Chào Em Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh

Chương 238



"Cảnh béo..." Nguyễn Manh Manh hơi run run, "Cậu chờ, tôi sẽ trở lại ngay."
"Không, chị đừng về trường học!" Tốc độ tóc xanh nói cực nhanh, trong âm điệu cất giấu lo lắng.
"A Hồng và A Hoàng đến nhà lão đại cứu anh ấy rồi, nhưng đến bây giờ còn không có tin tức.

Điện thoại cũng không gọi được...!Trường học bên này có em lo.

Chị Manh Manh, chị nhanh đến nhà lão đại, cứu A Hồng, A Hoàng còn có lão đại ra đi!"
"A Hồng, A Hoàng..."
Nguyễn Manh Manh ngẩn người, nhất thời không nói gì: "Vì sao tóc đỏ và tóc vàng cũng bị dính vào?"

"Vì, bởi vì...!Chúng em sợ lão đại bị đưa đi, vì vậy hai người bọn họ đến nhà lão đại thực thi "Kế hoạch cướp ngục".

Có điều, bây giờ nhìn lại, hẳn là đã thất bại."
Nguyễn Manh Manh: "..."
"Chị Manh Manh chị mau đi đi, em gửi địa chỉ cho chị.

Anh trai của lão đại, thật sự rất khủng bố! A Hồng và A Hoàng cứu viện thất bại, nhất định sẽ bị anh ấy chặt thành thịt nát! Chị Manh Manh, chị nhất định phải bảo vệ A Hồng, A Hoàng, cứu lão đại ra!"
Tóc xanh nói xong cũng cúp điện thoại.
Mấy giây sau, địa chỉ nhà Cảnh béo được gửi tới.
Nguyễn Manh Manh cúi đầu vừa nhìn, địa chỉ này, lại là...
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, chuyện hết sức khẩn cấp.
Tóc xanh hình dung anh trai Cảnh béo đến khủng bố như vậy, Nguyễn Manh Manh không dám đợi cô gái kia thêm nữa.
Chỉ có thể đeo cặp sách, liền chạy đi.
*
Nửa giờ sau, xe taxi dừng bên ngoài khu nhà giàu có tiếng ở thành phố S.
Một mảnh tất cả đều là biệt thự có kiến trúc cũ kỹ này , chỉ có gia tộc danh vọng lâu năm ở thành phố S, mới có thể giữ lấy một vị trí ở khu vực này.
Nguyễn Manh Manh đã từng tới Cố gia, ở ngay giữa sườn núi.
Mà nhà Cảnh béo, vượt qua dự liệu của Nguyễn Manh Manh, lại ở trên đỉnh ngọn núi.
Xe taxi chỉ có thể dừng dưới chân núi, dưới chân núi có một cửa thoát hiểm.

Nguyễn Manh Manh dựa vào bề ngoài mềm mại đáng yêu và skill nói hưu nói vượn đàng hoàng trịnh trọng của mình, lừa cảnh vệ sững sờ.
Lại nhìn cô mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách, có thể rõ rõ ràng ràng nói ra tình huống vị trí cụ thể và người nhà Cố gia, cảnh vệ cũng không nghĩ nhiều, liền thả cô vào.
Thời điểm như thế này, cô tự nhiên không thể nói là đến Cảnh gia cứu người.
Sau khi mượn danh Cố gia, đường hoàng qua cổng, liền lao nhanh lên đỉnh ngọn núi.
May là, Nguyễn Manh Manh có thể lực tốt, từ chân núi chạy lên biệt thự trên đỉnh núi, cũng không tốn công sức quá lớn.
"A —— a a —— a a a a!"
"Anh đánh chết em đi! Đánh chết em, em cũng không muốn ra ngoài, không được!"
Nguyễn Manh Manh vừa mới chạy đến bên ngoài nhà lớn, liền nghe được tiếng kêu tan nát cõi lòng lại khuếch đại của Cảnh béo, từ trong nhà lớn truyền tới.
Không được!
Nghĩ đến hình dung của tóc xanh đối với anh trai của Cảnh béo, Nguyễn Manh Manh không nói hai lời, gõ cửa lớn Cảnh gia.
"Mở cửa, mở cửa..."
Tiếng kêu của Nguyễn Manh Manh, thu hút cảnh vệ tới.
"Cô là ai? Bây giờ Đại thiếu gia của chúng ta có việc, không tiếp khách." Cảnh vệ cũng không coi cô gái ngoài cửa sắt là chuyện đáng kể.
"Phiền anh mở cửa, tôi là bạn học của Cảnh Hướng Kính, tôi..."
"Há, hóa ra là bạn của nhị thiếu gia, vậy thì càng không thể tiến vào." Người kia nói xong, trực tiếp xoay người, đi về hướng phòng nhỏ.
Nhìn dáng dấp, căn bản không định quan tâm Nguyễn Manh Manh.
Mẹ nó, lại không nhìn cô!
Chính vào lúc này, Cảnh béo lại hét thảm một tiếng, đột nhiên vang lên.
Nghe vào trong tai Nguyễn Manh Manh, đều cảm thấy lo lắng.

Dù cho tên béo thịt dày, cũng không thể ngược đãi như vậy nha.
Anh cả của tên béo, đến cuối cùng có còn là người hay không? !
Không được, cô phải đi cứu người!
Không nói hai lời, cô hít sâu một hơi, dùng sức đá một cái vào trên cửa sắt.
Cảnh vệ bên trong nghe được tiếng nổ vang trở về, thấy nữ sinh kia không biết tự lượng sức mình đạp cửa, đáy mắt lóe qua một vệt xem thường.
Ai biết, một giây sau, cửa sắt vững chắc lại theo tiếng ngã xuống đất!
Cửa sắt lớn chạm trổ ngoài Cảnh gia, đó cũng là được đúc bằng sắt.
Nhưng bây giờ, lại bị một cô gái, đạp đến sụp xuống!
Cảnh vệ kinh ngạc, mấy vệ sĩ và người hầu nghe được tiếng nổ vang từ trong biệt thự chạy đến cũng kinh ngạc.
Mà Nguyễn Manh Manh, dưới ánh mắt ngổn ngang lại kinh ngạc của mọi người, đạp một đá ở trên cửa sắt, lông tóc không tổn hại đi vào nhà lớn Cảnh gia.
*
"Em không chuyển trường, em không chuyển! Đánh chết em, em cũng không chuyển!"
Nguyễn Manh Manh ở bên ngoài nhà lớn, lại một lần nghe được Cảnh béo kêu thảm thiết.
Nhưng, khi cô đi vào nhà lớn, nhìn thấy lại là một phen cảnh tượng khác....


Bình Luận (0)
Comment