Chào Em Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh

Chương 192



"Kiều Kiều, sao con lại ở đây?" Nguyễn Triệu Thiên khẽ cau mày, đáy mắt chỉ có kỳ quái, cũng không có bao nhiêu căm ghét.
Con gái Nguyễn Kiều Kiều này ở trong mắt Nguyễn Triệu Thiên, chính là nghe lời, hiểu chuyện, dịu ngoan, chưa bao giờ nói dối...
điều duy nhất khiến người ta lên án, có lẽ chính là con bé giành người đàn ông mà Manh Manh thích.
Có điều, điểm này, rơi vào đáy mắt Nguyễn Triệu Thiên, cũng không tính là chuyện lớn gì.
Liên quan tới Cố Huyễn, ông có cái nhìn khác.
"Ba ba, con nghe nói chị gái trở về, liền...!Liền cố ý chờ ở đây, muốn nói xin lỗi chị ấy."
Tay trái tay phải của Nguyễn Kiều Kiều, đều quấn băng vải, còn có dây treo băng vải, nhìn qua bệnh tật triền miên.

Nếu như những người khác nhìn thấy, sẽ cảm thấy cô gái này thực sự là điềm đạm đáng yêu.
Nhưng rơi vào trong mắt Nguyễn Manh Manh, lại cảm thấy buồn cười.
Trật khớp căn bản không cần quấn thành như vậy, cô ta làm thế này, chẳng khác gì gãy xương nứt xương.
Rõ ràng, chính là cố ý làm cho người ta xem.
Nguyễn Triệu Thiên đối với vết thương trên người Nguyễn Kiều Kiều ngược lại không cảm thấy kinh ngạc.
Manh Manh nhà ông sức lực lớn, không cẩn thận làm người bị thương đều là chuyện bình thường.
Khi còn bé lúc cô chưa dùng lực, người trong nhà ai mà không từng quấn băng vải, vào bệnh viện chứ.
Đối với Nguyễn Triệu Thiên mà nói, bị thương thì tìm bác sĩ trị liệu, căn bản liền không cảm thấy Nguyễn Kiều Kiều như vậy, là lỗi của Nguyễn Manh Manh.
"Há, con muốn nói xin lỗi, vậy thì nói...!Nhanh lên một chút, ba ba còn có việc muốn nói với chị gái của con."
Nguyễn Triệu Thiên không để ý chút nào nghiêng người tránh ra, để Nguyễn Kiều Kiều có thể trực diện Nguyễn Manh Manh.
Con ngươi Nguyễn Kiều Kiều bỗng nhiên co rút nhanh.
Ba cô...!Vẫn đúng là thực sự bất công!
Cô ta quấn băng vải, cố ý chờ ở đây, chính là muốn cho Nguyễn Triệu Thiên nhìn thấy, nhắc tới một câu, bảo Nguyễn Manh Manh nói xin lỗi cô ta.
Ngày hôm qua chuyện xảy ra trong trường học, rõ ràng bà nội cũng đã "Thêm mắm dặm muối" nói cho ba ba nghe.
Một mực, ba cô lại không có bất luận biểu thị gì.
Ngược lại sáng sớm hôm nay liền chạy đến trường học, còn khuyên Nguyễn Manh Manh trở về.

Nguyễn Kiều Kiều càng nghĩ càng giận, ngón tay giấu ở trong băng vải mạnh mẽ nắm chặt.
Trên mặt cũng không dám lộ ra không mảy may bất mãn, trái lại dùng vẻ áy náy bất an nhìn về phía Nguyễn Manh Manh: "Chị gái...!Em biết chuyện của em và anh trai Cố Huyễn làm chị bị tổn thương...!Xin lỗi, em sai rồi, em sẽ bù đắp cho chị thật tốt."
"Thật sao?" Giọng điệu Nguyễn Manh Manh ung dung, đáy mắt lại không có ấm áp, "Vậy cô nói một chút, cô muốn bù đắp thế nào."
Nguyễn Kiều Kiều nói, Nguyễn Manh Manh căn bản cũng không tin.
Nguyễn Kiều Kiều từ trước đến giờ chính là như vậy, ở trước mặt người khác giả vờ vô hại, đặc biệt ở trước mặt ba cô, xưa nay đều là vô tội đáng thương.
"Em muốn nhường anh trai Cố Huyễn lại cho chị..." Nguyễn Kiều Kiều không chút do dự, biểu lộ quyết tâm của mình.
"Nhường cho tôi?" Nguyễn Manh Manh nở nụ cười, khóe môi khẽ nhếch, "đồ cô đã dùng qua, dựa vào cái gì cho rằng tôi còn có thể muốn."
"Chị gái, chị đừng nói như vậy, tình cảm của chị đối với anh trai Cố Huyễn mọi người đều biết.

Các người là một đôi thanh mai trúc mã, em biết, bây giờ tuy rằng chị đã có bạn trai, nhưng người đàn ông kia nào có tốt như anh trai Cố Huyễn? Hơn nữa, em và anh trai Cố Huyễn đều biết, bây giờ chị quen bạn trai, đều là chọc tức anh ấy.

Chị làm như thế, chỉ là bởi vì chị quá thích anh trai Cố Huyễn mà thôi."
"Tôi quá thích anh ta?" Nguyễn Manh Manh nghe nói như thế, thực sự là dở khóc dở cười.
Nguyễn Kiều Kiều và Cố Huyễn này, tưởng bở từ đâu tới mà lớn như vậy.
Tuy rằng bạo quân Lệ Quân Ngự kia đáng ghét, nhưng nếu như anh ấy đúng là bạn trai cô, mặc kệ phương diện nào cũng mạnh hơn Cố Huyễn đúng chứ?

"Chị gái, tâm lý chị rõ ràng là được rồi, không cần phải nói ra, mọi người đều hiểu...!Bây giờ được rồi, chị trở về, liền mau chia tay với người đàn ông bên ngoài kia đi.

Em và ba ba, đều rất lo lắng chị gặp người không tốt, cũng bởi vì như vậy, ba ba mới cố ý đến trường học tìm chị..."
"Kiều Kiều, được rồi ——" Nguyễn Triệu Thiên không nhịn được, quát bảo Nguyễn Kiều Kiều ngưng lại.
ánh mắt Nguyễn Kiều Kiều khựng lại, nước mắt liền ứa lên.
"Ba, ba ba...!Sao vậy? Có phải con không cẩn thận nói sai, không nên để chị gái biết?"
"Con..." đáy mắt Nguyễn Triệu Thiên lóe qua ánh sáng, vội vã quay đầu nhìn về phía Nguyễn Manh Manh.
ông sợ Nguyễn Manh Manh suy nghĩ nhiều, cho rằng ông gọi cô trở về, chính là vì chia rẽ cô và người bạn trai hiện đang ở chung kia.
Tuy rằng Nguyễn Triệu Thiên không nỡ con gái và loại đàn ông vô căn cứ kia ở cùng nhau, nhưng ông càng sợ con gái bởi vậy mà chán ghét ông, hiểu lầm ông.
Đang muốn giải thích, cánh tay lại đột nhiên bị Nguyễn Manh Manh kéo lại.
"Chụt ——" con gái đưa mặt lại đây, hôn trên mặt ông một cái.
"Ba ba, thì ra ba quan tâm con như vậy...!Cảm ơn ba...!Bây giờ con mới biết, ba đối với con thật tốt.".


Bình Luận (0)
Comment