Chào Mừng Đến Thế Giới Hiện Thực

Chương 17

Sau một quãng im lặng ngắn ngủi, Tiểu Nhất thiểu năng mở miệng trước để giảm bớt lúng túng:【Thế mà thiết lập cả số âm nữa cơ, không khoa học tí nào!】

Thấy chủ nhân không nói gì, Tiểu Nhất cố gắng an ủi anh:【Có lẽ là Chủ thần tiên sinh nói một đằng nghĩ một nẻo, ừm… ý Tiểu Nhất là tuy độ hảo cảm thấp nhưng trong lòng anh ta vẫn có Người!】

Mắt thấy càng sửa càng hỏng, Tiểu Nhất không quá thông minh khóc không ra nước mắt.

Cũng may chủ nhân của nó mạnh toàn diện, một chút thất bại này tính là gì?

Không đáng nhắc đến.

Tề Linh Tây:【Bình thường thôi, dù sao hắn cũng muốn giết ta diệt khẩu, âm ba mươi ba vẫn tốt chán.】

Tiểu Nhất:【……………………】Có lý đấy chứ!

Tề Linh Tây và Tiểu Nhất nói rất nhiều nhưng ngoài hiện thực chỉ tạm dừng không quá một – hai giây. Đây chính là chỗ tốt của “truyền sóng não”, hiệu suất cao đến mức ngôn ngữ không thể với tới.

“Ừm.” Tề Linh Tây duy trì sự bình tĩnh tuyệt đối, giọng điệu vẫn đều đều, chỉ là lời nói vẫn đang cố gắng dỗ dành. “Là tôi nghĩ nhiều rồi. Em rất thông minh, thành tích cũng tốt, con người…” à, kiêu căng vô lễ, nóng nảy bộp chộp, lại dễ kích động… Nhưng không sao, tôi có thể bao dung, ai bảo em là Tề Dịch chứ.

Tề Linh Tây không nói đoạn cuối ra miệng, lý do là Tiểu Nhất đã kịp thời nhắc nhở anh:【Chủ nhân chủ nhân! Độ hảo cảm liên tục trừ hai! Trừ hai! Trừ hai! Vẫn đang trừ hai!】

Tề Linh Tây: “……”

Đang khen mà độ hảo cảm vẫn giảm, lô-gíc ở đâu!

Sự kiên nhẫn của Kỳ Dực đã bị mài sạch, hắn không có hứng thú dây dưa với Nhân tộc vô vị này nữa.

Đúng như cậu ta nói, cậu ta không xứng được hắn giết, hắn chẳng buồn làm cái việc không có chút ý nghĩa nào như vậy.

Kỳ Dực buông tay, không thèm nhìn Tề Linh Tây rồi sải bước ra cửa.

Tiểu Nhất cồn cào ruột gan:【Trừ hai, trừ hai, trừ hai… chủ nhân, Chủ thần tiên sinh đang một bước hai điểm kìa!】

Tề Linh Tây mở miệng: “Chờ đã.”

Tiểu Nhất thở phào:【Không trừ nữa rồi…】

Bỏ qua tiếng làm nền của AI thiểu năng, đầu Tề Linh Tây xoay chuyển như gió bão hòng nghĩ cách cứu vãn độ hảo cảm đang nguy cơ trùng trùng kia. Tán tỉnh cái nỗi gì! Không biến thành huyết hải thâm cừu thì chắc anh có thiên phú dị bẩm rồi.

Yêu đương là đề bài có độ khó còn cao hơn cả tưởng tượng của anh.

Tề Linh Tây rà soát một lượt những thứ liên quan đến yêu đương cực kỳ có hạn trong đầu mình, cuối cùng cũng tìm được một phương hướng cứu vãn: “Có thể em không biết, nhưng Nhân tộc và Huyết tộc rất khác nhau…”

Tuy không giỏi dỗ người nhưng năng lực kể chuyện của giáo sư Tây Tây vô cùng xuất chúng, nếu không anh cũng không thể chỉ dựa vào một tiết học đã khiến các thiếu nam thiếu nữ muôn vẻ của Huyết tộc mong mình không tìm đường chết.

Kể ra thì Kỳ Dực không muốn nghe, nhưng nghĩ đến nội dung bài giảng hắn lại không nhịn được muốn nghe tiếp.

Giọng Tề Linh Tây vô cùng thích hợp để giảng giải. Anh không phải kiểu người dồi dào tình cảm, nhưng chính giọng nói khách quan mang theo nét thanh bạch đã thêm một góc độ đặc biệt cho câu chuyện. Dường như anh không phải người kể chuyện mà là người dẫn dắt, dùng giọng nói dẫn người ta chu du khắp thế giới xa lạ đầy mới mẻ…

Tề Linh Tây giảng về đời sống vườn trường của Nhân tộc, dùng góc độ của một nam sinh để kể một đoạn tình yêu gà bông trong sáng duy mỹ.

Kỳ Dực nhíu mày: “Bọn họ chỉ ở trường học ba năm?”

Nghiệp học của Tam Thánh tộc dù thế nào cũng phải trăm năm trở lên.

Tề Linh Tây: “Tuổi thọ của Nhân tộc ngắn.”

Kỳ Dực khinh thường: “À…”

Con sâu cái kiến.

Tề Linh Tây hiểu hàm ý của hắn, anh kể tiếp: “Ban đầu nam sinh cứ liên tục bắt nạt nữ sinh, dùng lời nói trêu cô, dùng hành động gây khó dễ cho cô. Nữ sinh rất ghét những hành vi này của cậu ta, nhưng sau này…”

Phải nhấn mạnh trọng điểm ở chỗ này, còn nhắc những ba lần, hi vọng người thông minh như Dực thiếu gia hiểu ngay.

Kỳ Dực không hiểu: “Sao cô ta lại thích người bắt nạt mình?”

Tề Linh Tây: “Có lẽ nam sinh không thực sự bắt nạt cô, cậu ta chỉ muốn gây sự chú ý với cô thôi.”

Kỳ Dực: “……”

Tề Linh Tây: “Dù sao cậu ta chưa từng yêu đương, lại rất để ý nữ sinh kia. Trong tình huống không biết phải tiếp xúc với cô như thế nào, cậu ta không khỏi dùng mấy cách trông có vẻ khá tồi tệ.”

Nói đến đây thì cũng nên hiểu rồi chứ đại thiếu gia.

—— Không phải tôi đang bắt nạt cậu mà là đang để ý cậu.

Thế mà Kỳ Dực hiểu thật. Hắn nhướng mày nhìn Tề Linh Tây, khóe môi hơi trĩu xuống rồi cười khẩy một tiếng: “Cậu cảm thấy ta là vì để ý cậu nên mới bắt nạt cậu?”

Tề Linh Tây: “?”

Kỳ Dực chỉ thấy hoang đường, quả thực Nhân tộc ngu xuẩn này đã nghĩ nhiều quá rồi.

“Cậu cho rằng ta là loại đàn ông ngu si ấu trĩ đó à?”

“……”

“Cậu cảm thấy ta muốn giết cậu cũng là đang gây chú ý với cậu?”

“…………”

“Bớt tự mình đa tình đi.”

Câu chuyện không có vấn đề gì, ngụ ý cũng đã được truyền đạt, nhưng rành là bị chệch đường ray rồi. Tề Linh Tây ngẩn người một thoáng rồi định uốn hắn về con đường đúng đắn: “Em không phải cậu ta.”

Kỳ Dực cười khẩy.

Tề Linh Tây giải thích: “Tôi mới là.”

Kỳ Dực: “…………………”

Thấy hắn đã hiểu hết, Tề Linh Tây định tiếp tục sửa lại mấy lời gay go mình từng nói ra: “Tôi mới là nam sinh bắt nạt em, thực ra tôi…”

Anh chưa dứt lời đại thiếu gia đã nổi giận đùng đùng: “Cậu coi ta là con gái?”

Tiểu Nhất:【Chủ nhân… dừng tay đi thôi, độ hảo cảm đã đột phá âm một trăm rồi hu hu!】

Tề Linh Tây: “……………………………”

Kỳ Dực ngờ rằng mình trúng tà rồi, sao hắn lại đứng đây cho một Nhân tộc tùy ý sỉ nhục mình như thế? Cậu ta thực sự cho rằng bản thân sẽ không chết à.

Hắn giết cậu ta còn dễ dàng hơn giẫm nát một con kiến. Kỳ Dực hít sâu một hơi rồi nhấc chân bỏ đi.

Tề Linh Tây nhận thua rồi sao?

Không! Trong từ điển của Giám đốc Tề không có từ thất bại.

Yêu đương rất khó?

Xin lỗi chứ, trên đời này không có chuyện gì anh không làm được.

Tề Linh Tây lại lại lại lên tiếng gọi Kỳ Dực.

Tiểu Nhất kêu lên một tiếng run như cầy sấy:【Chủ nhân

Tề Linh Tây:【Trừ còn âm chín trăm chín chín hãy nói cho ta biết.】

Tiểu Nhất không dám hó hé: đến lúc đó chủ nhân thật sự còn sống nữa sao!

“Thực ra…” Tề Linh Tây vừa nhìn Kỳ Dực chăm chú vừa dùng giọng vô cùng chân thành nói. “Tôi có hai nhân cách.”

Kỳ Dực:?”

Tiểu Nhất:【……………………】Thế, cũng, được, à!

Ô hô! Độ hảo cảm không giảm thật này!

Tề Linh Tây chẳng buồn quanh co nữa, yêu đương gì thì ít nhất cũng phải tỏ rõ trước đã.

Giám đốc Tề là người một là không làm, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn. Dù thời cơ chưa chín muồi cũng phải cố gắng hết mình, hơn nữa nói chuyện còn siêu cấp thẳng thắn: “Tôi thích em.”

Không khí đông cứng, lớp học Huyết tộc vốn âm u giờ yên tĩnh giống hệt hiện trường phim kinh dị.

Kỳ Dực cụp mắt nhìn chằm chằm Nhân tộc trước mặt. Thần thái lạnh băng của hắn đủ khiến tất cả mọi người lùi bước, nhưng Tề Linh Tây không lùi, trái lại anh còn cứng rắn hơn: “Đương nhiên, ý tôi là nhân cách hiện tại của tôi thích em.”

Đây chính xác là câu chuyện cười lớn nhất Kỳ Dực từng nghe thấy từ trước đến nay. Hắn nhìn Tề Linh Tây chòng chọc, tò mò không biết Nhân tộc xảo trá này lại đang mưu mô chuyện gì.

Chỗ dựa?

Ỷ thế?

Hay là cậu ta gan to che trời, không cần mạng nữa nên tới trêu ghẹo hắn?

Không sao, rồi hắn sẽ biết trong lòng cậu ta đang che giấu cái gì thôi.

“Cậu thích ta?”

“Ừm.”

Kỳ Dực cong môi chậm rãi nói: “Được thôi, tối nay tới Lễ đường Hoa Hồng tìm ta.”

Tề Linh Tây: “Được.”

Tiếng hét chói tai của nhóc thiểu năng cứ như ma âm xuyên não:【Chủ nhân chủ nhân, không được đâu! Người không thể tới Lễ đường Hoa Hồng đâu! Nếu đi Người sẽ bị… sẽ bị ăn sạch đó!】

Lễ đường Hoa Hồng là chỗ nào?

Tề Linh Tây và Tiểu Nhất đã thu thập được vô số thông tin về thế giới này nên biết rõ như lòng bàn tay.

Nói một cách đơn giản thì nơi đó chính là “nhà ăn” của Huyết tộc.

Tam Thánh tộc ngự trị trên các chủng tộc khác, một phần nguyên nhân nằm ở cách ăn uống có một không ai của họ.

Chỉ những chủng tộc hạ đẳng mới cần ăn lương thực ngũ cốc, Tam Thánh tộc căn bản không cần đến cách bổ sung năng lượng vừa nhàm chán vừa có hiệu suất thấp như thế.

Họ có thể hòa mình với niềm vui sướng, bổ sung năng lượng vừa nhanh gọn vừa có hiệu suất cao.

Thể tộc đơn giản và thô bạo, tình dục là thức ăn tốt nhất.

Huyết tộc ưu nhã hơn một chút, máu tươi là cơ sở, lúc hưng phấn tới đỉnh điểm mới có những việc sau đó.

Linh tộc cướp đoạt cảnh trong mơ, giấc mơ càng hạnh phúc càng thơm ngon tuyệt vời.

So ra thì Lễ đường Hoa hồng có chừng mực hơn Thánh yến bên Thể Viện nhiều, nhưng một Nhân tộc bước vào đó chẳng khác gì thỏ trắng nhỏ lạc hang sói, bị ăn sạch cũng không biết là con sói nào cắn đầu tiên.

Vậy nên Tiểu Nhất mới căng thẳng như thế.

Không thể đi đâu, không được đi! Đến cả Mị Tinh hoang đàng cực điểm cũng không dám tùy tiện vượt giới hạn —— phải biết là tới Thánh yến cùng lắm chỉ mệt ba ngày ba đêm không xuống nổi giường, còn đến Lễ đường Hoa Hồng sẽ thật sự cạn máu đến chết!

Tề Linh Tây:【Còn thời gian một buổi chiều.】

Tiểu Nhất:【Đúng đúng, đúng là vẫn còn thời gian. Chủ nhân, chúng ta mau…】

Nó chưa kịp thốt lên “uyển chuyển từ chối”, Tề Linh Tây đã trầm ngâm nói:【Vẫn nên tự tay làm thì hơn, làm một bộ đồ đủ để hấp dẫn Kỳ Dực.】

Tiểu Nhất:【???】

Tề Linh Tây nghĩ ngợi một lúc:【Không đúng.】

Tiểu Nhất thở phào: Người cũng phát hiện ra là không đúng rồi, chuyện này…

Tề Linh Tây:【Hấp dẫn thôi chưa đủ, phải quyến rũ mới được.】

Tiểu Nhất: 【………………………………】

- End chapter 17-
Bình Luận (0)
Comment