Beta: Qing, Yan
“Tô tiểu thư, chúng tôi tìm được một manh mối.” Hiển nhiên là vận may của Ly Khương và Tạ Bán An rất tốt.
“Ừm?”
Ly Khương lấy ra mấy tờ giấy.
“Đây là danh sách những học viên đã tốt nghiệp của khóa trước.” Ly Khương chỉ vào một vài cái tên: “Những người này đều là những người đã kết duyên với chúng ta.”
Ngân Tô cầm danh sách lên xem một chút.
Quả thật có mấy cái tên quen thuộc, cả hôm qua và hôm nay họ đều xuất hiện với tư cách là người yêu của người chơi.
Nếu là danh sách học viên đã tốt nghiệp, tại sao họ lại xuất hiện với tư cách là người yêu của người chơi?
Trừ khi trại huấn luyện này vốn không thể tốt nghiệp được.
Ý nghĩa của tốt nghiệp là ở lại nơi này mãi mãi.
“Nếu không thể tốt nghiệp thì cũng không cần phải giữ mức độ cảm mến quá cao.” Ngân Tô đưa danh sách cho Ly Khương.
Trước mắt, mức độ cảm mến là an toàn.
Nhưng ai mà biết sau này nó có còn an toàn nữa không?
Ly Khương đồng tình: “Ừm… Tôi với Bán An cũng cảm thấy mức độ cảm mến có vấn đề.”
Sau khi tìm được bản danh sách, thì họ không soát mức độ cảm mến nữa.
Nên người đạt mức độ cảm mến cao nhất hôm nay là Ngu Chi, tiếp theo là Hồ Cầm.
Ly Khương và Tạ Bán An lần lượt xếp thứ ba và thứ tư.
Diêu Bá Thanh và Đặng Diệp Diệp không đạt tiêu chuẩn.
Vương Đức Khang không xuất hiện, giảng viên cũng không gọi tên, không rõ là anh ta đã chết hay là NPC người yêu đã đi chầu trời nên không có mức độ cảm mến.
Mà Ngân Tô và Ô Bất Kinh giết NPC người yêu nên hiển nhiên là họ nhận 0 điểm.
Ly Khương không giết NPC người yêu vì cô ấy cảm thấy phòng nhỏ tình yêu buổi tối có chứa manh mối, nếu bọn họ đều ở cùng Ngân Tô thì không thể lấy được manh mối ở phòng nhỏ tình yêu.
Nên sau khi thảo luận với Tạ Bán An, hai người vẫn quyết định không giết NPC.
Bàn xong việc chính, Ngân Tô quan tâm chút xíu tới nguồn dinh dưỡng của mình: “Bạn nhỏ, tích trữ được bao nhiêu nước mắt rồi?”
Ly Khương: “…”
Thứ chảy ra từ mắt cô ấy là nước mắt, không phải nước.
Vả lại có những lúc vô cùng nguy hiểm, cô ấy không thể lúc nào cũng tích được nước mắt. Phải lựa vào những lúc an toàn mới có thể trữ vài phần thôi đó!!
Cái bình 500ml ấy, bây giờ còn chưa đạt tới 1 centimet.
Nghĩ đến đây, nước mắt Ly Khương lại không kìm được mà trào ra.
Ngân Tô vội vàng lấy chậu hoa ra hứng, không được lãng phí một giọt nước mắt nào.
Ly Khương: “…”
Càng muốn khóc thêm.
…
…
“Mấy cô ấy… Đang làm gì vậy?”
Những người chơi đang thảo luận ở chỗ khác, phát hiện có người chơi đột nhiên lấy ra một chậu hoa, đưa đến trước mặt người chơi tên Ly Khương.
Mà vành mắt người chơi Ly Khương đỏ ửng, dâng trào nước mắt, khóc như thể cô ấy bị ức h**p.
Khung cảnh này không khỏi làm người ta cảm thấy kỳ lạ.
“Buổi trưa hôm nay, tôi gặp cô ta ở phố Tây, nhìn thấy cô ta khiến cho đầu bếp của một cửa tiệm…” Diêu Bá Thanh giơ tay, làm động tác cắt cổ.
“Sau đó thì sao?” Hồ Cầm hỏi.
Có vẻ Diêu Bá Thanh cũng thấy chuyện xảy ra tiếp theo không thể diễn tả hết bằng lời: “Sau đó tự mình mặc tạp dề, đi nấu ăn.”
“…”
“???”
g**t ch*t đầu bếp để tự mình đi nấu ăn?
Đây là lối suy nghĩ gì vậy?
“Giết đầu bếp… Không xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có, những nhân viên kiểu vậy chắc không quan trọng.” Diêu Bá Thanh nói: “Không tồn tại quy tắc tử vong.”
Nhân viên trong một vài gian hàng sẽ tấn công người chơi, nếu người chơi không muốn chết thì chắc chắn phải giết nhân viên.
Mà sau khi giết những nhân viên này, quả thực là không xảy ra chuyện gì nguy hiểm.
Nhưng để tự mình được nấu ăn mà giết luôn đầu bếp kiểu này… Thật sự có chút không hợp lẽ thường.
Ngu Chi: “Đừng đụng đến cô ta là được rồi.”
Mọi người: “…”
Không có việc gì thì ai lại đi chọc người điên đó.
…
…
Để đảm bảo cơ thể Ly Khương khỏe mạnh, Ngân Tô nói Ô Bất Kinh ném thuật trị liệu cho bọn họ
Ô Bất Kinh phải dựa vào Ngân Tô để bảo vệ tính mạng, tự nhiên nghe lời, ném thuật trị liệu cho Ly Khương và Tạ Bán An.
Cảm giác mát lạnh chạy từ đầu đến chân, sự mệt mỏi trong cơ thể bị quét sạch sành sanh, ngay cả tinh thần cũng khá lên nhiều, cả người đều nhẹ nhàng hơn hẳn.
Đôi mắt ướt sũng của Ly Khương mở to: “Cậu là hệ trị liệu?”
Ô Bất Kinh: “…Ừm.”
Ly Khương: “…”
Là cô ấy có mắt mà không thấy Thái Sơn.
Nếu cậu ta là kiểu người có lá gan nhỏ như lỗ kim khâu thì sao lại được Tô tiểu thư đối đãi khác biệt như thế.
Ly Khương cảm thấy thuật trị liệu của Ô Bất Kinh hơi khác với thuật trị liệu mà cô ấy từng gặp qua, giống như là chỉ trong nháy mắt, cậu ta có thể làm cho cơ thể người khác khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Cũng không phải là trị liệu sư khác không làm được mà là không thể nhanh như vậy.
Nhưng người chơi được Ngân Tô coi trọng sao có thể là trị liệu sư bình thường được…
Ly Khương cũng chẳng hỏi gì, chỉ cảm ơn Ô Bất Kinh.
Ngân Tô còn phải đi tới phòng phụ đạo tình yêu nên không ở lại quá lâu với họ nữa.
…
…
Ban đêm.
Ánh đèn đã tắt, trên phố Đông vắng vẻ không một bóng người. Đột nhiên, loáng thoáng có bóng người chạy vụt qua, chạy vào hẻm nhỏ giữa hai tòa kiến trúc.
Con hẻm bị bóng tối bao trùm, chẳng nhìn rõ tình hình bên trong.
Người đang đuổi theo hắn nán lại ở con hẻm nhỏ một lúc, có vẻ không tìm thấy người cần theo dõi nên bỏ qua con hẻm, chạy về phía trước.
Sâu trong con hẻm, Vương Đức Khang đang cẩn thận trèo lên bức tường hai bên con hẻm, ở độ cao khoảng chừng hai tầng lầu, anh ta đưa tay mò mẫm trên tường một lúc, một tiếng rắc nhỏ vang lên, và một cửa sổ nhỏ – vừa đủ cho một người chui lọt, mở ra.
Vương Đức Khang lập tức trèo qua cửa sổ.
Bên trong là một căn gác xép, rất nhỏ nhưng đủ chỗ cho một hoặc hai người.
Vương Đức Khang đóng cửa sổ lại, c** q**n áo, bắt đầu xử lý vết thương.
“Thật xui xẻo…”
Vương Đức Khang khẽ mắng.
Hôm nay, anh ta tỏ tình với người khác và bị NPC người yêu đuổi giết, tuy giết được NPC người yêu, nhưng anh ta vẫn bị lừa.
Vương Đức Khang đã bị nhốt.
Tới tận bây giờ anh ta mới thoát ra ngoài được.
Anh ta phát hiện ra nơi này vào tối hôm qua, ở căn gác xép này, ngoại trừ cái cửa sổ nơi anh ta đi vào thì Vương Đức Khang không tìm thấy lối vào nào khác.
Trốn ở chỗ này, mấy thứ đồ chỉ xuất hiện vào ban đêm rất khó tìm tới.
Vào ban đêm, ở trại huấn luyện cũng không quá “yên tĩnh”.
Vương Đức Khang xử lý xong vết thương, định bụng nghỉ ngơi để phục hồi thể lực, anh ta mặc lại quần áo, dựa vào tường chợp mắt.
Căn gác xép chìm vào tĩnh lặng.
“Két —— “
Không biết qua bao lâu, Vương Đức Khang bị một âm thanh đánh thức.
Sàn nhà dưới chân anh ta đang rung!
Vương Đức Khang bật công cụ chiếu sáng, chiếu vào chân mình.
Sàn nhà quả thực đang rung lắc… Giống như có thứ gì đó đang cạy sàn, chỉ chốc lát, sàn nhà đã bị cạy ra…
Vương Đức Khang đột nhiên đứng dậy, trần căn gác này quá thấp, anh ta đứng lên đột ngột, đầu bị đụng vào trần nhà.
“Răng rắc —— “
Cùng lúc đó, sàn nhà bị nhấc lên.
Một cái đầu chui từ phía dưới lên, ánh sáng đèn pin chiếu vào mặt hắn, đó là một khuôn mặt trắng bệch, tê cứng như mặt của người chết.
Khuôn mặt đơ cứng chậm rãi mở miệng: “Thì ra là anh trốn ở đây, cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh.”
“…”
Vương Đức Khang chửi thầm trong lòng.
. . .
. . .
“Rầm!”
“Soạt ——”
Biển hiệu bên đường bị người đè ngã, kẻ đầu sỏ gây tội vội vàng đứng dậy chạy trốn.
“Anh không được chạy, chẳng phải anh muốn nói chuyện yêu đương với tôi sao? Tôi đồng ý, anh chạy làm gì thế… Anh mau đứng lại, tôi đuổi không kịp.”
Người đuổi theo kẻ đầu sỏ muốn giữ chân anh ta lại.
Kẻ đầu sỏ không buồn nhìn lại, đuổi không kịp là được rồi… Ai dám dừng lại chứ!!