lắm.
Anh cười cười, nhẹ giọng thỏ thẻ.
“Không vấn đề”
Cô cũng không nói gì thêm, anh trước nay là người biết cách thu xếp, một tập đoàn lớn như thế anh đều có thể vận hành trơn tru thì những chuyện nhỏ nhặt này cô không nhất thiết phải lo lắng.
Ngồi một lát cơn buồn ngủ liền ập tới, chẳng bao lâu cô đã tựa đầu vào ghế chìm vào mộng đẹp. Trần Tuấn điều chỉnh ghế để cô ngủ thoải mái hơn, cẩn thận lấy áo khoác lên người cô sau đó mới tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Đến nơi cũng đã hơn bảy giờ tối, địa điểm mà họ chọn là một thành phố ven biển. Hạ Du Nhiên rất thích biển, không khí rất trong lành, lại có thể ngắm biển xanh rộng lớn vừa thoải mái vừa thơ mộng.
“Em muốn ăn gì?”
Trần Tuấn đem hành lý trên xe xuống, hướng cô hỏi ý kiến.
“Ăn lẩu đi, em muốn ăn lẩu hải sản”
Cô mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt lấp lánh. Anh nhìn cô hạnh phúc lây sang, trái tim như ai đó vuốt ve vô cùng dễ chịu.
“Được, đều nghe em”
***
“Chuẩn bị xong hết chưa?”
Trần Tuấn nói nhỏ vào điện thoại, cập nhật tình hình từ đầu dây bên kia.
“Vâng đã thu xếp ổn thỏa hết rồi, anh yên tâm đi”
“Được, vậy đi”
Nhanh chóng nhấn nút tắt máy, anh mở vòi nước rửa tay, chỉnh trang lại trang phục, nhìn bản thân trong gương tự cổ vũ bản thân một tiếng.
“Fighting”
Bước đến bàn ăn, Trần Tuấn nhìn một loạt hải sản tươi ngon, sau khi kiểm tra thấy không có món nào Hạ Du Nhiên dị ứng anh mới hài lòng bỏ chúng vào nồi lẩu.
“Sao anh đi lâu thế?”
Hạ Du Nhiên dùng nước sôi tráng qua, lại dùng khăn giấy lau khô một lượt chén đũa, cẩn thận chu đáo truyền qua cho anh.
“Anh nghe một cuộc điện thoại”
Đảo qua lại đến khi hải sản chín, anh chọn một miếng mực vừa chín tới gấp vào chén cho cô.
“Cẩn thận kẻo nóng”
Hai người vui vẻ ăn tối, trong suốt bữa ăn đa phần là Hạ Du Nhiên nói, Trần Tuấn chỉ chăm chú lắng nghe. Nhìn cô vui vẻ cũng khiến anh yên tâm hơn, bao công sức bỏ ra thật không uổng phí.
Ăn tối xong Hạ Du Nhiên đã hơi hơi buồn ngủ, nhưng Trần Tuấn một mực muốn đưa cô đi hóng gió. Lần đầu tiên mới thấy anh mè nheo như thế, cô cũng bất lực mà đồng ý.
“Sao lại muốn đi hóng gió vậy?”
“Thì ăn xong phải đi vận động, cho dễ tiêu”
Đưa tay làm một số động tác vận động đơn giản, anh hướng cô cười cười. Đi được một đoạn kha khá, phía xa xa lóe lên ánh sáng, anh giơ tay giữ cô lại.
“Anh sao vậy?”
Sao đột nhiên giữ cô lại? Chẳng phải bảo là đi dạo sao?
“Em ngắm mắt lại đi!”
“Sao vậy?”
“Có bất ngờ muốn tặng cho em”
“Lại bày trò gì đây?” Hạ Du Nhiên thầm nghĩ.
Chiếc khăn lụa mềm mại được che trên mắt cô, trước mắt tối đen, bên tai chỉ còn lại tiếng gió biển rì rào. Bàn tay nhẹ nhàng được nắm lấy, cô được anh dẫn đến một bãi cát.
“Em mở mắt ra đi”
Cô đưa tay vén chiếc khăn bịt mắt xuống, trước mắt ánh đèn sáng bừng, bông hồng đỏ rực được xếp thành một hàng chữ “Marry me”. Những tấm ảnh đại diện cho hồi ức tươi đẹp giữa bọn họ được anh treo dọc xung quanh.
Anh đến trước mặt cô, chân thành bày tỏ.
“Hạ Du Nhiên, lúc trước là bà của em đã cho anh ánh sáng. Còn hiện tại em là ánh sáng của anh. Anh không giỏi ăn nói, anh chỉ muốn nói là anh rất yêu em. Hãy lấy anh nhé!”
Nói xong anh quỳ một chân xuống, hướng nhẫn trên tay về phía cô, vì quá hồi hộp chiếc nhẫn xém chút rơi xuống cát.
Hạ Du Nhiên đôi mắt đã cay xè, cảm động xen lẫn bất ngờ, cô đứng im không chút động thái. Người đối diện cứ ngỡ cô không đồng ý, một chàng trai cao lớn vậy mà luống cuống tay chân.
Đến trước mặt anh, cô đưa tay bưng lấy gương mặt điển trai đó, không do dự cúi xuống. Khi môi chạm môi, cảm xúc mềm mại truyền đến. Trước lúc cô rời khỏi đã bị anh giữ lấy, lưỡi quấn lấy lưỡi anh chăm chú hôn, giữa nụ hôn vang lên tiếng cười nhẹ.
“Đeo nhẫn cho em đi chứ, em còn muốn kết hôn”
“Đúng phải kết hôn thôi” Anh đáp lời.
Trong không gian vang vọng tiếng cười giòn tan của Trần Tuấn, anh ôm lấy cô xoay xoay mấy vòng liền.
Số mệnh thật khéo biết cách an bài, cuộc gặp gỡ lướt qua lại là tiền đề cho một chuyện tình đẹp. Trần Tuấn của năm đó cứ nghĩ khoảng thời gian nằm viện là tối tăm nhất, nhưng mãi về sau anh mới hiểu khi bầu trời càng tối thì ngôi sao mới có cơ hội phát sáng. Mà ngôi sao của anh không ai khác chính là Hạ Du Nhiên.
Tối đó Hạ Du Nhiên phá lệ chủ động, bọn họ quấn lấy nhau đến khi trời rạng sáng. Anh cật lực yêu thương, đem hết tình yêu rót vào bên trong cô. Còn cô, đôi má đã chuyển sang màu hồng phấn, chỉ có thể ngâm nga mà rên rỉ dưới thân anh. Đêm càng lúc càng dài, tình yêu trong phòng cũng càng lúc càng cao.