Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 366

Edit: Sally

Beta: Qing, Yan

“Cô làm tôi sợ đấy.” Ngân Tô che ngực vỗ vỗ mấy cái, có chỗ nào giống dáng vẻ bị dọa sợ, còn ngạo mạn uy hiếp nói: “Hãy xin lỗi, nếu không tôi sẽ làm đơn khiếu nại cô.”

“…” Nhân viên soát vé há hốc miệng trong giây lát, rất nhanh đã cúi đầu: “Xin lỗi quý khách, lần sau tôi sẽ chú ý. Vui lòng xuất trình vé tàu của cô”

Ngân Tô nhìn cô ta một lượt từ trên xuống dưới rồi mới lấy vé ra đưa cho cô ta.

Nhân viên soát vé lấy ra một máy soát vé cầm tay, xác nhận thông tin rồi mỉm cười nói: “Chào mừng quý khách đã lên chuyến tàu D4444. Tôi là nhân viên phục vụ trong chuyến tàu lần này.”

Vừa nói, cô ta vừa cất máy soát vé cùng tấm vé bỏ vào túi của cô ta.

“???” Ngân Tô nắm lấy tay cô ta rồi kéo về phía mình: “Trước mặt tôi mà muốn trộm vé tàu của tôi, không tốt lắm đâu nhỉ?”

Nhân viên phục vụ mặt không đổi sắc giải thích: “Quý khách, cô hiểu lầm rồi. Vé tàu là do chúng tôi bảo quản, khi cô xuống tàu sẽ trả lại cho cô.”

“Vậy sao?”

“Đúng vậy.”

“Nếu đã có quy định này, vậy cô lấy văn bản quy định ra cho tôi xem.”

“…”





Trên sân ga.

Những người chơi chứng kiến ​​Ngân Tô băng qua đám tay quỷ, thành công leo lên tàu.

Một phút đã trôi qua, bọn họ chỉ còn lại bốn phút.

“Lực sát thương của đám tay quỷ đó trông có vẻ không lớn lắm… Không còn nhiều thời gian, chúng ta phải băng qua thôi.”

“Nhưng phải xử lý những thứ này kiểu gì đây?”

“Đốt đi là được.” Lúc này nhất định phải giải quyết vấn đề, có một người chơi quả quyết đứng ra:: “Hãy chất chúng lại thành một đống, tôi sẽ dùng đạo cụ để đốt chúng.”

Những người chơi đem những đồ vật vi phạm chất thành một đống, sau đó người đưa ra để xuất đã sử dụng đạo cụ đốt những thứ đó cháy thành khối than đen.

“Như vậy chắc là không bị tính là mang đồ vật không đúng quy định nữa, có thể mang chúng lên tàu được rồi, ở trên tàu lại tìm một chỗ ném đi.”

Những người chơi đưa ra câu hỏi quan trọng nhất: “Ai mang?”

Họ chỉ suy đoán là rác sau khi đốt xong thì không bị tính là đồ vật không đúng quy định, nhưng ngộ nhỡ trò chơi tính thì sao?

“Tôi đã giúp đốt đống đồ này rồi, tôi sẽ không mang theo đâu.” Người chơi giúp đốt rác lập tức bày tỏ.

“Đừng lằng nhằng nữa nữa, nếu còn không đi thì không kịp bây giờ.” Có người nhặt những khối than đen trên mặt đất lên, tiện tay nhét cho những người chơi xung quanh: “Tôi không rảnh dây dưa với mấy người đâu.”

Nói xong, anh ta cầm một mảnh vụn rồi trực tiếp nhảy xuống khỏi sân ga.

Khi có người xuất hiện trên đường ray, đám tay quỷ giống như cá mập nghe thấy mùi máu tươi, lập tức bị k1ch thích, trở nên điên cuồng.

Đám tay quỷ gần sân ga đã bị cô gái nhảy xuống trước đó dẫn sang phía tàu bên kia, sân ga bên này chỉ còn lác đác vài tay quỷ.

Người chơi nhìn chòng chọc vào lỗ hổng đó rồi cắm đầu chạy, rất nhanh liền băng qua đường ray đầu tiên.

Nhưng đám tay quỷ ở phía đối diện cũng đã tới, hai bên oan gia ngõ hẹp gặp nhau ở giữa hai bên đường ray.

Trước đó thấy cô gái kia đi qua rất dễ dàng, nhưng lúc này, sau khi chính diện gặp phải số lượng lớn tay quỷ thì mới phát hiện không hề dễ dàng như vậy.

Lực sát thương của tay quỷ quả thực không lớn, nhưng lại cực kỳ khỏe.

Bị bọn chúng tóm được, giống như là đem người hàn chặt vào mặt đất vậy.

Những người chơi sau đó nhảy xuống cũng cảm thấy mình bị lừa, nhưng thời gian không chờ đợi ai, họ phải băng qua đường ray để leo lên tàu.

Những người chơi chỉ có thể mỗi người một kiểu thể hiện bản lĩnh của mình.





Người thứ hai lên tàu không phải là người thứ hai nhảy khỏi sân ga mà là cô gái mặc áo choàng đen. Cô nhìn quanh một vòng, không thấy người đầu tiên đã bước lên tàu đâu.

Nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu xanh da trời xuất hiện từ bên cạnh: “Xin chào hành khách, vui lòng xuất trình vé tàu.”

Cô gái mặc áo choàng đen lấy tấm vé ra đưa cho cô ta.

Sau khi kiểm tra vé, nhân viên phục vụ lặp lại chiêu vũ, nhét vé tàu và máy soát vé vào túi, cũng nói chuyện để chuyển hướng sự chú ý của đối phương: “Chào mừng quý khách đã lên chuyến tàu D4444. Tôi là nhân viên phục vụ trong chuyến tàu lần này.”.

Cô gái mặc áo choàng đen nhìn chằm chằm vào cô ta: “Vé của tôi.”

“Vé tàu của cô do chúng tôi bảo quản, khi cô xuống tàu sẽ trả lại cho cô, phòng trường hợp bị thất lạc.” Người soát vé cũng lặp lại những lời này.

“Tôi không cần cô bảo quản. Bây giờ hãy trả lại cho tôi.”

Rõ ràng giọng điệu đối phương không nghiêm túc, nhưng nhân viên phục vụ có cảm giác không có cách nào cự tuyệt, miễn cưỡng lấy vé ra, môi đỏ mọng mỉm cười: “Vậy cô hãy bảo quản kỹ nhé.” 

“Nhường đường… Nhường đường…” 

Có giọng nói ngoài cửa tàu truyền tới.

Cô gái mặc áo choàng đen nhận lấy tấm vé từ tay người soát vé rồi bước vào trong

Giây tiếp theo, một chiếc vali đập mạnh vào khung cửa toa tàu tiếp sau đó là một đôi tay nắm lấy khung cửa rồi nhảy lên.

“Giúp tôi một tay!!”

“Cứu mạng!”

“Đừng có chắn ở cửa chứ!”

Người chơi tranh đẩy chen chúc từ cửa tàu leo lên, mọi người còn mang theo hành lý nên hành lang vốn đã không rộng rãi càng thêm lộ vẻ chật hẹp.

“Xin chào các hành khách, chuyến tàu D4444 khởi hành từ ga ‘Trạm tâm thần’ … hiện tại sẽ ngừng soát vé. Những hành khách còn chưa soát vé, vui lòng nhanh chóng soát vé.”

Âm thanh loa phát thanh giống như ở nhà ga vang lên từ trên đầu bọn họ.

“Các hành khách thân mến, vui lòng xuất trình vé của mình.” Sau khi loa phát thanh biến mất, nhân viên phục vụ mỉm cười mở miệng: “Hành khách chưa hoàn thành việc soát vé sẽ không thể ở lại trên tàu..”

“Đừng có chặn cửa nữa!!” Ngoài cửa xe còn có người đang rống lên.

“Hành khách, thật xin lỗi, nếu chưa soát vé thì không thể vào.” Nhân viên phục vụ ngăn lại người chơi đang muốn đi từ bên cạnh.

Người chơi va vào cánh tay của nhân viên phục vụ, cánh tay kia dường như được làm bằng sắt, khiến anh ta bị va vào mà thấy đau, còn nhân viên phục vụ lại không chút sứt mẻ gì.

“Tôi sẽ không đi vào,  tôi sẽ nhường đường cho họ…”

“Không được thưa quý khách.” Nhân viên phục vụ cười quỷ dị âm trầm: “Xin hãy soát vé trước, những hành khách ở phía sau vui lòng không chen chúc và xếp hàng để lên tàu.”

“Nhanh đưa vé cho cô ta đi!!”

“A… A… A… Quần của tôi!! Đám người cặn bã mấy người túm quần của tôi làm gì vậy hả?! Tôi vẫn còn là trai tân đấy!!”

Người chơi phía trước rất nhanh tìm được vé đưa cho nhân viên phục vụ, nhân viên phục vụ cầm lấy vé liền bước sang một bên, người chơi đó ngay lập tức bị người phía sau đẩy vào.

Người chơi phía sau cũng muốn tranh thủ thời gian tiến vào toa tàu nhưng nhân viên phục vụ cố tình lấy vé rồi mới nhường đường nên người chơi đưa vé phía trước càng bị chen thêm vào bên trong.

Nhân viên phục vụ cũng không lấy hết vé của mọi người mà lấy có chọn lựa.

Người chơi cuối cùng lên tàu, tiến vào được toa tàu liền an toàn, những người chơi chạy ra khỏi vòng vây của tay quỷ đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhân viên phục vụ soát vé xong: “Chào mừng quý khách đã lên chuyến tàu D4444. Tôi là nhân viên phục vụ trong chuyến tàu lần này.”

“Tàu sắp khởi hành. Xin hãy ngồi vào chỗ càng sớm càng tốt, hành lý có thể được đặt trên giá để hành lý. Trên tàu có rất nhiều người, vì vậy hãy bảo quản kỹ hành lý của mình. Cuối cùng, tôi chúc mọi người có một chuyến đi vui vẻ, thuận buồm xuôi gió.”

Nhân viên phục vụ nói xong, trực tiếp quay người đi sang một toa khác.

“Vé của tôi.” Người chơi bị đẩy sang bên kia thấy nhân viên phục vụ rời đi: “Chờ một chút…”

Hành lý của mọi người đều chất đống ở ngã ba toa tàu, còn mười mấy người chặn lại, chờ người chơi chen lấn đi qua, bóng dáng nhân viên phục vụ đã sớm biến mất không thấy tăm hơi.

“Cô ta cũng lấy vé của tôi cầm đi rồi.”

“Tôi cũng thế.”

Tổng cộng có năm người chơi bị lấy mất vé, lúc này sắc mặt đều hơi khó coi.

Khi mua vé, người bán vé đã nói hãy giữ kỹ vé của mình và trên vé tàu cũng có in dòng chữ “vui lòng giữ kỹ vé”.

Nhưng vừa rồi quá hỗn loạn, người chơi bị chen lấn đẩy vào căn bản không kịp lấy lại vé của mình.

Những người chơi có vé vô thức đem vé tàu cất kỹ.
Bình Luận (0)
Comment