Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 478

Edit: Mèo lười 

Beta: Wendy, Yan

Thiết lập nhất định phải tỏ tình khi tên xuất hiện trên thẻ tỏ tình có chút âm hiểm, người chơi nào cũng đã có một NPC người yêu. 

Nếu không tỏ tình với mục tiêu thì chưa biết sẽ xuất hiện tình huống gì, nhưng chắc chắn cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp. 

Nếu tỏ tình với mục tiêu sẽ kích hoạt quy tắc phản bội NPC người yêu và bị NPC người yêu truy sát. 

Cho nên có hai phương án: 

1. Giết đối tượng được ghép đôi, tỏ tình với mục tiêu. 

2. Giết mục tiêu tỏ tình. 

Dù là cái nào, đều buộc người chơi phải động thủ với NPC. 

Yêu đương thôi mà cũng có thể mất mạng nha. 

… 

… 

Ngân Tô quyết định đi tìm Tôn Tâm Di trước, nhưng quái vật Nhị Lang cũng không biết Tôn Tâm Di đang ở đâu, dẫn anh ta đi khắp trại huấn luyện cũng không phát hiện tung tích của Tôn Tâm Di.

Quái vật Nhị Lang thậm chí còn gấp hơn cả cô, giống như con ruồi không đầu, cảm thấy ở đâu cũng có mùi của Tôn Tâm Di.

“Chắc chắn là Trình Diệu Dương giấu Tâm Di đi rồi.” Quái vật Nhị Lang tức đến nghiến răng nghiến lợi. 

“Cậu ta không khoe khoang với cậu là giấu người ở đâu à?” Ngân Tô hỏi. 

“Không có…”

“…” 

Chuyện nên khoe thì không khoe, chuyện không nên khoe thì lại khoe loạn lên, cái quái gì thế này!! 

Nhị Lang ôm đầu đi xung quanh, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cậu ta chưa bao giờ nói…”

“Tâm Di ở đâu… Trình Diệu Dương giấu Tâm Di ở đâu. Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ, không thấy Tâm Di… Cô ấy vẫn đang đợi tôi, đợi tôi…” 

Nếu không tìm thấy người thì bọn họ cũng không thể lãng phí thời gian như vậy được. 

Thế là Ly Khương quyết định đưa Tạ Bán An đến một nơi khác để xoát giá trị cảm mến, tiện thể tìm thêm manh mối.

Ngân Tô vẫy tay bảo họ đi, Ô Bất Kinh bền lòng vững dạ đi theo Ngân Tô, không ai có thể tách cậu ta ra khỏi đại lão! 

“Phế vật.” Ngân Tô liếc nhìn quái vật Nhị Lang, có chút ghét bỏ để quái vật tóc bọc anh ta lại, nhét vào túi. 

Hiện tại không tìm thấy Tôn Tâm Di và Trình Diệu Dương, hay tìm đối tượng khác vui chơi một chút… tối tìm tiếp. 

Thế là Ngân Tô dẫn theo mặt bánh bao bắt đầu dự án hẹn hò ngày hôm nay.
… 

… 

Ngu Chi không bắt được Vương Đức Khang, lúc này cô ta đang đứng bên ngoài một cửa hàng, đôi lông mày lá liễu nhíu chặt lại. 

Vương Đức Khang tấn công cô ta, khiến cô ta có chút tức giận, nhưng cũng không phải kiểu ngay khi nhìn thấy Vương Đức Khang liền đuổi theo… 

Bị ô nhiễm sao?

Tối qua cô ta định ra ngoài, nhưng cuối cùng tại sao lại không ra ngoài? 

Ngu Chi lấy ra một lọ thuốc uống, nhưng thân thể không có thay đổi gì nhiều. 

Hoặc là không bị ô nhiễm, hoặc là ô nhiễm quá sâu, thuốc đã không còn tác dụng. 

“Em có thích làm đồ thủ công không? Trước mặt có một cửa hàng thủ công.” Giọng nói trong trẻo của một người đàn ông vang lên bên cạnh: “Có rất nhiều cặp tình nhân đã đến cửa hàng đó, chúng ta cùng đi chứ, anh muốn làm cho em một cái chén thủ công.” 

Ngu Chi vô thức định từ chối, nhưng lời chuẩn bị đến khoé miệng thì trong đầu liền hiện ra ‘Đừng từ chối yêu cầu của người yêu’ nên cô ta gật đầu. 

Lúc Ngu Chi kịp phản ứng thì cô ta đã ngồi trước bàn quay thủ công trong cửa hàng, trên tay đều là bùn. 

Ngu Chi nhìn bàn tay đầy bùn đất của mình, đứng phắt dậy. 

“Sao vậy?” Người đàn ông bên cạnh vội vàng đứng lên, “Không thoải mái sao?” 

Ngu Chi: “…” 

Không đúng… 

Không hợp lý… 

Bên tai vang lên giọng nói quan tâm của người đàn ông: “Chỗ nào không thoải mái à? Em sao thế?” 

Ngu Chi: “…” 

Ngu Chi im lặng một lúc, lại ngồi xuống. 

Những cửa hàng này đều có quy định, việc rời đi giữa chừng có thể dẫn đến nguy hiểm. 

Cô ta không thể bỏ người yêu lại và rời đi một mình… 

Không đúng!

Tại sao cô ta lại có ý nghĩ như vậy? 

Người yêu là người trong lòng của mình nên đương nhiên không thể bỏ rơi anh ta. 

Nhưng cô ta là một người chơi… Đây đều là NPC, NPC không có một ai tốt cả! 

Ngu Chi cảm thấy trong đầu mình như có hai người đang đánh nhau, cuối cùng quyết tâm véo mạnh vào mình một cái, hai người đang đánh nhau biến mất, tâm trí cũng thanh tỉnh trở lại.

Sắc mặt Ngu Chi u ám từ trong cửa hàng thủ công đi ra, tâm tình đã chìm xuống đáy. 

Không biết từ lúc nào, suy nghĩ của cô ta đã bị ảnh hưởng… Sẽ lấy ‘người yêu’ làm chính. 

“Ngu Chi tiểu thư.” 

Ngu Chi ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. 

Diêu Bá Thanh dẫn theo NPC người yêu đến chỗ cô ta, “Cô… sắc mặt không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì vậy?” 

“Không có việc gì.”

Sắc mặt Diêu Bá Thanh tệ hơn so với cô ta rất nhiều, nhưng lại tốt hơn buổi sáng khá nhiều. 

Ngu Chi: “Tối hôm qua trong phòng phụ đạo yêu đương đã xảy ra chuyện gì?” 

Nhắc tới chuyện này, Diêu Bá Thanh nhớ lại trải nghiệm đêm qua, trong lòng còn thấy sợ: “Giáo viên phụ đạo thôi miên tôi khiến tôi rơi vào ảo giác, ảo cảnh rất nguy hiểm. Nếu không phải tôi sử dụng đạo cụ trong thời gian thôi miên thì cuối cùng chỉ sợ là tôi cũng…”

Diêu Bá Thanh nở nụ cười gượng: “Phó bản này quá khó, nói không chừng tôi phải bỏ mạng lại bên trong cái phó bản này.” 

Họ sống sót hết phó bản này đến phó bản khác, cuối cùng vẫn sẽ chết trong một góc của phó bản nào đó. 

Đây chính là kết cục cuối cùng của người chơi. 

Ngu Chi cũng cảm thấy phó bản này rất khó, có lẽ nó là độ khó cấp độ địa ngục… Hoặc đen đủi hơn là phó bản tử vong. 

Ngu Chi: “Anh có cảm giác kỳ quái gì không?”  

 “Cô cũng có?” Diêu Bá Thanh liếc nhìn NPC người yêu bên cạnh, ra hiệu cho Ngu Chi bước sang bên cạnh hai bước, hạ giọng nói: “Lúc nãy tôi nhìn NPC, lại có chút động tâm, hoàn toàn nghe theo lời của cô ta… Rất quỷ dị.” 

Cảm giác này giống như cảm giác Ngu Chi vừa trải qua. 

Cô ta mặc dù không có chút cảm giác động tâm nào, nhưng cũng cảm thấy người yêu của mình quan trọng hơn.

Diêu Bá Thanh: “Có phải là do lớp học buổi sáng và tối gây ra không?” 

Ngu Chi: “Có khả năng.” 

Cả lớp buổi sáng và buổi tối đều dạy họ về tình yêu, nói không chừng là đang tẩy não người chơi, cũng chính là ô nhiễm.

“Cô nói xem nếu chúng ta không đến lớp…” 

Vương Đức Khang trước đó đã không đến lớp, nhưng hiện tại anh ta vẫn còn sống tốt. 

“Có một số hậu quả sẽ không ập đến ngay lập tức.” Trực giác của Ngu Chi rằng bắt buộc  phải đến lớp học buổi sáng và tối. 

“…” 

Diêu Bá Thanh thở dài, đồng ý với lời nói của Ngu Chi. 

“Hôm nay là ngày thứ tư, độ khó của phó bản đã tăng lên.” Ngu Chi nói: “Nếu chúng ta hoàn toàn quên mất đi chính mình, có lẽ chúng ta sẽ cũng giống như Đặng Diệp Diệp.” 

Nghĩ đến Đặng Diệp Diệp, sắc mặt Diêu Bá Thanh trở nên tối tăm hơn. 

Cô ta hoàn toàn coi con quái vật đó là người yêu của mình… 

Diêu Bá Thanh tỏ vẻ lo lắng, muốn nói gì đó nhưng lại do dự, cuối cùng nói: “Tôi phát hiện một nơi kì quái, Ngu Chi tiểu thư có muốn cùng tôi đi xem không?” 

“Một nơi kì quái?” 

“Ừ, trong một cửa hàng trang sức, tôi tìm thấy một cánh cửa, nhưng không thể mở được, tôi đang nghĩ cách tìm manh mối thì gặp cô.” 

Hiện tại manh mối quá ít, Ngu Chi không muốn bỏ lỡ bất kì manh mối nào. 

Cho nên cuối cùng cô ta đồng ý đi xem cánh cửa kia cùng Diêu Bá Thanh. 

Diêu Bá Thanh dẫn Ngu Chi đến cửa hàng trang sức, “Ở ngay phía sau phòng thử đồ.” 

“Tại sao cửa hàng trang sức lại có phòng thử đồ?” 

“Tôi hỏi nhân viên bán hàng, nơi này trước đây là cửa hàng quần áo, tôi cũng cảm thấy phòng thử đồ kia kỳ lạ nên mới vào xem, sau đó phát hiện bên trong còn có một cánh cửa khác.” 

Diêu Bá Thanh đợi nhân viên đi chào hỏi khách hàng khác, cùng Ngu Chi đi vào phòng thử đồ. 

Phòng thử đồ chật hẹp, trên tường đối diện cửa có treo một tấm rèm, Ngu Chi vén rèm lên liền nhìn thấy cánh cửa phía sau.

Bình Luận (0)
Comment