Thật ra dù Văn Sơ nói gì, Lỗ Như Hoa cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ cần không phải câu này: Lỗ Như Hoa, tôi thích em.
Nhưng lại là câu nói này: Lỗ Như Hoa, tôi thích em.
***
“Văn Sơ, trò đùa của anh chẳng buồn cười chút nào, tôi đi đây.” Lỗ Như
Hoa bình tĩnh đặt ví tiền lên giường Văn Sơ, xoay người bỏ đi.
“Không cho đi!” Văn Sơ tức giận hoàn toàn. Lỗ Như Hoa chẳng thèm để ý
đến thái độ của hắn. Hắn không cách nào khống chế cảm xúc, cũng chẳng
nghĩ đến việc phải khống chế cảm xúc, xông về phía trước kéo tay Lỗ Như
Hoa thật mạnh.
Lỗ Như Hoa vừa sợ vừa đau. Dù tự nhủ “Văn Sơ là
Thượng Đế, không thể tức giận!” thế nào, cô vẫn cảm thấy tức giận, lại
không biết phải nói gì, cảm giác mà hắn mang đến cho cô hoàn toàn khác
với những người khác. Nếu là bình thường, Lỗ Như Hoa sẽ đánh, mắng, đấm
đá, chửi bới không ngừng. Nhưng đối mặt với Văn Sơ, ngoại trừ tức giận
chính bản thân mình, cũng không có cách nào khác, “Cuối cùng anh muốn gì chứ? Tôi đắc tội anh cái gì?”
“Bây giờ tôi muốn vẽ, ngay bây giờ!” Văn Sơ dằn từng chữ một.
Lỗ Như Hoa nhìn Văn Sơ, hắn không có vẻ gì là đùa giỡn, thái độ rất
ngạo mạn, đáy mắt toát ra một cơn tức giận, càng ngày càng đậm, bàn tay
nắm cánh tay cô cũng càng lúc càng chặt.
“Anh điên rồi sao?” Lỗ Như Hoa hơi sợ hãi, theo bản năng lui về phía sau. Không gian ký túc xá vốn chật hẹp, lùi vài bước đã chạm vào cây thông giữa phòng, không còn
đường lùi tiếp.
“Cô cố ý phải không?” Văn Sơ nhìn vẻ hoảng sợ của
cô, đôi mắt lộ ra một chút hung dữ, “Lỗ Như Hoa, cô tài giỏi lắm, cô có
bản lĩnh bắt tôi mặc lễ phục, cô có bản lĩnh nhảy điệu Latin, cô giỏi
lắm! Đối tượng cô thầm mến là ai? Tiếu Thanh sao? Hắn là cái gì, hắn
cũng là Thượng Đế của cô phải không? Bạn trai cũng có thể biến thành
Thượng Đế phải không?”
“Biến cái đầu anh!” Lỗ Như Hoa nghẹn giọng, kinh ngạc pha lẫn phẫn nộ, “Văn Sơ, anh...... bình tĩnh một chút, được không?”
“Nói đi, sao cô biết nhảy điệu Latin đó?” Văn Sơ bước tới nửa bước, từ trên cao nhìn xuống Lỗ Như Hoa.
Lỗ Như Hoa mấp máy môi: “Hồi nghỉ hè, tôi từng làm việc ở trung tâm
aerobic, chà rửa mấy miếng chèn Yoga gì đó, nhân thể có học lỏm một
chút.”
“Đồ nhảy ở đâu mà có? Là Tiếu Thanh đưa cô mặc phải không?”
“A?”
“Tiếu Thanh là gì của cô?”
“Liên quan gì anh chứ?” Lỗ Như Hoa trợn mắt, bắt đầu nổi giận, “Văn Sơ, anh cứ điên khùng vậy thì tôi không thèm khách sáo nữa đâu. Đừng tưởng
anh là Thượng Đế thì muốn làm gì cũng được, tôi không sợ đâu, tôi nói
cho anh biết, tôi có thời thần phù hộ, trái có thanh long (rồng xanh)
phải có bạch hổ (cọp trắng), ở giữa có ......A......”
Lỗ Như Hoa không thể gọi thanh long bạch hổ, bởi vì Văn Sơ đã hôn cô......
Khác với lần trước ở nhà Văn Phỉ, cái hôn chỉ ở mức độ môi chạm môi nhẹ nhàng theo kiểu “chuồn chuồn lướt nước”, lần này Văn Sơ hạ quyết tâm
“giảo định thanh sơn bất phóng tùng” (chiếm núi không để cây sống), hắn
thừa nhận vì đang tức giận nên cưỡng hôn cô, hắn thừa nhận hắn dựa vào
sức lực mạnh mẽ hơn cô mà ôm chặt cô không cho phản kháng, hắn thừa nhận hắn rất tức giận, còn nguyên nhân tức giận...... Có trời biết là vì
sao! Ai bảo Lỗ Như Hoa không đúng, Lỗ Như Hoa làm chuyện sai trái, làm
sai thì phải bị phạt! Trong nháy mắt, trình độ tiếng Trung cấp tiểu học
của Văn Sơ nhanh chóng tổng kết một câu miêu tả hành động của hắn: Thay
trời hành đạo!
Hắn hôn Lỗ Như Hoa, hai tay ôm thắt lưng cô ghì vào
lòng, khiến cô chỉ có thể gắt gao dựa vào hắn. Giữa lúc say sưa, những
cử động kháng cự chỉ càng kích thích Văn Sơ, vòng eo cô rất nhỏ, nhỏ đến nỗi hắn cảm thấy chỉ cần hắn siết mạnh thêm một chút sẽ gãy làm đôi,
đầu hắn “ông” một tiếng, nhớ lại mới vừa rồi bàn tay Tiếu Thanh từng ôm
chặt vòng eo này, càng nghĩ càng giận, mặc kệ tấm áo khoác dày của cô,
cũng không để ý đến sự giãy dụa của cô, đưa tay vào trong, cảm giác bàn
tay chạm phải làn vải tơ mềm mại ấm áp. Hóa ra Lỗ Như Hoa vẫn còn mặc
váy nhảy bên trong, hóa ra cô vẫn chưa thay!
“Tiếu Thanh...... lúc
nãy đã chạm vào đây, phải không?” Giữa nụ hôn dài, giọng Văn Sơ hơi đứt
quãng, một bàn tay ôm đầu Lỗ Như Hoa, không cho cô rời môi hắn, tay kia
giữ chặt eo cô, khẽ vuốt ve.
“......” Lỗ Như Hoa cơ bản là không thể nói, mà hắn cũng không để cho cô nói.
“Còn chạm vào chỗ nào nữa? A! Lỗ Như Hoa cô dám đá tôi!”
“Văn Sơ anh chết chắc rồi, anh chết chắc rồi!” Lỗ Như Hoa gần như
đang vắt cả người lên người hắn, trên môi vẫn còn vương vất mùi hương
của Văn Sơ, pha lẫn mùi rượu nhẹ nhàng, không có ấm áp, chỉ có bắt buộc
ngoài ý muốn. Cánh tay Lỗ Như Hoa vô lực, cô giơ chân đá. Đáng tiếc là
chân...... cũng run lẩy bẩy, đòn đá hoàn toàn không chút uy lực.
“Tôi chết chắc rồi? Tôi chết trước cũng phải nhìn thanh long của cô rồi mới chết được. Thanh long đâu?”
Văn Sơ gắt gao quấn hai tay quanh người Lỗ Như Hoa, đẩy cô đến vách
tường cạnh cửa, giữ chặt hai tay cô, giật áo khoác ngoài và sơ mi bên
trong xuống tới khuỷu tay, bên trong hai lớp áo là chiếc váy ngắn không
tay, bờ vai và cánh tay cô hiện ra trước mắt hắn, nếu là mùa hè, nếu ở
trường hợp khác, ở tư thế khác, cũng chẳng có gì đáng để bận tâm.
Nhưng...... trong tình thế này, trường hợp này, lại thêm kích động bên
ngoài, bầu không khí bao quanh Lỗ Như Hoa và Văn Sơ bỗng nhiên trở nên
kỳ lạ, làm cho cả hai cảm thấy nghẹt thở. Nhưng Văn Sơ dường như vẫn
không có ý thức được điều này, bây giờ lòng hắn chỗ nào cũng viết bốn
chữ ‘hết sức bực bội’ , giọng cũng vô tình cao lên: “Sao? Thanh long
đâu? Bạch hổ đâu? Lỗ Như Hoa cô rằng tôi ngốc lắm sao? Cô cho cô là xã
hội đen sao? Ở giữa có gì, tôi muốn nhìn xem ở giữa có gì!”
Văn Sơ
nói, và thật sự ép Lỗ Như Hoa vào tường. Cảm giác trước ngực...... Mềm
...... Rất mềm ...... Cổ áo chiếc váy đỏ vốn hình chữ V, hai người dây
dưa một lúc, cổ áo cũng bị kéo sâu xuống dưới......Làn da trắng ......
Làn da trắng trước ngực Lỗ Như Hoa, cuối cùng đã dập tắt được ngọn lửa
ghen tuông trong lòng Văn Sơ, nhưng lại thổi bùng một ngọn lửa khác, lại thêm Lỗ Như Hoa trong lúc giãy dụa, không ngừng cọ xát với cơ thể hắn.
Thế giới bỗng nhiên tĩnh lặng.
Bàn tay Văn Sơ dừng lại trước..... vùng da trắng. Bàn chân Lỗ Như Hoa
chỉ chạm đất ở hai đầu mũi chân, hai tay cô ôm chặt cổ hắn để giữ cân
bằng, cô sẵn sàng thề cô không cố ý ưỡn ngực......
Thật sự ..... quá sức kịch liệt! Hơi thở dồn dập ... Cứ như sau khi chạy bộ 800m...... Ngực rất nóng, ngực trái nặng ...
Cô trợn tròn mắt nhìn bàn tay hắn đặt lên ngực...... Chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên: Văn Sơ so với cô hình như còn kinh ngạc hơn......
Cúi đầu nhìn tay...... Lại ngẩng đầu nhìn hắn......
Đúng vào giây cuối cùng trước khi Lỗ Như Hoa chuẩn bị hét lên một tiếng chói tai, ngoài cửa phòng 205 truyền đến tiếng bước chân, xen lẫn tiếng cười đùa......
Bọn cá voi đã trở lại.
“Văn Sơ, về rồi à? Mở cửa đi.”
Là cá voi.
Giọng nói của Cá voi lúc này, không khác một cơn mưa tầm tã, hoàn toàn
tưới Lỗ Như Hoa và Văn Sơ đang trong trạng thái kích động thành ướt
sũng.
Lỗ Như Hoa hít sâu một hơi, miệng cô lại bị che lại.
Lần này không phải môi Văn Sơ mà đổi thành tay hắn.
“...... ” Lỗ Như Hoa trở thành em bé, chỉ có thể phát ra đơn âm.
“Yên lặng đi.” Văn Sơ đỏ mặt ôm nhẹ Lỗ Như Hoa, kề sát tai cô hạ giọng thì thầm.
Trong khoảnh khắc, Lỗ Như Hoa không biết mình nên làm gì.
Văn Sơ, về rồi à? Mở cửa đi.” Lần này người gọi là Phó Tâm Thành.
“Hình như không có trong phòng.” Giọng Lỗ Tự Ngọc tiếp sau đó.
“Có đó, đèn sáng kìa.” Cá voi nhìn qua khe cửa.
Văn Sơ rủa thầm.
“Chắc đang tắm, thôi dùng chìa mở ra đi, đừng gọi nữa.” Phó Tâm Thành đưa tay vào túi tìm chìa khóa .
Bây giờ đến Lỗ Như Hoa rủa thầm.
Có chết cô không? Đầu óc trống trơn rồi. Thượng đế ơi...... Ký túc
xá...... Cô nam quả nữ...... Quần áo không chỉnh tề...... Xong rồi, tiêu thật rồi, Tự Ngọc còn đứng bên ngoài!
Càng nghĩ càng hoảng, Lỗ Như Hoa cảm thấy đầu óc thiếu không khí nghiêm trọng, tay chân sợ tới mức lạnh lẽo.
Sự thật chứng minh, trên đời này không có cái gọi là kinh ngạc nhất, chỉ có kinh ngạc hơn.
Văn Sơ không nói lời nào, ôm lấy cô đi thẳng vào nhà vệ sinh, trước khi đi còn không quên với tay cầm theo ba lô......
Ngay lúc Lỗ Tự Ngọc, Cá voi và Phó Tâm Thành đẩy cửa ra, Văn Sơ và Lỗ Như Hoa vừa đóng cửa phòng tắm.
Hắn vẫn ôm cô trong vòng tay, lập tức mở vòi hoa sen. Dòng nước chảy
xuống, ít nhiều che đậy bầu không khí xấu hổ giữa hai người. Lỗ Như Hoa
qua một loạt sự kiện kinh ngạc – tức giận – phẫn nộ – và một chút ngọt
ngào, vẫn chưa tỉnh táo lại được, để mặc Văn Sơ làm mọi việc. Cho đến
khi hắn buông cô ra, cô vẫn ở trạng thái ngây ngốc.
Văn Sơ không
kìm được nụ cười xấu xa, hắn khoái chí nhìn bộ dáng ngơ ngác của Lỗ Như
Hoa. Từ trước tới giờ, hắn và cô trong khi “chiến tranh” chưa bao giờ
giành được phần thắng, không thể ngờ được cô cũng có thể có lúc lúng
túng như vậy, thật hả lòng, ha ha! Nếu lúc này hắn có thể nói, sợ rằng
cũng không nói được, thay vào đó sẽ ôm bụng cười tại chỗ.
Nhưng...... Bóng đèn trong buồng vệ sinh rất sáng, Lỗ Như Hoa tóc hỗn
độn, hai má đỏ bừng, môi run nhẹ ...... Chiếc váy ngắn nhỏ xẻ sâu ở
giữa......, cổ áo mở hơn nửa, ngực ... mới rồi còn cảm giác mềm
mại...... Mọi xúc cảm nhanh chóng “khởi động”, ào tới mỗi dây thần kinh
của Văn Sơ, mắt hắn bắt đầu “giằng co” ...... Không rời đi được.
Tiện nghi bị chiếm, cuối cùng Lỗ Như Hoa cũng ý thức được “cảnh xuân” lộ ra trời sáng, cuống quít che lại quần áo, nghiến răng tức giận nói với
hắn: “Tôi đâu phải không thường đến đây, tại sao phải trốn!”
Văn Sơ bày ra vẻ mặt muốn bị ăn đòn: “Để cho người ta khỏi thấy!”
“Vì sao phải sợ bị người ta nhìn thấy? Anh không nói tôi không nói, người nào biết anh lúc nãy hôn, ơ...... cắn tôi!”
“Không vì sao!” Văn Sơ buông lỏng tay: “Chúng ta không phải một đôi gian phu dâm phụ sao? Đương nhiên phải trốn đi rồi.”
Lỗ Như Hoa im lặng rơi lệ, trời cao ơi, lấy tên bắn chết cô đi, không
thì mượn tên bắn chết thầy dạy tiếng Hoa của tên kia đi!...... Oan ức
quá...... Cô làm cái gì mà biến thành gian phu dâm phụ..... Thần tiên
khắp nơi dẫn cô đi chết cho rồi......
Văn Sơ nhìn Lỗ Như Hoa phát điên, cười đến càng thuần khiết ...... Hoàn toàn không có vẻ tức giận.
“Chúng ta phải nấp trong này bao lâu?” Lỗ Như Hoa trừng mắt, chỉ có thể trừng mắt mà không dám làm gì, giọng nói cũng nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, gần như dùng miệng nói khẩu hình.
Văn Sơ nhìn điệu bộ của cô, trong lòng khó chịu, giống như chỉ có mình có cảm giác hắn hưởng thụ
tình cảm mãnh liệt, mà người nhận “tình cảm mãnh liệt” kia lại cảm thấy
đang chịu tội. Vậy nên cố ý than thở : “Ai biết được? Có lẽ là suốt đêm. Tôi thì không sao, nhưng nếu cô muốn ra tôi cũng không cản.”
Lỗ
Như Hoa biết hắn nói bậy, nhưng không biết nói lại hắn thế nào, rơi vào
đường cùng, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn lên vòi hoa sen đang phun nước, càng
nhìn càng cảm thấy mình sao lại ngốc như vậy! Nếu vừa rồi đừng để hắn
đưa vào đây thì tốt hơn. Bây giờ và rồi mà lại đi ra...... Quá ngu ngốc! Danh tiết hai mươi năm tiêu tan trên tay tên hồ ly này rồi! Nụ hôn đầu
tiên còn chưa đủ sao ngượng ngùng sao, bây giờ lại hôn lần thứ hai, lần
nào cũng là hắn - Văn Sơ!
“Đang nghĩ gì vậy?” Văn Sơ nhìn cô lơ
đãng, đùa giỡn Lỗ Như Hoa, “Có phải đang nghĩ ở đây thế này cũng được?
Cũng đúng, chính tay cô tạo ra “hoàng tử bạch mã” làm bạn với mình, hạnh phúc không?”
“Tôi đang nghĩ......” Ánh mắt Lỗ Như Hoa đờ ra nhìn về phía hắn, “Mở vòi hoa sen lâu vậy, tốn tiền nước dữ lắm ......”
“Đúng là tham tiền.” Văn Sơ nghiến răng.
“Văn Sơ, cậu trong đó hả?” Giọng Lỗ Tự Ngọc qua tấm ván cửa mỏng manh tiến vào.
Lỗ Như Hoa giật thót, nhanh chóng núp sau lưng Văn Sơ, giật áo khoác trên tay hắn, cuống quýt mặc vào.
Văn Sơ cười thầm, ra vẻ trấn tĩnh trả lời : “Ừ, ...... Đang tắm ......”
“À, vậy cứ tắm đi. Tôi và Cá voi, Tâm Thành ra ngoài ăn bữa ăn khuya,
nhưng sẽ về nhanh thôi.” Lỗ Tự Ngọc bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn về chốt
mở nước ấm. Đang khóa! Đang mùa đông, trời lạnh như thế, Văn Sơ có thể ở trong đó tắm nước lạnh sao?
Cậu biết Lỗ Như Hoa đang ở bên trong,
vừa vào phòng đã biết, bởi vì khăn quàng cổ của chị cậu đang để trên
giường cậu. Trước khi hỏi chuyện Văn Sơ, cậu đã vùi nó vào chăn, sau đó
đề nghị mọi người đi ăn bữa khuya, để chị cậu có thể rời đi không bị
phát giác.
Nhưng chị cậu...... Lỗ Tự Ngọc trầm mặc trong chốc lát,
cậu không biết hành động trợ giúp của cậu cuối cùng đúng hay sai. Văn
Sơ... Phải chăng cậu đã luôn luôn hy vọng chị cậu có thể đến với hắn?
Trong khoảnh khắc đi cùng cá voi, phó tâm thành ra khỏi ký túc xá, Lỗ
Tự Ngọc cảm thấy bản thân đang dồn hết tiền đặt cược cho một ván bài duy nhất.
Chị hai, chị phải hạnh phúc!
Cửa phòng tắm mở ra.
Văn Sơ ra trước, sau đó là Lỗ Như Hoa
Người đi trước tiếc nuối vì bạn bè sao lại đi nhanh như vậy, không cho hắn nhiều thời gian hơn trêu chọc người sau.
Lỗ Như Hoa lặng người nhìn về phía giường Tự Ngọc, một góc chiếc khăn
quàng cổ đen lộ ra khỏi tấm chăn, một loại xúc cảm gần như “hoảng sợ”
tràn ngập trong lòng.
“Tự Ngọc biết rồi.” Lỗ Như Hoa nói ngập ngừng, hai mắt đỏ hồng .
“Ai biết ? Biết cái gì ?” Văn Sơ đứng ở phía sau cô hỏi.
“Tự Ngọc, nó biết tôi ở đây.”
Văn Sơ nhìn nhìn một lúc rồi hất tấm mền lôi khăn quàng cổ ra, quấn lên cổ Lỗ Như Hoa: “Biết cũng đâu có sao? Cô làm gì mà sợ như vậy?”
Lỗ Như Hoa đỏ mặt, khẽ cắn môi: “Anh không hiểu đâu!”
Trong lòng Văn Sơ bắt đầu khó chịu, đột nhiên lại suy nghĩ đến một khả
năng có thể xảy ra – làm hắn sợ hãi: “Tôi không hiểu cái gì? Cô sợ Lỗ Tự Ngọc biết! Lỗ Như Hoa, cô không cần phải nói cho tôi biết cô và cậu ta
không phải chị em ruột, cô không cần phải nói cho tôi biết thật ra cậu
ta mới là bạn trai của cô.”
Lỗ Như Hoa kinh ngạc nhìn hắn thất
thần, một lúc lâu sau cũng không thể mở miệng, cực kỳ buồn bực, lại
không biết phải nói gì. Cô thở dài một tiếng, cũng không muốn ở lại lâu
hơn nữa, xông vào phòng tắm ôm ba lô chạy ra khỏi ký túc xá. Có lẽ câu
nói của Lỗ Tự Ngọc “rất nhanh trở về” cũng là để nói cho cô, muốn cô
tranh thủ thời gian mà “chạy trốn”. Cô chợt cảm thấy bản thân làm chị
hai mà quá sức thất bại, phải để em trai giúp đỡ giấu diếm chuyện xấu?
Chuyện này quả thực hết nói nổi!
“Đợi tôi với!” Văn Sơ chụp vội một cái áo khoác, nhanh chóng đuổi theo. Sự im lặng của Lỗ Như Hoa thật sự
kỳ lạ, hết sức đáng nghi. Tức chết! Hắn tự nhủ đêm nay nhất định phải
làm rõ ngọn nguồn! Nhưng dù nghi hoặc và tức giận, Văn Sơ vẫn không quên cầm quà Noel......
Chạy khỏi ký túc xá trong tình trạng “hữu kinh
vô hiểm” (không nguy hiểm nhưng đầy sợ hãi), Lỗ Như Hoa mệt dứt hơi lại
không dám thở mạnh, lui về bên phải Văn Sơ, núp sau bóng dáng cao lớn
của hắn né tránh những ánh mắt từ cửa sổ phòng giám thị.
Tục ngữ
nói không sai, làm trộm quả nhiên sẽ luôn chột dạ. Lúc bình thường, thời gian lại trễ, Lỗ Như Hoa cũng sẽ quang minh chính đại đi đường lớn.
Riêng đêm nay...... Trong đầu luôn nghĩ đến bốn chữ mà Văn Sơ đã nói:
Gian phu dâm phụ. Nhưng ma xui quỷ khiến từ Văn Sơ ám sang chính cô xúi
bẩy cô chạy theo một con đường nhỏ đầy cây cối. Kinh khủng hơn là, con
đường này không phải lối đi về ký túc xá nữ hoặc một nơi nào khác “đứng
đắn”, mà lại hướng về hồ “uyên ương”.
Nhìn làn nước u ám như ẩn như hiện phía trước, Lỗ Như Hoa cảm thấy hình như cô bị lừa.
“Tôi không đi đến hồ đâu, dứt khoát không đi!” Lỗ Như Hoa oán hận đẩy
tay Văn Sơ. Hắn đuổi theo cô từ công viên ký túc xá đã bắt đầu nắm tay
cô, đến giờ còn chưa buông ra.
Văn Sơ nhíu mày: “Đến giờ còn không
được tự nhiên? Ở chỗ này cô còn sợ sao? Còn không phải là một người đứng cạnh một người, như người ta thôi!”
“Người ta là một đôi tình
nhân, còn chúng ta không phải! Chúng ta phải lén lút...... A không...... Tôi muốn nói chúng ta không phải là tình nhân, vì sao lại còn muốn có
người tới, người ta nhìn thấy coi chừng hiểu lầm chúng ta là một
cặp...... Ôi ! Tôi chết đây ...... Anh có hiểu tôi nói gì không?” Lỗ Như Hoa muốn điên thật rồi! Cô thề từ giờ trở đi tuyệt đối không bao giờ
xem Văn Sơ là Thượng Đế nữa!
“Đúng vậy, chúng ta trước kia không phải một cặp, bây giờ tình huống thay đổi rồi.” Trái với sự hoảng hốt của Lỗ Như Hoa, Văn Sơ rất bình
tĩnh : “Lỗ Như Hoa, chẳng lẽ em không thấy sao? Tôi thích em.”
Đơn giản một câu. Tôi thích em.
Nếu bây giờ Văn Sơ nói: Lỗ Như Hoa, tôi ghét cô; hoặc là: Lỗ Như Hoa,
từ nay về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi; hoặc là: Lỗ Như Hoa, đồ con
gái keo kiệt, ích kỷ, con buôn!
Nếu Văn Sơ thật sự nói vậy, Lỗ Như Hoa sẽ không cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ cần không phải câu này: Lỗ Như Hoa, tôi thích em.
Nhưng hắn lại nói câu này: Lỗ Như Hoa, tôi thích em.
“Đừng có trừng mắt lên như vậy, tôi thật sự thích em.” Văn Sơ nhìn Lỗ
Như Hoa, hắn cố ý làm cho giọng của chính mình có vẻ thờ ơ như không,
nhưng trời biết hiện giờ hắn có bao nhiêu khẩn trương. Hắn không biết
tại sao đêm nay bỗng nhiên có dũng khí thừa nhận tình cảm với cô, nhưng
hắn hoàn toàn không hối hận khi thổ lộ điều ấy. Thích thì phải nói ra,
không phải sao?
Hắn không biết từ khi nào thì bắt đầu nhìn Lỗ Như
Hoa như một cô gái bình thường. Lần đầu tiên gặp mặt? Nhưng lần đó ấn
tượng mà cô lưu lại cho hắn chỉ là hình ảnh một con buôn không biết xấu
hổ.
Từ lần dẫn cô đến nhà Văn Phỉ, sau đó thình lình xảy ra cái kia hôn sao? Cái hôn ấy để lại cho hắn, ngoại trừ sự áy náy, chỉ có hơi
đắng chát.
Từ lúc nằm cùng cô trên cái bàn bi da trong căn phòng
nhỏ hẹp chờ qua cái đêm kinh khủng ấy? Đêm đó, ngoại trừ nằm chung, sau
đó trải qua một nỗi khốn khổ từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng trải qua,
chỉ khiến hắn cảm thấy đau lòng.
“Đúng vậy, tôi thích em, em......
Suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi!” Văn Sơ bỗng lúng túng. Trước đôi mắt trong suốt của Lỗ Như Hoa, lòng hắn càng thêm bất an. Nhưng lâm trận lùi bước không phải phong cách của hắn, nên chỉ có kiên trì tiếp tục nói. Càng
nói, tim càng mệt! Dường như hắn không phải đang thổ lộ với một cô gái
lời yêu, mà giống...... đang chở cô ta lên một con dốc cao!
“Tôi
cảm thấy em rất mệt mỏi. Tôi không quen nhìn một cô gái tự làm cho mình
thành bộ dáng như vậy. Đừng nghĩ cả ngày đạp xe là phóng khoáng. Tôi
không biết khi Lỗ Tự Ngọc nhìn thấy em đạp xe có suy nghĩ gì, nhưng lúc
đó...... lòng tôi cảm thấy rất khó chịu. Còn cái ba lô của em... Em cả
ngày cõng cái ba lô lớn như vậy ở trước mặt tôi lúc ẩn lúc hiện ......
Tóc cũng không chải cho gọn gàng, để rối tùm lum ...... Em còn cố ý ở
trước mặt tôi nhảy điệu Latin...... Cố ý cùng Tiếu Thanh mắt đi mày
lại...... Cố ý...... Tóm lại là tôi không muốn nhìn, không quen nhìn…
Mấy cảm giác đó, hết thảy đều là vì em, là em tạo ra, nên em phải chấp
nhận hậu quả. Em ở trong lòng tôi...... rất...... Cho nên em phải chịu
trách nhiệm với tôi. Còn chịu trách nhiệm thế nào, tôi… còn chưa nghĩ
ra. Nhưng… Em làm cho tôi quan tâm đến em, cũng như em quan tâm đến Lỗ
Tự Ngọc vậy. Như Hoa, tôi biết đêm nay em mệt mỏi, rất mệt mỏi. Em về
nghỉ ngơi đi, đừng quay lại cái vũ hội gì đó nữa.”
Run giọng nói
xong, Văn Sơ luống cuống lấy ra gói quà nhỏ, nhét vào tay Lỗ Như Hoa.
Hắn thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lỗ Như Hoa trong lúc
nắm tay cô.
Đứng sững liếc cô một cách sợ hãi, Văn Sơ tự mắng mình
sao lại quá nhút nhát như vậy. Hắn căm ghét hành động bản thân - y như
một đứa con nít đang đòi đồ chơi. Lần đầu tiên thổ lộ tình yêu không
phải như thế, tuyệt đối không thể như thế! Lời thổ lộ của hắn phải thật
thong dong, dưới bóng trăng lãng mạn, ấm áp, chứ không phải tại một rừng cây tối tăm, lạnh lẽo như hiện tại, lại càng không thể nói năng lộn
xộn, lắp bắp như thế. Sự giáo dục mà hắn nhận được từ nhỏ hoàn toàn biến mất, còn tiếng Trung với hắn vẫn là một thứ ngoại văn (tiếng nước
ngoài), Văn Sơ dường như đã mất năng lực diễn đạt.
Hắn mạnh mẽ kéo
chiếc khăn quàng cổ của Lỗ Như Hoa, quấn lung tung trên cổ mình, nói
cứng: “Chúng ta trao đổi quà tặng, tôi biết em chưa chuẩn bị. Như vầy
đi, khăn quàng này tôi sẽ giữ. Đêm nay cứ thế, em về ký túc xá, ngủ một
giấc thật say, nhớ mở di động, ngày mai tôi đến gặp em. Còn ..... Lời
thổ lộ tôi vừa nói, em về suy nghĩ, ngày mai cho tôi câu trả lời. Em yên tâm, tôi sẽ không bắt buộc em. Nếu em cũng thích tôi thì quá tốt. Nếu
em không thích tôi...... Không, tuyệt đối không thể có chuyện đó.”
Cố gắng nói xong, Văn Sơ nhanh như chớp chạy mất, để lại Lỗ Như Hoa ngơ ngác đứng bất động tại chỗ.
Con búp bê thủy tinh rất lạnh. Lỗ Như Hoa nắm chặt nó trong tay, cúi đầu nhìn. Đây là quà tặng của Văn Sơ cho cô, món quà rất đẹp, thật sự
rất đẹp. Liệu cô có thể nhận được thứ tốt đẹp như vậy không? Có thể
không?
Cô không biết là nên khóc hay nên cười.
Hình như, mắt có rơi lệ, hơn nữa càng lau, nước mắt càng chảy dài......
Cuối cùng Văn Sơ cũng không chạy xa. Hắn trốn đi, tránh ở một gốc cây,
quan sát Lỗ Như Hoa ngẩn ngơ nhìn món quà của hắn một lúc thật lâu, rồi
theo chân cô chậm rãi đi về ký túc xá.
Hắn thấy Lỗ Như Hoa khóc, nhưng không biết nước mắt kia có ý nghĩa gì. Cô thích hắn? Hay là không?
Văn Sơ đứng dưới lầu ký túc xá nữ một hồi lâu. Hắn biết những sinh viên ra vào đều nhìn hắn không chớp mắt, nhưng vậy thì sao? Chẳng ảnh hưởng
gì đến hắn. Trên tấm khăn quàng cổ còn lưu giữ nhiệt độ cơ thể của Lỗ
Như Hoa, vậy là đủ ấm áp rồi.
Chậm rãi trở về phòng, mở cửa, ba người Lỗ Tự Ngọc đã trở lại, đang chuẩn bị ngủ.
Văn Sơ nhìn nhìn Lỗ Tự Ngọc, mà Lỗ Tự Ngọc vẫn như mọi khi, hoàn toàn bình tĩnh.
Lỗ Như Hoa nói cậu ta đã biết cô có ở trong phòng, thật sao? Văn Sơ hồ nghi liếc Lỗ Tự Ngọc một cái.
“Văn Sơ, bữa ăn khuya cho cậu ở kia, đang để trên bàn.” Phó Tâm Thành vừa tắm xong, đang cầm khăn lông lau tóc ướt.
“Cám ơn.” Văn Sơ lơ đãng gật đầu.
“Văn Sơ, cậu đoán tụi tôi vừa rồi đi ăn bữa khuya gặp ai?” Cá voi chen vào.
“Ai?”
“Người nhảy cùng Lỗ Như Hoa tối nay, tên Tiếu Thanh. Quả thật không tồi nha, quen Lỗ Tự Ngọc. Cậu ta còn hẹn chúng ta mấy bữa sau cùng đi đánh
bóng rổ. Văn Sơ, cậu cũng đi cùng đi.” Cá voi nói xong mới chú ý đến nụ
cười nửa có nửa không của Văn Sơ.
“Đánh bóng rổ hả ? Được thôi. Tôi kêu bạn gái đến luôn, có điều phải đợi tôi xem bạn gái tôi có thời gian không đã. Bình thường cô ấy hơi bận.” Văn Sơ lười biếng dựa lưng vào
giường, cố tình kéo dài hai chữ « bạn gái ».
“Phốc!” Cá voi đang
uống nước thì sặc, phun phèo một hơi, nước rơi khắp giường. Phó Tâm
Thành khá hơn đôi chút, máy tính trên tay suýt nữa rơi xuống nhưng cuối
cùng giữ lại kịp.
Văn Sơ làm như không nhìn thấy sự kinh ngạc của hai người kia, quay sang giường của Lỗ Tự Ngọc hỏi: “Cậu sinh tháng mấy?”
Lỗ Tự Ngọc ngẩng đầu, chăm chú nhìn hắn, đôi mắt dừng lại ở chiếc khăn quàng trên cổ hắn.
“Tháng 8, tôi sinh vào mùa hè.” Lỗ Tự Ngọc trả lời rất nghiêm túc, cảm
giác như cậu đang cùng Văn Sơ bàn luận về một vấn đề thời sự.
Phó
Tâm Thành và Cá voi ngạc nhiên nhìn cậu và Văn Sơ, bỗng nhiên cảm thấy,
đêm nay hai người bọn họ...... Hình như không được nghiêm túc cho lắm.
“Tôi sinh tháng 3.” Văn Sơ chậm rãi cởi khăn quàng cổ.
“Phải không?” Lỗ Tự Ngọc đứng lên.
“Tôi lớn hơn cậu.”
“Ừ.”
“Cho nên...... Cậu phải gọi tôi là anh rể.” Văn Sơ gấp khăn quàng cổ lại, âu yếm đặt lên giường, quay đầu nói rất thản nhiên, không nhanh
không chậm, cũng không lên giọng.
Bây giờ, Cá voi hoàn toàn biến thành cá chết. Phó Tâm Thành cũng không khá hơn.
Có đều mọi chuyện còn chưa chấm dứt.
Nếu câu nói của Văn Sơ với Lỗ Tự Ngọc “Cậu phải gọi tôi là anh rể” mới
là định thân chú (thần chú trói người) trói Phó Tâm Thành và Cá voi thì
câu nói của kia Lỗ Tự Ngọc chính là mũi tên bay tới kế tiếp câu thần chú kia, làm cho Phó Tâm Thành và Cá voi trực tiếp té xỉu.
Lỗ Tự Ngọc mỉm cười: “Chị tôi có biết không?”
“Tôi đã ngỏ lời với cô ấy.”
Cá voi và Phó Tâm Thành không hẹn mà cùng, gần như si ngốc nhìn về phía Lỗ Tự Ngọc.
Lỗ Tự Ngọc chậm rãi đứng lên, đến giường Văn Sơ, nhìn chăm chú vào hắn.
Văn Sơ dựa lên thành giường, đón nhìn ánh mắt của cậu.
Đêm đó, phòng 205 không ngủ .
***
Bên cây dương liễu, hồ Phù Dung.
Lỗ Như Hoa mặc một bộ quần áo trắng, khoác áo len, tóc kéo về phía sau
cột thành một túm đuôi ngựa ngắn ngủn, lộ ra cái trán trơn bóng.
Văn Sơ đứng trước mặt cô, nhìn chăm chăm vào cô, cô tựa như một khối
phác ngọc (ngọc trong đá), chỉ cần trau chuốt nhẹ nhàng sẽ bộc lộ ra ánh sáng lóa mắt say lòng người.
“Chuyện tôi nói hôm qua, em quyết định chưa?” Văn Sơ cố giữ giọng nói thật bình thản.
Lỗ Như Hoa cắn môi, hơi hạ mắt, không lên tiếng.
“Đừng vặn tay nữa ! Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, nụ hôn đầu tiên của em...... Là của anh, còn ngượng ngùng cái gì!”
Gương mặt Diễn viên họ Lỗ trong nháy mắt đỏ bừng : “Lần đó vô tình, không tính!”
“Lần đó không tính, vậy tối hôm qua thì sao? Tối hôm qua phải tính chứ? Hôn lâu như vậy!” Văn Sơ xấu xa cười, “Chắc chắn em phải có cảm giác!”
Lỗ Như Hoa đấm vào ngực Văn Sơ: “Anh xấu lắm!”
“Nói đi, đồng ý không?”
“Thật ra......” Lỗ Như Hoa mỉm cười “Ngay lần đầu tiên gặp anh, em
...... em đã thích anh, tính tình anh tốt như vậy, bộ dạng đẹp trai như
vậy, tính cách tốt như vậy, thái độ đúng mực, cái gì cũng tốt, anh là
hóa thân của sự hoàn mỹ (ọe ! >o
“Ha ha, anh biết, ha ha ha...... A ha ha ha......” Văn Sơ cười to “Anh biết là em đã thầm mến anh từ lâu lắm, ha ha ha......”
..............................
“Văn Sơ, tỉnh, dậy đi!” Giọng nói Lỗ Như Hoa bỗng nhiên biến thành trầm và thô vụng, thành giọng...... Cá voi.
Văn Sơ giật mình, ngồi dậy, ánh mắt mơ màng, “Gì chứ, sao em lại biến thành con trai?”
“Chết đi! Tôi vốn là con trai, mới sáng sớm đã mớ này mớ kia! Mọi người đều bị cậu đánh thức!” Cá voi kỳ quái trừng mắt nhìn hắn một cái, “Mùa
xuân chưa tới mà đã bắt đầu mộng xuân, sức hút của Lỗ Như Hoa quả nhiên
khủng bố!”
Văn Sơ trợn mắt há hốc mồm......
Cho đến giữa trưa, Văn Sơ trên cơ bản là ở trạng thái thất thần và
nửa thất thần nhìn thời gian trôi, ở hai trạng thái thể hiện hai người
hoàn toàn khác nhau: Trạng thái thất thần thì trưng ra bộ mặt ngây ngốc; còn bán thất thần thì trưng ra gương mặt cáu kỉnh như bị bệnh. Bức
tranh hắn vẽ toàn những vòng tròn hỗn độn, không có ý nghĩa, cũng không
có linh cảm. Văn Sơ phải tự thừa nhận, bây giờ nhìn bức tranh hắn chỉ
thấy bóng dáng mỗi một người - Lỗ Như Hoa.
Hắn rất muốn gửi tin
nhắn cho Lỗ Như Hoa, nhưng vừa định gửi lại xóa đi, vì không biết phải
nói gì với cô. Tính toán thời gian, còn chưa tới mười hai giờ, như vậy
câu trả lời của cô...... Có phải nên hỏi lại rồi không?
Văn Sơ bi
ai hiểu ra một đạo lý, hóa ra tình yêu làm cho một người mất đi tự tin
thật là dễ dàng, chỉ cần làm cho người ấy yêu trước là được.
Hắn hẹn Lỗ Như Hoa thời gian một ngày, cũng là bắt hắn tự dày vò một ngày.
Cơm trưa, hắn đi căn tin, hắn nghĩ đến đó sẽ gặp được Lỗ Như Hoa, nhưng cô không đến.
Buổi chiều, tiếp tục đi học, tiếp tục vẽ loạn đường cong. Đến bữa tối, Lỗ Như Hoa vẫn không xuất hiện.
Văn Sơ biết Lỗ Như Hoa bề bộn nhiều việc, trước đây hắn cũng không phải mỗi ngày đều gặp được cô. Nhưng hôm nay thì khác, hắn như phạm nhân
đang chờ đợi phán quyết cuối cùng của tòa án.
“Lỗ Tự Ngọc, chị cậu đâu rồi?” Văn Sơ cố ý làm bộ như chẳng hề để ý lơ đãng hỏi Lỗ Tự Ngọc.
“Buổi chiều đi rửa ảnh chụp, chắc là không về.” Lỗ Tự Ngọc nhìn hắn
thấp thỏm lại cố gắng ra vẻ bình tĩnh, cảm thấy hơi buồn cười.
“Rửa ảnh chụp?”
“Chị tôi giúp người ta chụp ảnh, sau đó người ta nhờ rửa ảnh luôn.”
“Phạm vi kinh doanh của chị cậu sao mà rộng quá.” Văn Sơ nhíu mày, chợt nghĩ: Hình như chuyện gì Lỗ Như Hoa cũng có thể quy ra việc trao đổi
buôn bán.
Lỗ Tự Ngọc cười cười, “Cậu ngạo mạn thành thói rồi.”
Văn Sơ hơi buồn bực.
Buổi tối, hắn mang theo laptop vào thư viện, chán muốn chết chờ đợi một giờ thì hết kiên nhẫn nổi. Lỗ Như Hoa rốt cuộc đi đâu! Rửa ảnh mà mất
nguyên ngày?
Hắn có cảm giác hôm nay thư viện hơi kỳ quái. Không!
Phải nói là cảm giác kỳ quái bắt đầu từ khi hắn bước vào. Những sinh
viên có mặt, bình thường vùi đầu đọc sách, hôm nay chụm đầu khe khẽ nói
nhỏ, thỉnh thoảng lại nhìn hắn chỉ trỏ.
Kỳ quái! Văn Sơ nhìn lại quần áo, hôm nay ăn mặc đâu có gì sơ suất!
“Anh Văn Sơ, xin chào!” Một giọng nói bỗng vang lên.
Văn Sơ ngạc nhiên ngẩng đầu: giọng nói xa lạ, diện mạo xa lạ, là một cô gái đeo kính.
“Anh Văn Sơ, anh có thể ký tên cho em không?” Cô gái mau chóng mở
laptop trong tay, đẩy về phía hắn, “Anh ký ở đây, cuốn vở này mới, em
chưa ghi chữ nào .”
“......” Văn Sơ cảm thấy hơi kỳ lạ, “Vì sao tôi phải kí tên?”
“ Ảnh của anh rất đẹp, anh tự chụp hình hay là cố ý pose?” Cô gái đẩy mắt kính, mỉm cười.
“Ảnh chụp cái gì?”
“Ảnh của anh dán trên bảng thông báo cá nhân gần lối lên lầu. Anh Văn Sơ, bây giờ anh rất nổi tiếng.”
Văn Sơ vừa định hỏi tiếp thì di động vang lên, vội vàng mở ra xem.
Không phải Lỗ Như Hoa, mà là Cá voi: Bảng thông báo ở lối lên lầu, lẹ
lên!
“Tôi không hiểu bạn định nói gì, xin lỗi.” Văn Sơ gấp máy tính đứng lên, cũng lễ phép cự tuyệt yêu cầu của cô gái.
Cá voi tìm hắn nhất định là có chuyện. Không biết vì sao, Văn Sơ cảm
thấy không ổn, thật sự không ổn. Vì sao mọi người đều nhắc tới lối lên
lầu, chỗ đó có gì liên quan đến hắn?
Bảng thông báo cách thư viện không xa, nằm ngay gần lầu một của phòng học chính, lúc này sinh viên ra vào không ngớt.
Từ xa, Văn Sơ đã nhìn thấy rất nhiều người vây quanh bảng thông báo, Cá voi và Phó Tâm Thành cũng đang lao tới, xem chừng mới từ công viên chạy ra.
“Chuyện gì vậy?” Văn Sơ đến gần hai người.
Phó Tâm Thành
cười giễu, ngón tay chỉ bảng thông báo. Văn Sơ theo tay hắn chỉ nhìn
qua, người đông, nhưng hắn cao lớn nên vẫn nhìn được nội dung trong bảng thông báo. Một loạt ảnh chụp được sắp xếp theo thứ tự chỉnh tề.
Được xếp đầu tiên là Văn Sơ.
Hắn ở sân bóng rổ, hắn vẽ tranh, hắn học quân sự, thậm chí còn có vài
tấm ảnh “đặc tả” – rõ ràng là chụp lén, nửa trên trần trụi, hình như vừa đá bóng xong, nụ cười tươi dưới ánh nắng, dáng người khỏe mạnh ......
Chụp rất đẹp, nhưng dán ngay dưới bảng thông báo, trước cặp mắt của đông người lại có một vẻ mị hoặc kỳ lạ......
Đầu Văn Sơ “ông” một tiếng, tiếp tục nhìn xuống dưới, trong số những người phía dưới có cả tên của Cá voi và Phó Tâm Thành, ngoài ra còn vài người khác – đều là những nam sinh nổi danh trong các khoa, tất cả đều
tập hợp đầy đủ mọi tiêu chuẩn của một soái ca.
Phía dưới những bức
ảnh là một dòng quảng cáo, được viết theo kiểu chữ thảo rất đẹp: Ảnh
chụp mười nam sinh đẹp trai nhất của trường đại học S, muốn có, liên hệ
số 137......
Choáng váng nhìn vài lần, Văn Sơ cuối cùng cũng xác định mình không nhìn nhầm, dãy số kia, là số điện thoại hắn đã nằm lòng.
Là Lỗ Như Hoa.
Có cảm giác máu trong người như đang chảy ngược, Văn Sơ cơ hồ đã quên
thế nào là tức giận, hai bàn tay run rẩy. Bây giờ thì hắn hiểu vì sao
hắn bị chỉ trỏ dòm ngó ở thư viện, vì sao có người tìm hắn xin ký tên,
cũng hiểu vì sao cả một ngày không thấy bóng dáng Lỗ Như Hoa. Lỗ Tự Ngọc bảo cô đi rửa hình, hóa ra là rửa hình của mười đại mỹ nam! Nhờ món quà Lỗ Như Hoa “rộng rãi” tặng, hắn được nhiều người biết đến!
Cô ta
còn lập bảng thứ tự mười nam sinh đẹp nhất, hóa ra đến lúc này cô ta vẫn muốn kiếm tiền, hóa ra việc buôn bán của cô ta mở rộng đến thế, những
tấm ảnh chụp của hắn cũng có thể trở thành công cụ kiếm tiền cho cô ta!
Hóa ra cảm giác bị người bán đứng là như vậy! Trong một lúc, hắn không
biết nên tức giận cô hay tức giận chính hắn. Đau lòng ... Đau lòng đến
buồn nôn.
“Văn Sơ, tôi nghĩ chúng ta cần cẩn thận suy nghĩ xem Lỗ
Như Hoa này cuối cùng là dạng người gì.” Thái độ Cá voi nghiêm túc bất
ngờ, nụ cười lạnh lùng như có như không. Trong xấp ảnh chụp anh ta có
một tấm mặc quần bơi từ bể bơi đi lên, nhìn rất hút hồn, nhưng bị đưa ra công khai đánh giá thế này có hơi buồn cười.
“Được rồi, nhìn đủ
rồi!” Phó Tâm Thành vẫn khoanh tay đứng một bên, cuối cùng cũng chen vào đám người, gạt hết những bức ảnh trên bảng thông báo xuống.
“Cô ta không đưa ảnh chụp Lỗ Tự Ngọc lên.” Cá voi cười lạnh, nhìn về phía Văn
Sơ, “Đây có đúng là người mà hôm qua cậu tuyên bố là bạn gái của cậu?”
Ánh mắt mọi người dồn hết lên người Văn Sơ. Bỗng nhiên, hắn trở thành
nhân vật chính trong vở hài kịch bất thường, không chỉ vì những tấm ảnh
có hắn trong đó, mà vì hai chữ Cá voi bỗng nhiên thốt ra: Bạn gái.
“Không thể nào, Lỗ Như Hoa là bạn gái anh Văn Sơ?” Trong đám người vang
lên giọng con gái, đầy vẻ châm biếm, “Lấy ảnh chụp của bạn trai kiếm
tiền, cô ta thật đúng là hỏng nửa não.”
“Chụp không tệ nha, hì hì, đủ kiểu, đủ góc độ.” Có người lén lút tiếp tục nhìn xấp ảnh Phó Tâm Thành ném xuống đất.
“Lỗ Như Hoa cũng không phải là người bình thường, có cái gì cô ta không thể bán, mấy tấm ảnh này vẫn còn tính là bình thường!” Một giọng nói
tặc lưỡi khen ngợi, “Càng nổi tiếng cô ta càng muốn bán!”
“Bán cái gì?”
“Muốn biết sao? Ghé quán Hồng Ma đi, Lỗ Như Hoa nhất định ở đó.” Tiếp sau tiếng tặc lưỡi là một giọng nữ chua ngoa.
Quán Hồng Ma...... đây là quán bar nổi tiếng ở thành phố S. Văn Sơ nắm chặt tay. Cô ta ở nơi đó sao? Cô ta ở đó làm gì?
Hắn bỗng nhớ đến ngày báo danh, nhìn thấy Lỗ Như Hoa, trong ba lô của cô còn có cái đó...... Áo mưa......
Trong lòng cồn cào...
Không chỉ là tức giận.
Văn Sơ cúi người, chậm rãi nhặt mấy tấm ảnh chụp, đẩy đám người vây
xung quanh, lặng lẽ bước đi. Cá voi và Phó Tâm Thành gọi hắn, hắn làm
như không nghe thấy, hắn không muốn nghe, hắn muốn đến Quán Hồng Ma.