Chào Em Vợ Yêu Ngọt Ngào Của Anh

Chương 246



Cửa biệt thự nhà họ Lệ, Bentley màu đen dừng ở trên đường.
Bên cạnh xe, Nguyễn Manh Manh đang giải thích với Cảnh Dịch Tranh: "Em ở nơi này, là bởi vì một người nhà của em, có nguyên nhân cụ thể, tạm thời không tiện tiết lộ.

Nhưng em bảo đảm, em sống ở đây rất tốt.

.

."
"Thật sự?" Trong mắt lạnh long lanh của Cảnh Dịch Tranh, từ lâu đã không còn ngạc nhiên khi vừa nghe thấy Nguyễn Manh Manh báo địa chỉ.
Cô gái nhỏ tuổi như vậy, bị đuổi ra khỏi nhà, lại ở trong nhà có thân thế bí ẩn nhất nước S.
Tuy không cần lo lắng ăn bữa nay lo bữa mai, ăn gió nằm sương.

Nhưng tháng ngày ở trong nhà giàu, đặc biệt là loại nhà giàu đỉnh cấp này, cũng không dễ vượt qua.
"ừm, là thật sự." Nguyễn Manh Manh gật gù.
Tuy rằng Lệ Quân Ngự hầu như chiến tranh lạnh với cô, nhưng bình tĩnh mà xem xét, Lệ gia đối với cô xem như là không tệ.
"Manh Manh, nếu như em sống ở đây không vui hoặc là bị oan ức, liền nói cho Cảnh anh cả.

Cửa lớn Cảnh gia, bất cứ lúc nào cũng vì em.

.

."
"Không cần —— "
Cảnh Dịch Tranh còn chưa dứt lời, một tiếng quát thuộc về bé trai, liền ngắt lời anh.
Một bóng người nhỏ bé từ trong nhà lớn chạy đến, mở hai tay, tách Nguyễn Manh Manh và Cảnh Dịch Tranh ra.
"Anh là ai, cách chị gái tôi xa một chút!" Lệ Quân Tỳ thở hồng hộc chạy ra, căng thẳng bảo vệ Nguyễn Manh Manh.
Chị của cậu là đại thần, hơn nữa còn là đại thần dẫn cậu chơi game, dẫn cậu lên cấp.
Thật vất vả nhìn thấy đại thần sống, cậu tuyệt đối không thể dễ dàng để người đàn ông này bắt cóc chị cậu.
"Tôi cho anh biết, chị tôi sống ở đây rất tốt, không rời đi, mãi mãi cũng không rời đi.

.

.


Anh đừng hòng chia rẽ nội bộ."
Lệ Quân Tỳ trừng mắt nhìn, giả vờ thành thục cảnh cáo Cảnh Dịch Tranh.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo không kém chút nào so với khuôn mặt đẹp trai yêu nghiệt kia của Cảnh Dịch Tranh, tràn ngập phòng bị.
Nguyễn Manh Manh ngay cả hô hấp cũng chậm một nhịp.
Cô không nghe lầm chứ?
Tiểu Tỳ luôn ôm ấp địch ý với cô, lại còn nói, cô là chị gái của cậu, không cho cô rời khỏi?
"Manh Manh là chị gái của cậu.

.

.

Vậy cậu là?" Mắt lạnh của Cảnh Dịch Tranh híp lại, trong mắt phượng nhìn nghiêng bỗng nhiên tràn ngập hứng thú.
"Tôi là Lệ Quân Tỳ, tứ thiếu gia Lệ gia! Nếu như anh không sợ chết, tốt nhất cách chị tôi xa một chút! Tôi cho anh biết, chị tôi mới học trung học, mẹ tôi không cho chị ấy yêu sớm!"
Nói xong, quay đầu kéo lại tay của Nguyễn Manh Manh, liền muốn dẫn người vào trong phòng.
"Tiểu Tỳ, không được hồ đồ!" Chính vào lúc này, một giọng trầm thấp mà không mất đi uy nghiêm, từ trong cửa truyền ra.
Hóa ra là Lệ Diệu Dương đến rồi.
ông quát bảo Lệ Quân Tỳ ngưng lại, nhìn thấy Cảnh Dịch Tranh ngoài cửa, nhất thời sáng mắt lên.
Tập đoàn Kim Sư Lệ Diệu Dương tự nhiên có nghe thấy, tuy rằng hai nhà không có chuyện làm ăn lui tới, nhưng trên thương trường lại là từng đối mặt.
Biết Cảnh Dịch Tranh còn trẻ tuổi, liền dựa vào sức mình, xử lý sản nghiệp mà ba mẹ để lại, phát triển không ngừng.
ấn tượng đầu tiên của Lệ Diệu Dương đối với Cảnh Dịch Tranh, vô cùng tốt.
Mà Cảnh Dịch Tranh, cũng từng xa xa gặp Lệ Diệu Dương trên yến hội thương mại.

Vị truyền kỳ của giới kinh doanh này, càng là đối tượng mà anh ngưỡng mộ.
"Chào bác trai, con là bạn của Manh Manh, Cảnh Dịch Tranh."
Cảnh đại thiếu rất thông minh, sau khi nghe thấy Tiểu Tỳ xưng hô đối với Nguyễn Manh Manh, liền trực tiếp gọi Lệ Diệu Dương là "Bác trai".
Quả nhiên, xưng hô như thế làm Lệ Diệu Dương hài lòng.
Chú đẹp không lạnh lùng uy nghiêm giống như thường ngày ở bên ngoài, lúc này cười đến không ngậm mồm vào được: "Hay lắm.

.

.

đại thiếu Cảnh gia, thanh niên tuấn kiệt, quả nhiên không tệ."
"Manh Manh, bạn bè đến rồi vì sao cũng không mời người ta vào nhà ngồi một chút.

Đến đến, đừng đứng ở bên ngoài, mau vào đi."
Lệ Diệu Dương nhớ tới Trần Tình Chi từng nói với mình, biết vợ muốn tìm một đối tượng kết hôn tin cậy cho Manh Manh.
Lúc này, thấy Cảnh Dịch Tranh, liền cảm thấy người trẻ tuổi này nhìn rất tốt.
Nhất thời nổi lên tâm ý tác hợp..


Bình Luận (0)
Comment