Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 155

Edit: Bông

Beta: Wendy

Ba người của Cục điều tra cấm kỵ bàn bạc với nhau khoảng nửa phút, sau đó cô gái tóc ngắn đứng ra, cao giọng nói: “Bên trong không có nguy hiểm, chia đều hàng ra xếp, đừng chen hết vào một hàng.”

Cô gái tóc ngắn cũng chỉ một câu nói như vậy chứ không nói thêm gì nữa.

Có thể là người đi vào đều an toàn đi ra, người chơi lâu năm và người chơi mới đều nhanh chóng hành động, bắt đầu xếp vào hàng làm đại sảnh lập tức trở nên trống trải.

Ngân Tô liếc mắt nhìn một NPC vẫn còn đứng dưới cái cây đại thụ kia, ôm chậu hoa đi qua, ngửa đầu nhìn cây đại thụ.

NPC vẫn duy trì mỉm cười, cũng không chủ động nói chuyện với cô.

Ngân Tô đi hai vòng quanh cây đại thụ, cuối cùng dừng lại bên cạnh NPC, tiến gần lại nhìn bảng tên trước ngực cô ta, “Trưởng phòng Tôn.”

Trưởng phòng Tôn vẫn giữ nguyên nụ cười, ngọt ngào nói: “Hoan nghênh cô đã tham gia làm việc tại công ty.”

Ngân Tô gật đầu: “Công ty chúng ta có văn hóa doanh nghiệp gì không?”

“Lát nữa sẽ để mọi người cùng tìm hiểu.” Trưởng phòng Tôn nói: “Cô vui lòng qua bên cạnh chờ một lát.”

Ngân Tô nhìn bên kia vừa mới bắt đầu xếp hàng, “Tôi có thể đi tham quan xung quanh nhỉ.”

Trưởng phòng Tôn im lặng, có lẽ là cảm thấy mấy vấn đề thế này không cần thiết phải hỏi cô ta nhưng Ngân Tô cứ nhìn cô ta chằm chằm không chớp mắt nên cô ta chỉ có thể gật đầu: “Có thể.”

Ngân Tô không nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm trưởng phòng Tôn.

Trưởng phòng Tôn nói lại một lần nữa: “Cô có thể tùy ý tham quan.”

Ngân Tô đột nhiên duỗi tay kéo bảng tên của trưởng phòng Tôn ném xuống đất, sắc mặt trưởng phòng Tôn trầm xuống, rồi cô lại khom lưng nhặt bảng tên lên, tự mình đeo lại cho trưởng phòng Tôn: “Trưởng phòng, phải giữ gìn bảng tên cho thận chứ, sao lại ném xuống đất như vậy?”

Trưởng phòng Tôn: “???”

Chưa kịp tức giận thì bảng tên đã được đeo lại trước ngực khiến cô ta nghẹn họng, âm u mà nhìn chằm chằm Ngân Tô, một hồi lâu sau vẫn không lên tiếng.

Ngân Tô nhìn cô ta cười một cái, ôm chậu hoa đi về phía đại sảnh bên kia, ánh mắt lạnh lẽo âm trầm phía sau vẫn luôn nhìn theo cô.

Ngân Tô đi được mấy mét thì đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt trưởng phòng Tôn, chủ động mời: “Trưởng phòng Tôn, cô nhìn tôi như vậy… Là muốn dẫn tôi đi tham quan hả? Cô tốt như vậy sao?”

Trưởng phòng Tôn: “…”

Đương nhiên trưởng phòng Tôn không muốn dẫn cô đi tham quan.

Ánh mắt hai người gặp nhau trên không trung, ‘xoẹt xoẹt’ bắt đầu tóe ra tia lửa. Ngân Tô nhếch môi, tư thế kia như là muốn quay lại ‘mời’ cô ta vậy, khiến trưởng phòng Tôn phải vội vàng di chuyển ánh mắt.

***

***

Không có người hướng dẫn tham quan, Ngân Tô đành phải ôm chậu hoa tự mình đi xem. Trong đại sảnh ngoại trừ cây đại thụ kia thì còn có rất nhiều cây xanh khác, chỉ cần liếc thoáng qua là có thể thấy toàn bộ đại sảnh đều được phủ bằng một màu xanh lục.

Ngân Tô đến gần những cây xanh đó xem, trên mỗi một cây đều trên treo một tấm bảng nhỏ.

【Ngày XX tháng XX năm XX, XXX gửi tặng, cảm ơn công ty Trúc Mộng đã thực hiện ước mơ của tôi.】

Trên mỗi tấm bảng nhỏ đều là lời cảm ơn công ty này.

Kết quả giám định vạn vật đưa ra cũng chỉ là tên cây xanh bình thường, không có đánh dấu【?】. Nhưng… cái cây lớn đó lại hiện một dấu hỏi chấm to đùng.

Ngoài cây đại thụ ra, Ngân Tô còn nhìn thấy một vài dấu chấm hỏi khác trên một số cái cây khác và bức tường phủ đầy dây leo. Cô đi bộ qua, gạt đám lá của những cây đó ra.

Đằng sau đám lá kia là một kệ sắt chằng chịt dây leo, phía trên chất đống rất nhiều tạp chí và sách báo cũ.

Tạp chí và sách báo đều bình thường nhưng Ngân Tô lại tìm được một trang giấy ở ngăn dưới cùng, bên trên là “Nội quy, quy định của công ty Trúc Mộng”.8

【Nội quy, quy định của công ty Trúc Mộng】

Hoan nghênh bạn gia nhập với công ty Trúc Mộng. Tại đây, công ty chúng tôi chân thành chúc bạn sớm ngày thực hiện được ước mơ.

Công ty chúng tôi có một môi trường làm việc vô cùng tự do cởi mở nhưng cũng mong bạn tuân thủ các nội dung quy tắc bên dưới.

1, Ở công ty phải đeo thẻ nhân viên để chứng minh bạn là nhân viên của công ty.

2, Vào 8:00-8:30, 20:00-20:30 là thời gian check in hàng ngày, mong các nhân viên check in đúng giờ để chứng minh bạn vẫn đang làm việc ở công ty.

3, Thang máy của công ty có thể sử dụng sau 00:00.

4, Công ty có chỉ có 13 tầng, không tồn tại tầng 14.

5, Không được gây ồn ào, ảnh hưởng các nhân viên khác làm việc là một hành vi rất bất lịch sự.

6, Thuận tay tắt đèn, tiết kiệm là đức tính tốt.

7, Nếu thấy người lạ ở hành lang, xin đừng đi đến chào hỏi. Nhưng nếu người lạ gọi tên của bạn, hãy đáp lại.

8, Không có ai xin bạn giúp đỡ. Nếu có, hãy từ chối.

9, Tiền bối cần giúp đỡ thì không được từ chối.

10, Đừng nói ra ước mơ của bạn với bất cứ ai.

Nội dung trên đó cũng không nhiều, Ngân Tô xem xong rất nhanh, đối với việc phải check in vào tám giờ sáng, nhân viên mới có vài lời muốn nói —— Quá sớm!!

Ngân Tô để lại tờ điều lệ quy định lên giá, cô vừa rời khỏi thì phát hiện có hai người chơi đứng cách đó không xa đang nhìn cô.

Cô vừa rời đi, hai người chơi kia lập tức đi đến, tìm ra tờ điều lệ quy định kia. Ngân Tô nhìn bọn họ cất tờ điều lệ quy định đi, còn trừng cô một cái, hung ác cảnh cáo: “Ít xen vào việc của người khác thôi.”

Ngân Tô: “…” Cô cũng có nói gì đâu.

Ngân Tô còn chưa kịp lên tiếng thì hai người chuẩn bị rời đi kia đã bị cô gái tóc ngắn ngăn lại: “Giao ra đây.”

Cô gái mặc trang phục tác chiến rất dễ hành động, mái tóc ngắn ngang vai một bên bị vén ra sau tai, một bên tùy ý xõa ra, phác họa ra một cô gái lạnh lùng

“Tại sao phải đưa? Đây là chúng tôi tìm được!” Hai người chơi kia không có phẩm chất tốt đẹp là biết chia sẻ với người khác, có lẽ họ cảm thấy đối diện là người chơi nữ nên hoàn toàn không thèm để cô ấy vào mắt, mở miệng khiêu khích: “Cô muốn manh mối thì tự đi mà tìm!”

“Cái này cũng đâu phải hai người tìm được.” Ánh mắt Độ Hạ liếc nhìn Ngân Tô.

Ngân Tô che lại khẩu trang, di chuyển ra sau, dựa vào tường xem kịch, tỏ vẻ chuyện này không liên quan đến cô.

Độ Hạ: “…”

Hai người chơi kia liền tỏ ra đắc ý nhưng cũng không dám lớn tiếng ồn ào dẫn nhiều người chơi đến: “Chúng tôi tìm thấy trước thì nó là của chúng tôi! Con đàn bà thối, bớt lo chuyện bao đồng đi, tránh ra!”

Độ Hạ nắm chặt tay, mắng nhỏ một tiếng: “Ngu ngốc.”

Nói xong, cô gái lao đến nhanh như viên đạn, một cước đá ngã một người chơi trong đó, một tay túm lấy người chơi khác, quăng mạnh anh ta xuống đất.

Ngân Tô ‘Shhh…’ một tiếng, lại dịch về phía sau, đau quá nha…

Độ Hạ ấn hai người chơi này xuống đất, đoạt lấy tờ điều lệ quy tắc trong tay bọn họ.

Cô ấy không giết bọn họ, lấy được liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Người chơi quỳ rạp trên đất, hai mắt sắp tóe ra lửa, lòng bàn tay nắm chặt, một con nhện xuất hiện trong lòng bàn tay anh ta, nhanh chóng bò về phía cô gái tóc ngắn.

Mắt thấy kia con nhện sắp đến gần, Độ Hạ đột nhiên xoay người đạp một phát lên con nhện, dùng sức nghiền nát, giơ tay lên ném ra một tia sét, bổ thẳng về phía người chơi kia.

Người chơi hoảng sợ, vội vàng lăn sang một bên nhưng tia sét kia như được gắn thêm định vị vậy, tiếp tục đuổi theo anh ta.

“A a a a ——”

Tiếng hét thảm thiết khiến những người chơi khác chú ý tới.

Người chơi bị tia sét bổ trúng sau một hồi lăn lộn thì dừng lại cách chỗ Ngân Tô không xa không còn động tĩnh, cơ thể cháy đen như bị lửa thiêu, lúc này chỉ còn lại đôi mắt trừng lớn.

Góc độ của Ngân Tô vừa lúc đối diện với ánh mắt anh ta, người chơi kia vẫn chưa tắt thở gắt gao trừng Ngân Tô.

Ngân Tô: “…” Lại không phải tôi làm, trừng tôi làm gì!

Còn trừng!

Ngân Tô đành phải mở miệng, tỏ vẻ đồng tình: “Thật đáng thương.”

Người chơi giống như bị lời này k1ch thích, phun ra một ngụm máu, trợn tròn hai mắt, ngất đi.
Bình Luận (0)
Comment