Chào Em, Tôi Là Bạch Dự Nhân

Chương 11

Lục Y Bình chết tiệt, không lo cho tính mạng của mình gặp nguy hiểm,lại còn nói ra vấn đề quần áo lúc này. Nếu có thể, Tinh Cẩn nhất định sẽ bóp cổ Lục Y Bình ném ra ngoài đường.

Lí do khiến Tinh Cẩn tức giận đến mức đó cũng chỉ vì lo lắng cho kẻ ấu trĩ Lục Y Bình kia. Học Y nhưng lại có sở thích đặc biệt về phá án, toàn dính vào chuyện không đâu.

Về việc quần áo, Lục Y Bình rất lười mua đồ, kể cả đồ bên trong lẫn bên ngoài. Khi còn ở nhà thì sẽ có người thiết kế đem đồ đến dựa vào số đo, nhưng từ khi sang Mĩ thì việc đó giao lại cho Tinh Cẩn.

Sống với nhau từ nhỏ, Tinh Cẩn biết Lục Y Bình chẳng hiểu thế nào là nhân tình thế thái, cũng không để ý đến việc anh là con trai nên cứ mặc nhiên giao phó. Tinh Cẩn ngẫu nhiên trở thành một mama hết sức tốt bụng làm tất cả từ nấu ăn, giặt đồ, trò chuyện. xử lí tài liệu giúp Lục Y Bình. Dù nghề nghiệp của anh bên công nghệ thông tin và còn bận gấp chục lần Lục Y Bình.

Tinh Cẩn là con nuôi nhà họ Lục, anh bằng tuổi với Y Bình.Năm anh 5 tuổi, mẹ anh mắc bệnh hiểm nghèo, nhà không có một xu chạy chữa.khi đó mẹ của Tinh Cẩn được nhà họ Lục chữa bệnh miễn phí và nuôi ăn hai mẹ con năm năm trời nhưng rốt cuộc mẹ không thể cứu sống. năm anh 10 tuổi, mẹ anh qua đời.Người ta muốn đem anh tới trại trẻ.

Lục Dĩ Tường thấy anh ngoan ngoãn, tư chất thông minh liền cưu mang anh, đi làm thủ tục nhận con nuôi. Đổi tên anh thành Lục Tinh Cẩn. Cho anh làm bạn với đứa con gái độc nhất nhà họ Lục- Lục Y Bình.

Năm đó anh khắc sâu hình ảnh một cô nhóc thích phi dao vào gốc cây sồi già trong vườn, tự nhủ cả đời này sẽ làm bạn cô để trả ơn nghĩa.

Tinh Cẩn tư chất tốt nhưng phải rất nỗ lực để theo kịp tốc độ nhảy lớp của Lục Y Bình, anh biết cô bên ngoài không hề có một người bạn nào nên càng ra sức phấn đấu để có thể chung lớp với cô.

Nhớ một lần, anh học nhiều đến nỗi bị chảy máu cam và ngất giữa sân trường. Lúc đó chính Lục Y Bình bé bằng nửa anh đã cõng anh vào phòng y tế. Dù anh nói cô cứ lên lớp học,ở đây có bác sĩ rồi nhưng Lục Y Bình vẫn mang vẻ mặt điềm nhiên,không nói một lời, vừa ngồi cạnh anh vừa đọc sách. Chính điều đó làm anh cảm động.

Biết anh không hiểu bài, cứ lặng lẽ dùng que viết lời giải trên cát ở sân vận động gần nhà.

Khi anh bị bạn bè trêu chỉ biết theo đít con gái thì Lục Y Bình cầm con dao nhỏ phi giữa hang tên cầm đầu. Con dao ghim phập một nhát xuống nền đất,khiến tên cầm đầu trêu anh run cầm cập đến mức tè cả ra quần.Lục Y Bình chống hông ra lệnh:

-Còn trêu Tinh Cẩn, con dao sẽ cắm vào ngực mày.

Bọn đó khiếp hãi bỏ chạy.

Tinh Cẩn vàLục Y Bình trở thành anh em nhà họ Lục không ai dám động đến.

Là con nuôi nhưng Lục Dĩ Tường chưa bao giờ phân biệt. Lục Y Bình được hưởng gì, anh sẽ được như vậy.Có lỗi thì phạt,làm tốt được khen. Đối xử với anh không khác gì con ruột. Nhưng anh tự hiểu rằng yêu cầu duy nhất của Lục Dĩ Tường chính là phải ở bên,vừa làm bạn vừa bảo vệ Lục Y Bình.

Anh có quyền theo đuổi ngành anh thích, dù là nhân viên kỹ thuật cao cấp của đặc công thì anh vẫn phải ở bên Lục Y Bình.

Gặp nhau khi 5 tuổi, 5 năm sau trở thành anh em trong cùng gia đình.

Anh thực sự bị khí khái của Lục Y Bình làm cho can tâm tình nguyện.

Bây giờ nhìn Lục Y Bình bị thương, làm anh cảm thấy như chính mình bị đau đớn.

Anh kéo đĩa thịt ra khỏi tầm gắp của Lục Y Bình:

-Cậu là bác sĩ,không biết bị thương thì không nên ăn mặn sao. Ăn thanh đạm sẽ giúp vết thương chóng hồi phục.Là đạn đấy,không phải dao gọt hoa quả cứa tay bình thường đâu.

Lục Y Bình gật đầu nhưng tay vẫn kéo đĩa thịt trở lại:

-không sao, miễn được ăn đồ cậu nấu.Tớ tình nguyện khỏi chậm 1 tuần.

Sự dịu dàng vô tình này, Tinh Cẩn mềm lòng và say mê.
Bình Luận (0)
Comment