Chào Em Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh

Chương 113



"Đương nhiên, ông nội làm như vậy, cũng là đang giúp nó.

Cố gia chần chừ, một lòng chỉ muốn công ty nhà họ Nguyễn chúng ta.

Cố Huyễn cũng không phải mối tốt, Kiều Kiều gả cho nó, sau này chỉ có thể chịu khổ."
Nguyễn Manh Manh nghe đến chỗ này, mới biết, ông nội cô xem ra bất công cô.
Nhưng cũng không phải hoàn toàn mặc kệ Nguyễn Kiều Kiều.

Chỉ là, ông để tâm lương khổ, nói không chừng ở trong mắt bọn Tần Phương, trái lại là chứng cứ ông bất công.
"Đúng rồi...!Con bé, con còn không nói cho ông nội, mấy ngày nay con đến cuối cùng đi đâu? Nghe nói con chuyển tới Trí Học, lẽ nào thật sự có liên quan tới người đàn ông nào?"
Ông đương nhiên không sẽ hoài nghi cháu gái mình bị bao nuôi.
ông chỉ là suy đoán chuyện này, nói không chừng là cháu gái ngoan hẹn hò, có một bạn trai ra sức, thay cô giải quyết phiền phức.
"Ông nội, không có chuyện đó đâu, là như vậy..."
Chuyện Trần Tình Chi còn sống, là chủ ý quyết định của Nguyễn Manh Manh, ngay cả Nguyễn Triệu Thiên cũng không nói.
Nhưng đối với ông nội, cô không giấu được.
Nói chuyện ngọn nguồn cho ông nội cô, có điều không có cường điệu nhắc tới thân phận Lệ gia.
Một lát sau.
"Hóa ra là như vậy..." Ông nghe xong, thở dài.
"Ai, thực sự là vận mệnh trêu người.

Có điều, con làm đúng, chuyện của mẹ con tốt nhất không nên để cho người trong nhà biết, cả đời này mẹ con đã sống không dễ dàng, đỡ cho con bé tăng them phiền phức."
"Đúng rồi...!Vậy người nhà kia đối với con như vậy? Chuyển con vào Trí Học, xem ra cũng không tệ lắm."
Nghe đến lời của ông, trong đầu Nguyễn Manh Manh, đột nhiên xẹt qua một khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết nào đó của bạo quân.
Nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua, người đàn ông kia đặt mình trước bàn đọc sách, làm càn cưỡng hôn, khuôn mặt nhỏ bé liền ầm một cái đỏ bừng.

Ông Nguyễn là người khôn khéo cỡ nào, huống chi, ông lại hiểu rõ hai cháu gái như vậy.
Vừa nhìn Nguyễn Manh Manh đỏ mặt, lập tức để sát vào hỏi: "Sao vậy, lẽ nào...!Manh Manh nhà chúng ta gặp gỡ người nào trong nhà kia, mới biết yêu?"
Vừa dứt lời.
Khuôn mặt nhỏ vốn là đỏ bừng của Nguyễn Manh Manh, nhất thời đã biến thành nổ tung!
Cô nhìn ông nội cô, mắt hạnh tròn tròn chớp chớp, miệng cũng trở nên không lưu loát.
"ông, ông nội...!ông ông...!ông đang nói gì đấy.

Con...!Sao con có thể..."
Ông nhìn thấy cháu gái như vậy, còn có cái gì không hiểu.
Đứa nhỏ này có lẽ tự mình cũng không phát hiện, từ nhỏ, cô vừa căng thẳng nói chuyện liền lắp bắp.
Nếu như thật sự không có người trong lòng, cháu gái ngoan nhà ông sao có thể căng thẳng chứ?
Ông đang muốn hỏi nhiều vài câu, cửa thư phòng đột nhiên bị người gõ.
"Ông chủ, bà bảo tôi tới gọi ông và nhị tiểu thư xuống lầu.

Dưới lầu...!Dưới lầu có khách tới."
Giọng Lý tẩu từ ngoài cửa truyền đến.

Ông và Nguyễn Manh Manh liếc mắt nhìn nhau, đều ở đáy mắt đối phương nhìn thấy một vệt kinh ngạc.
Khách nào đến đây, còn cố ý gọi bọn họ xuống?
*
Vào giờ phút này, giữa phòng khách nhà họ Nguyễn, gương mặt tuấn tú của Lệ Quân Ngự đang lạnh nhạt, không coi ai ra gì ngồi trên ghế salông.
Trước khi Lệ Quân Ngự đến, mẹ Cố đã dẫn theo Cố Huyễn nổi giận rời khỏi, chỉ còn lại người nhà Nguyễn và người nhà họ Tần.
Ở ngay vừa nãy, bà Nguyễn đang thương nghị với người nhà họ Tần, phải làm sao mới có thể làm cho ông Nguyễn hồi tâm chuyển ý.
Liền vào lúc đó, người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai, khí chất tự phụ lạnh lùng trước mắt này, đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà họ Nguyễn.
"Kiều Kiều, con xác định, anh ta chính là người bao nuôi Manh Manh?" Bà Nguyễn thấp giọng hỏi Nguyễn Kiều Kiều bên cạnh.
"Vâng, chính là anh ta." Nguyễn Kiều Kiều liếc nhìn khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ của người đàn ông, đáy mắt lóe qua một vệt kinh diễm.
Trong lòng ghen tỵ lại càng sâu.
Dựa vào cái gì, hết thảy thứ tốt, đều là của Nguyễn Manh Manh?
đầu óc cô ta ngốc như vậy, có tài cán gì, có thể có được tất cả những thứ này!.


Bình Luận (0)
Comment