Edit: Mèo lười
Beta: Wendy, Yan
Tiếng đánh nhau ở bên ngoài đường phố mới vừa rồi đã biến mất, bọn họ phải chạy đến bên ngoài mới nhìn thấy rõ Ngu Chi.
Ngu Chi quỳ một chân xuống đất, cánh tay bị thương, máu đang từ đó chảy xuống.
Vương Đức Khang thì không rõ tung tích.
Có lẽ Ngu Chi đã nhận ra họ tới nên quay đầu nhìn họ rồi thu lại tầm mắt.
“Ngu tiểu thư, cô không sao chứ?” Ly Khương hỏi một câu.
“Không sao.”
“…Vương Đức Khang đâu?”
“Chạy rồi.” Ngu Chi xử lý cánh tay đang chảy máu trước.
Ly Khương thăm dò hỏi: “Sao các cô lại đánh nhau vậy?”
“Tối hôm qua Vương Đức Khang tấn công tôi.” Ngu Chi không có ý giấu diếm, nói thẳng: “Nhưng anh ta lại chạy mất, sáng nay tôi nhìn thấy anh ta trong phòng Hồ Cầm. Bên trong, Hồ Cầm nằm trên mặt đất… Hồ Cầm thế nào rồi?”
Ly Khương: “Hồ Cầm đã chết được một khoảng thời gian rồi… Cô không biết sao?”
Ngu Chi khẽ nhíu mày.
Cô ta chỉ nhìn thấy Hồ Cầm nằm trên mặt đất, Vương Đức Khang đang cúi xuống muốn làm gì đó nên cô ta liền động thủ, chưa kịp kiểm tra tình trạng của Hồ Cầm.
“Đã chết từ lâu? Chắc chắn không?”
Ly Khương gật đầu, rất chắc chắn, Hồ Cầm tuyệt đối không phải là vừa mới chết.
Nếu là Vương Đức Khang giết người thì tại sao anh ta lại quay lại hiện trường? Chứng cứ để lại ở hiện trường sao?
Họ không thể xác định rằng Hồ Cầm có do Vương Đức Khang giết hay không, nhưng khi Ngu Chi bị tấn công, cô ta rất chắc chắn rằng đó là Vương Đức Khang.
Vương Đức Khang tấn công người chơi khắp nơi… Chẳng lẽ là nội gián?
Tạ Bán An nhắc nhở họ: “Đã đến giờ học buổi sáng.”
“Đi thôi.”
Ngân Tô dẫn đầu đi về phía tòa nhà.
…
…
Trại huấn luyện.
Đặng Diệp Diệp vẫn chưa xuất hiện.
Diêu Bá Thanh với hai con mắt gấu trúc, toàn thân gầy đi trông thấy, trông có chút dọa người.
Vương Đức Khang cũng không rõ tung tích.
“Vương Đức Khang và Hồ Cầm đâu?” Diêu Bá Thanh yếu ớt hỏi.
“Hồ Cầm chết rồi.” Ngu Chi lời ít ý nhiều: “Vương Đức Khang thì không biết, nhưng chưa chết.”
“Chết rồi?” Diêu Bá Thanh sửng sốt: “Sao lại… chết?”
“Không biết.”
Diêu Bá Thanh mệt mỏi xoa mặt: “Đặng Diệp Diệp không rõ sống hay chết, bây giờ chỉ còn lại bảy người chúng ta thôi sao?”
Hôm nay mới là ngày thứ tư…
Tiết học buổi sáng đã sớm bắt đầu, giảng viên Triệu không thay đổi nhiều, bài giảng hôm nay là về cách giữ cho tình yêu luôn có cảm giác mới mẻ.
Sau khi kết thúc bài giảng, vẫn là giảng viên Triệu dẫn bọn họ đến nơi ghép đôi.
Hôm nay cũng như hôm qua, người chơi chọn người yêu.
Hôm qua Ngân Tô không giết NPC người yêu, số lượng người yêu hôm nay không những không ít hơn, mà ngược lại, có bảy người, còn nhiều hơn số lượng người chơi có mặt ở đây một người(*).
(*): Đặng Diệp Diệp không xuất hiện nên số lượng NPC người yêu và số lượng người chơi CÓ MẶT hơn kém nhau 1 người.
Ngân Tô liếc nhìn nhóm NPC người yêu, không có gương mặt nào quen thuộc, đáng tiếc… cô vẫn muốn nối lại tình cũ với Đỗ Khả Doanh.
…
…
Chọn người yêu xong, mọi người đưa NPC người yêu của mình ra ngoài để bắt đầu cuộc hẹn hò ngày hôm nay.
Ngân Tô kéo một em gái có khuôn mặt bánh bao, cười như một kẻ b**n th**, tuy không có tình cũ nhưng tình yêu mới của cô cũng rất đáng yêu nha!
Cô em gái mặt bánh bao đầy vẻ chán ghét: “… Cô có thể đừng kéo tôi nữa có được không!”
Rõ ràng NPC này không thích tiếp xúc thân thể, khá đáng yêu nhưng tính tình có vẻ không được tốt lắm.
“Sao vậy?” Ngân Tô không có ý định buông tay: “Nắm tay không phải là tượng trưng cho tình cảm của chúng ta sao? À… Em không muốn nắm tay, là muốn anh ôm em phải không? Không nghĩ tới em lại thích kiểu này…”
“!!!”
Sắc mặt của cô em gái bánh bao tối sầm, lập tức nắm chặt lấy bàn tay đang muốn rút ra của Ngân Tô: “Cầm đi!”
“Haizzz.”
Trên mặt Ngân Tô lộ ra vẻ thất vọng.
Ngân Tô bên này đang thất vọng thì thấy Ngu Chi chạy ngang qua cô như một cơn gió, người yêu cô ta gọi từ phía sau kêu đợi anh ta.
Ngân Tô quay lại hỏi Ly Khương bên cạnh: “Cô ta chạy gì thế?”
Vừa rồi Ly Khương không chú ý nên không biết chuyện gì đang xảy ra, “Tiểu An, vừa rồi cậu có nhìn thấy gì không?”
“Hình như là Vương Đức Khang.” Tạ Bán An không chắc chắn lắm nói: “Ở góc bên kia đường, Ngu Chi không biết có phải nhìn thấy anh ta nên đuổi theo hay không.”
Trước đó Ngu Chi không có phản ứng gì với hành động của Vương Đức Khang, nhưng tối qua cô ta bị tấn công, buổi sáng lại bị thương, chắc cô ta muốn tự xả giận cho mình.
Ô Bất Kinh lấy hai tay che mặt, chen vào giữa để tránh NPC người yêu đang quấy rối mình: “Rốt cuộc Vương Đức Khang xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có khả năng có hai Vương Đức Khang nhỉ?” Ngân Tô duỗi hai ngón tay ra.
“Hai?” Ô Bất Kinh kinh hãi nói: “Sao có thể có hai? Từ đâu ra vậy?”
Ngân Tô: “Còn nhớ phòng triển lãm tượng điêu khắc gỗ ngày đầu tiên không?”
Tượng điêu khắc gỗ của Vương Đức Khang đã bị người yêu của anh ta cướp lấy, Vương Đức Khang đuổi theo đối phương, g**t ch*t đối phương.
Nhưng khi anh ta quay lại, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.
Tại sao Vương Đức Khang lại nóng lòng muốn lấy lại bức tượng gỗ? Sau đó anh ta có lấy lại được tượng gỗ không?
“Cái tượng gỗ kia?” Ô Bất Kinh cũng nghĩ tới vấn đề tượng gỗ, trong đầu hiện lên một tia sáng hiếm thấy: “Chẳng lẽ Vương Đức Khang thứ hai là tượng gỗ biến thành?”
Nói xong, Ô Bất Kinh khiếp sợ trước suy nghĩ của chính bản thân mình.
Không thể nào!!
Tượng gỗ sao có thể biến thành người chơi?
May mắn… Tượng gỗ của cậu ta còn ở trên người, tất cả là nhờ có đại lão! Cảm ơn Tô đại lão!!
Ô Bất Kinh thậm chí còn muốn quỳ lạy Ngân Tô.
Ngân Tô: “Đó chỉ là một khả năng.”
Nếu thực sự có hai Vương Đức Khang thì việc Đặng Diệp Diệp bị tấn công, Diêu Bá Thanh chứng kiến, Vương Đức Khang ngược lại nói Diêu Bá Thanh đã giết Đặng Diệp Diệp, tất cả đều hợp lý.
Đặng Diệp Diệp lần đầu tiên bị Vương Đức Khang giả tấn công, Diêu Bá Thanh nhìn thấy Vương Đức Khang giả tấn công Đặng Diệp Diệp.
Sau khi Vương Đức Khang rời đi, Diêu Bá Thanh liền ra ngoài kiểm tra.
Ngay sau đó, Vương Đức Khang thật xuất hiện rồi nhầm tưởng rằng Diêu Bá Thanh, người đang kiểm tra Đặng Diệp Diệp, đã giết Đặng Diệp Diệp.
Do đó, có thể giải thích tình huống mà họ đã thấy được.
Sau đó Hồ Cầm bị tấn công, đến việc hôm nay, Ngu Chi bị tập kích, rất có thể là do Vương Đức Khang giả làm.
Nhưng dù có hai Vương Đức Khang thì cũng phải bắt được một trong hai người mới có thể khẳng định được.
…
…
Ngân Tô dự định dẫn quái vật Nhị Lang đi tìm Tôn Tâm Di trước, nếu có thể tìm thấy Tôn Tâm Di, thì bắt cô ta lại tra hỏi một chút để xem trong cơ thể của cô ta có giấu những manh mối gì.
Ngay khi cô chuẩn bị hành động, tấm thiệp tỏ tình của cô đột nhiên trở nên nóng bỏng.
[Triệu Phong Nhiêu]
Một cái tên xuất hiện trên thẻ tỏ tình.
Triệu Phong Nhiêu… Đây là tên của giảng viên Triệu.
[Khi tên xuất hiện trên thiệp tỏ tình, hãy tỏ tình với họ ngay lập tức.]
[Không được phép tỏ tình với giảng viên.]
Được được được! Học cách chơi trong mâu thuẫn cũng hay mà!
Thiệp tỏ tình tiếp tục nóng lên.
Ngân Tô nói với những người khác: “Mọi người làm gì thì làm đi, tôi đi tìm giảng viên Triệu.”
“Tìm giảng viên Triệu để làm gì?” Ly Khương tò mò hỏi.
“Tỏ tình.” Ngân Tô kéo mặt bánh bao rời đi, đồng thời ra lệnh cho Ô Bất Kinh, người đang muốn đi theo: “Đừng theo tôi!”
Ô Bất Kinh: “…” Ô.
Ly Khương sững sờ trong giây lát trước lời nói của Ngân Tô, trong đầu tràn ngập câu hỏi.
Tỏ tình?!
Tỏ tình với giảng viên?!
Họ vẫn còn nhớ rất rõ chuyện lần trước xảy ngay sau khi Vương Đức Khang tỏ tình đấy!