Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 359

Edit: Fang 

Beta: pương

Một bên khác, quái vật tóc xả giận xong, đang lôi kéo xác quái vật. 

Đầu quái vật bị xé thành từng mảnh, từng tiếng từng tiếng gào thét vang lên, lúc đầu còn chửi rủa về sau thì xin tha.

Tiếc rằng quái vật tóc cũng là một con quái vật, hoàn toàn không bị lay động, tiếp tục xử lý cơ thể quái vật. 

Quái vật tóc móc tất cả con ngươi ra, ôm tới trước mặt Ngân Tô: “Cho cô cho cô cho cô!”

Ngân Tô lạnh nhạt nhìn đống con ngươi xoay tít đó, cạn lời: “Ta cần nhiều con ngươi như thế làm gì? Xâu vòng cổ?”

Quái vật tóc: “…” 

Thứ đồ vô dụng! Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Bốp” một tiếng, quái vật tóc đánh bay con ngươi, mấy cọng tóc mảnh dẻ từ hư không xuyên qua con ngươi, rất nhanh liền xâu thành một chuỗi.

Ngân Tô: “…”





Mấy người Loan Tinh và Thôi Nhiên lùi ra rìa, quả cầu màu đen đó không bành trướng nữa, bọn họ cũng không rõ tình hình bên trong như thế nào.

Loan Tinh nhìn quả cầu đen đen đó: “Đây là kĩ năng của Lương tiểu thư sao?”

“Hình như là tóc.” Thôi Nhiên nói: “Hẳn là kĩ năng. Có chút dọa người…”

Trong phó bản thường hay xuất hiện cảnh tượng tóc từ trên đỉnh đầu rũ xuống hoặc là kiểu tóc xuất hiện trong nhà vệ sinh, dưới gầm giường.

Cho dù là người chơi lâu năm, mỗi lần nhìn thấy vẫn sẽ bị dọa giật mình. 

Sau khi người chơi sở hữu kĩ năng này, mỗi lần sử dụng, không biết liệu có bị dọa giật mình hay không. 

“Chúng ta cứ đợi như vậy?”

Loan Tinh vẫn rất tin tưởng người chơi do tổng bộ cử tới: “Hẳn là Lương tiểu thư có cách giải quyết, đợi chút đã.”

Lúc trước Lương tiểu thư bảo bọn họ không được tạo thêm phiền phức, nếu bọn họ lộn xộn, lỡ như làm loạn kế hoạch của Lương tiểu thư thì phải làm sao?

Bọn họ đã đợi khoảng chừng mười phút, khóe mắt Phó Kỳ Kỳ liếc thấy tường bên tay phải cô ta bắt đầu biến mất.

Phó Kỳ Kỳ gọi bọn họ một tiếng, chỉ bên đó: “Có cầu thang…”

Loan Tinh và Thôi Nhiên nhìn qua đó cùng lúc: “Đi xuống… Là đường ra ngoài sao?”

Thôi Nhiên lập tức đi tới cạnh cửa sổ, giơ tay ra ngoài cửa, lần này không có bất kì ngăn trở, không chỉ như thế, bầu trời màu đỏ cũng đang dần dần biến mất.

Khu vực quái vật đang biến mất! Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Thôi Nhiên, anh đưa bọn họ xuống trước đi, liên hệ những người khác, tôi ở đây đợi Lương tiểu thư.” Loan Tinh phân chia nhiệm vụ.

“Rõ.” Thôi Nhiên xách ông Tưởng vẫn đang hôn mê lên: “Phó tiểu thư, chúng ta xuống trước đi.”

Phó Kỳ Kỳ rất nghe lời đi xuống tầng theo Thôi Nhiên. 

Loan Tinh đứng gần cầu thang, cảnh giác nhìn chằm chằm quả cầu đen, gần đây không có thứ gì có thể dùng, cô ấy tìm được một thanh thép cầm trong tay.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Khi ánh sáng đỏ trên bầu trời hoàn toàn biến mất, khôi phục lại bầu trời đêm bình thường, Loan Tinh mơ màng cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, ngay cả hô hấp cũng thông suốt hơn nhiều.

Quả cầu đen dần dần thu nhỏ, lộ ra người đứng ở giữa, tóc phân tán ra cuối cùng cũng hóa thành mấy cọng tóc, co về sau đầu người đứng ở giữa đó.

Bức tượng thuần màu trắng được cô gái ôm trong lòng, khuôn mặt hướng ra ngoài. Nhưng nó có một đôi mắt màu đen, hoàn toàn không cùng một loại chất liệu với bức tượng.

Tỉ lệ của hai con ngươi cũng không bình thường cho lắm, giống như búp bê cố ý mở to mắt.

Điều quái dị nhất là bức tượng này trông giống y hệt người ôm nó, hoàn toàn là bức tượng phiên bản thu nhỏ theo tỉ lệ của cô.

Thấy cảnh tượng quái dị này, tim Loan Tinh điên cuồng đập thình thịch. 

“Lương… Lương tiểu thư, cô không sao chứ?”

“Không sao.”

Loan Tinh nhìn xung quanh cô: “Quái vật kia đâu?”

“Chết rồi.”

“…” Xác đâu?!

Lúc trước Loan Tinh nhận được thông báo, không nói ra sự nghi hoặc của mình, có lẽ là năng lực của Lương tiểu thư đặc biệt, xác quái vật đã được cô xử lý rồi. 

Ngân Tô vỗ bức tượng trong lòng: “Đây là chiến lợi phẩm của tôi, tôi có thể mang đi chứ?”

“Ờm…” Loan Tinh nhìn con ngươi xoay tít, cô ấy bỗng nhớ tới lúc trước mình chạm mắt với quái vật, đây rõ ràng chính là con ngươi của quái vật đó!!

Loan Tinh thở một hơi, bình tĩnh nói: “Tôi cần xin chỉ thị…”

“Ồ, thế cô xin chỉ thị đi.” Ngân Tô rất dễ nói chuyện. 





Ngân Tô xuống tầng, bên ngoài tòa nhà ngừng thi công đã có không ít người. 

Lúc này sắc trời đã tối, ánh đèn đỏ xanh lập lòe xung quanh tòa nhà ngừng thi công trở thành màu chủ đạo.

Thôi Nhiên đã báo tin cho cơ quan pháp luật, chuyển giao ông Tưởng cho bọn họ, tội ông ta phạm phải tất nhiên sẽ có pháp luật trừng trị.

Những người trong cơ quan pháp luật rời đi, người ở lại vị trí ban đầu đều là người của tiểu đội 12 và Phó Kỳ Kỳ.

Phó Kỳ Kỳ xuất thần nhìn chiếc xe với ánh đèn đỏ xanh lập lòe đan xen đang rời đi, khuôn mặt trắng bệch lộ ra một chút mờ mịt.

Dường như không biết sau này mình nên làm gì.

Sau khi mất liên lạc với Loan Tinh và Thôi Nhiên, Tất Nghiệp tập hợp với những người khác, bọn họ vừa nghĩ cách bắt quái vật bên ngoài vừa xin chi viện.

Bây giờ chi viện còn chưa tới mà quái vật đã được giải quyết rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Được biết quái vật do Ngân Tô giải quyết, ánh mắt thành viên tiểu đội 12 nhìn cô có thêm mấy phần kính trọng, nếu tiến vào khu vực quái vật, bọn họ thật sự không nắm chắc được bao nhiêu.

Loan Tinh xin chỉ thị cấp trên xong, nói với Ngân Tô rằng cô có thể mang “chiến lợi phẩm” đi.

Dựa theo tình huống bình thường, việc này là không thể.

Bọn họ là người giúp đỡ do tổng bộ “mời” tới, tổng bộ sẽ thanh toán thù lao, cũng không thể để cô mang bất kỳ thứ gì đi nữa.

Tuy Loan Tinh khó hiểu nhưng rõ ràng điều không nên hỏi thì bớt hỏi.

“Phó tiểu thư, có lẽ cô cần theo chúng tôi về lập biên bản.” Loan Tinh đi tới bên cạnh Phó Kỳ Kỳ, vỗ nhẹ bả vai cô ta: “Đã kết thúc rồi.”

“Kết thúc rồi sao…” Phó Kỳ Kỳ lẩm bẩm một câu.

Loan Tinh dùng sức nắm bả vai Phó Kỳ Kỳ một cái: “Phó tiểu thư, ngay cả sống chết cô cũng có thể vượt qua, còn có điều gì không thể đối mặt đây? Cô may mắn hơn rất nhiều người, cũng lợi hại hơn rất nhiều người rồi.”

Phó Kỳ Kỳ sững sờ: “Cảm ơn.”

Loan Tinh thở dài, người muốn tìm chết không phải nhờ mấy câu nói của cô ấy là có thể kéo trở lại, có lúc vẫn phải xem chính bọn họ có thể nghĩ thông suốt hay không. 

Cô ấy và Phó Kỳ Kỳ chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, về sau cũng chưa chắc có thể gặp lại, cô ấy cũng chỉ có thể nói đến vậy, còn thao thao bất tuyệt nữa thì sẽ khiến người ta phiền chán.





Người của tiểu đội 12 còn phải thu dọn, Ngân Tô không ở lại, ôm món đồ chơi mới vui sướng đi ra đường lớn, lấy xe điện ra ngồi lên, đặt đồ chơi mới ở trong giỏ xe phía trước.

Cô còn chưa khởi động xe, đột nhiên có một chiếc xe thương vụ dừng bên cạnh, “cạch” một tiếng, cửa xe mở ra.

Ngân Tô: “…”

Ồ! Đây là muốn đoạt người giữa phố sao?!

Sự phấn khích của Ngân Tô nhanh chóng tụt xuống 0 sau khi nhìn rõ người ngồi trong xe thương vụ.

Một chân Ngân Tô chạm đất, chiều cao của cô đủ để cho cô thoải mái chống xe điện, cằm hơi hếch một cái, lên tiếng trước: “Ông chủ Khang, nửa đêm nửa hôm anh ở đây làm gì?”

Khang Mại khí thế hào sảng ngồi trên chiếc ghế da thật, đẩy chiếc kính râm nhìn cô gái bên ngoài, mặt biến sắc trong giây lát, khóe miệng giật giật, hỏi lại cô: “Tô tiểu thư đến chỗ hoang vắng này làm gì?”

“Làm thêm.”

“…”

Ở vùng hoang vu hoang dã, làm thêm cái gì? Cũng không thể đi ship đồ ăn chứ? Công việc làm thêm của cô có phải hơi trừu tượng hay không?
Bình Luận (0)
Comment