Edit: Chow
Beta: Alva
Khu giải trí Dương Quang trên tầng hai của du thuyền.
Ngân Tô dựa vào lan can, đứng cạnh một nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ này là người trước đó đi phát thiệp mời, vẻ mặt anh ta rất không tình nguyện nhưng lại không dám phản kháng.
“Người đó là Đặng Lệ Thù.” Nhân viên phục vụ chỉ vào cô gái đang phục vụ đồ uống cho hành khách cách đó không xa.
Cô gái mặc đồng phục, làm việc rất nghiêm túc, nhiệt tình, đối đãi khách hàng mười phần kiên nhẫn, hoàn toàn không thấy có gì khác thường.
Để giảm bớt áp lực, nhân viên phục vụ chủ động nói: “Lâm tiểu thư, hay tôi kêu cô ấy đến giúp cô nhé?”
Cô ta có người khác để giày vò, mình cũng không cần nơm nớp lo sợ tới phục vụ cô ta nữa!
Đạo hữu chết bần đạo không chết!
*Đạo hữu chết bần đạo không chết: chỉ cần người khác chết, mình không chết là được; vì lợi ích chính mình mà không ngại tổn hại người khác.“Không cần.” Ngân Tô tỏ vẻ không cần bận tâm: “Tôi chỉ xem thử thôi.”
“…” Ai mà tin chứ! “Vậy cô có còn chuyện gì khác không? Tôi vẫn còn có việc khác cần phải làm…”
Ngân Tô vẫy tay tiễn: “Đi đi.”
Nhân viên phục vụ thở phào, vội vàng chuồn đi, sợ Ngân Tô gọi mình quay lại.
Ngân Tô đứng một bên xem Đặng Lệ Thù làm việc, hiện giờ thời tiết rất tốt, nắng vừa phải nên rất nhiều du khách đến đây ngắm biển và trò chuyện, Đặng Lệ Thù mặc dù vội vàng bận bịu nhưng cô ta vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, như thể cô ta rất yêu thích công việc này vậy.
Chẳng mấy chốc đã tới buổi trưa, các du khách đều đi ăn cơm, lúc này Đặng Lệ Thù mới có thời gian nghỉ ngơi.
“Đặng Lệ Thù, cô muốn đi ăn chung không?” Có đồng nghiệp gọi cô ta.
Đặng Lệ Thù nhã nhặn từ chối lời mời của đồng nghiệp: “Tôi không đói, mọi người đi ăn đi, tôi quay về ký túc xá nghỉ ngơi một chút.”
Dường như những đồng nghiệp kia đã quen với việc này, họ lập nhóm rồi rời đi.
Đặng Lệ Thù chờ mọi người đi hết rồi mới đứng dậy đi xuống tầng.
Ngân Tô đi ra từ trong góc tối, lặng lẽ theo sau Đặng Lệ Thù.
Đặng Lệ Thù là một cô gái rất được chào đón, dọc đường có không ít đồng nghiệp chào hỏi cô ta.
Ngân Tô đi theo cô ta vào khu vực sinh hoạt của nhân viên công tác. Lúc này, phần lớn nhân viên công tác đều đang bận bịu bên ngoài nên khu sinh hoạt không có ai hết.
Đặng Lệ Thù đi không nhanh không chậm, bóng dáng dần dần biến mất ở góc rẽ phía trước.
Ngân Tô đi theo, vừa rẽ ngang liền phát hiện Đặng Lệ Thù đứng ngay bên cạnh.
Lúc này trên gương mặt Đặng Lệ Thù không còn cười nữa, vô cảm nói: “Du khách, cô đi theo tôi làm gì vậy?”
Khu vực làm việc của Đặng Lệ Thù là cố định, Ngân Tô lại không thường xuyên tới boong tàu Dương Quang nên Đặng Lệ Thù chưa từng gặp cô nên càng không biết cô là ai.
“Tôi thấy cô giống với một người bạn cũ của tôi.” Ngân Tô mỉm cười, không có vẻ gì là xấu hổ khi bị bắt gặp.
“Bạn cũ?” Đặng Lệ Thù nhìn chằm chằm cô.
“Đúng vậy.” Ngân Tô mở miệng nói lung tung: “Trông hai người rất giống nhau, vừa rồi tôi còn tưởng là cô ấy… Cũng phải, cô ấy mất tích lâu như vậy rồi, sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây được, là do tôi sốt ruột, nhận nhầm người.”
Ánh mắt Đặng Lệ Thù dán chặt vào cô: “Mất tích?’
Ngân Tô gật gật đầu, cũng không định nhiều lời: “Làm phiền rồi.”
Ngân Tô xoay người rời đi, Đặng Lệ Thù nhìn chằm chằm bóng lưng cô, mãi cho đến khi bóng lưng kia biến mất sau góc rẽ.
Đặng Lệ Thù đuổi theo, lớn giọng hỏi: “Không biết bạn của du khách là ai vậy?”
Ngân Tô hơi dừng bước, quay người lại nhìn cô ta, trên gương mặt lộ vẻ khó hiểu: “Có chuyện gì sao?”
Đặng Lệ Thù: “Tôi chỉ tò mò không biết ai lại giống tôi đến mức khiến du khách nhận nhầm thôi.”
“Ra là vậy…” Ngân Tô dừng lại vài giây, sau đó mới nói: “Cô ấy tên Đặng Lệ Lỵ.”
Đồng tử Đặng Lệ Thù co lại: “Đặng Lệ Lỵ?”
Ngân Tô nhìn cô ta đầy chân thành: “Cô biết cô ấy sao?”
“Không biết.” Đặng Lệ Thù lắc đầu: “Cô ấy mất tích sao?”
“Đúng vậy.” Ngân Tô thở dài: “Lần cuối tôi liên lạc với cô ấy, cô ấy nói cô ấy vừa lên tàu Noah, sau đó không liên lạc được nữa…”
Đặng Lệ Thù: “Nếu cô là bạn của cô ấy thì sao không báo cho người nhà của cô ấy?”
“Tôi không biết người nhà của cô ấy.”
“Vậy sao cô lại quen cô ấy?”
“Lúc còn đi làm, cô ấy rất nhiệt tình, luôn giúp đỡ tôi nên quan hệ của chúng tôi khá tốt, nhưng cũng chưa thân tới mức nói những chuyện này.” Ngân Tô nhìn ngó xung quanh, hạ giọng hỏi: “Cô làm việc trên con tàu này bao lâu rồi?”
Đặng Lệ Thù trầm mặc một chút rồi trả lời: “Hơn nửa năm rồi.”
“Vậy cô có nghe thấy một vài lời đồn đại về chiều du thuyền này không?” Ngân Tô càng hạ giọng thấp xuống: “Tôi nghe nói có không ít người mất tích trên chiếc du thuyền này rồi đấy.”
Ánh mắt Đặng Lệ Thù tối sầm lại: “Cô nghe ai nói?”
“…Không có gì.” Ngân Tô xua xua tay: “Làm phiền cô rồi, tôi đi trước.”
Lần này Đặng Lệ Thù không đuổi theo nữa.
Ngân Tô để quái vật tóc đi theo cô ta nhưng nó lại không muốn rời khỏi cái ôm ấm áp của mẹ, Ngân Tô phải kéo vài cái mới giật được nó xuống.
“Đi nhanh đi.”
Quái vật tóc than khóc:… Bên ngoài nguy hiểm lắm!! Tôi không đi!! Tôi không thể rời khỏi cô!!
“Ta cũng đâu bắt mi đi đánh nhau.” Ngân Tô im lặng: “Mi đi theo cô ta, xem xem cô ta đang làm gì là được. Mi yên tâm, gặp nguy hiểm ta sẽ gọi mi về, không chết được.”
Quái vật tóc tiếp tục khóc gào thét: Không! Tôi không muốn!!
Quái vật tóc như một đống chất lỏng sền sệt, dính trên tay Ngân Tô, làm thế nào cũng không kéo ra được khiến Ngân Tô tức đến mức rút ống thép ra, lúc này quái vật tóc mới miễn cưỡng buông cô ra, trượt trên mặt đất giống như chất lỏng.
Mỗi một bước đều cẩn thận men theo chân tường bò về phía trước, trông dạng vẻ hệt như bị vứt bỏ vậy.
Ngân Tô vỗ trán một cái, trong lòng tràn đầy sự bất lực, đây là hậu quả của việc không kiểm tra đầu vào.
Ban đầu khi ở trong phó bản, dù nó có chút sợ hãi nhưng cô cho rằng nó cảm thấy thực lực của mình không đủ, ai ngờ nó đã hèn rồi lại còn cứ thích ru rú trong nhà!
Chẳng trách trong phó bản trước nó lại núp trong nhà vệ sinh!
***
***
Ngân Tô đến nhà hàng Tinh Không ăn trưa, nhân viên nhà hàng Tinh Không không đề cập đến chuyện hôm qua nhưng lại có người đứng ở bên cạnh trông coi cô.
Rõ ràng là sợ cô lại chạy lên tầng năm.
Ngân Tô chỉ thành thật ngồi uống, không đành hanh đòi hỏi gì hết, mà trông bầu không khí của những du khách ở tầng năm có vẻ không được tốt lắm, không biết có phải do vụ mất trộm vàng hôm qua gây ra hay không.
Ngân Tô rời khỏi nhà hàng, quái vật leo từ trong góc ra, bò dọc theo quần áo lên đến đầu vai cô.
Quái vật tóc: Sau khi về phòng, cô ta cầm một tấm hình nhìn rồi ngồi khóc, là ảnh chụp chung của cô ta với một cô gái khác, trông hai người họ rất giống nhau. Cô ta còn gọi cô gái kia là em gái, còn nói cái gì mà phải báo thù cho cô gái kia…
“Sau đó thì sao?”
Mái tóc kỳ quái: Không có sau đó, cô ta đi ngủ rồi.
“…”
Ngân Tô lại để cho quái vật tóc tiếp tục theo dõi Đặng Lệ Thù, quái vật tóc chẳng mấy tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn bị vũ lực uy hiếp, chỉ có thể cúi đầu đi làm máy theo dõi.
Không biết người chơi khác đang làm gì, Ngân Tô cũng không gặp bọn họ.
Nhưng cô vừa lên lầu thì thấy một người chơi đang lén lén lút lút, nhìn đông nhìn tây trên hành lang.
Ngân Tô nhớ người chơi này tên Hướng Vãn.
Đầu tiên Hướng Vãn đi vào một căn phòng nhưng chỉ chốc lát sau đã đi ra, rồi sau đó lại đi vào một căn phòng khác, rồi lại đi ra… Cứ thế ra ra vào vào hết phòng này tới phòng khác.
Mãi cho đến khi có người chơi khác xuất hiện, Hướng Vãn lập tức bày ra tư thế gõ cửa.
“Hướng Vãn? Cô đứng trước phòng tôi làm gì vậy?”
“Ra là anh không có trong phòng à.” Hướng Vãn quay người nhìn người tới, giọng điệu vẫn rất bình thường: “Tôi tìm anh có chút việc.”
“Việc gì?”
Hướng Vãn nhìn ngó xung quanh: “Chúng ta qua bên kia rồi nói.”