Edit: Fang
Beta: Wendy
Vương Chí Tường không cho phép Quách Trường Trạch trở về, tuy bọn họ là nhóm người thuộc cấp thấp nhất nhưng cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.
Khi ông ta lấy điện thoại ra chuẩn bị báo cáo lên trên.
Nhưng lúc này mới phát hiện điện thoại hoàn toàn không có tín hiệu.
Vương Chí Tường vẫn quyết định đi về phía trước xem thử, một người mới như Quách Trường Trạch không thể làm trái mệnh lệnh, chỉ đành tiếp tục đi theo.
Ước chừng bọn họ đi tới giữa thôn thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Một thôn dân chạy từ chỗ rẽ ra, thấy bọn họ thì sắc mặt vui mừng: “Có người báo cảnh sát rồi đúng không? Hai người tới nhanh quá!!”
Vương Chí Tường nhìn Quách Trường Trạch một cái, ý bảo cậu ta tùy cơ ứng biến: “Bác à, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Ể?” Thôn dân nghi hoặc: “Hai người không biết sao? Chỗ tháp tín hiệu mọc rất nhiều thứ kì quái!! Điện thoại của chúng tôi đều mất tín hiệu rồi, tôi đang chuẩn bị chạy ra ngoài thôn để gọi người khác…”
“Thứ kì quái?”
Trong mắt thôn dân lộ ra một chút sợ hãi: “Đúng thế, rất nhiều dây leo, quấn hết lên tháp tín hiệu rồi. Quá kì quái, lúc trước có thấy bao giờ đâu.”
“!!!”
“Mọi người không tiếp xúc với đám thực vật đó chứ?”
“Làm gì có, lúc trước không phải là có tin nhắn gửi tới, nói rằng không được tùy tiện đến gần thực vật sao? Đám thực vật đó kì quái như vậy, chúng tôi nào dám tiếp xúc.”
“Những thôn dân khác thì sao?”
“Đều ở chỗ đó, trưởng thôn cũng ở đó.”
Đây là chạy đi hóng hớt hết rồi.
Bây giờ trong thôn không có tín hiệu, bọn họ buộc phải ra ngoài thôn mới có thể báo cáo tin tức này lên trên.
Thế nên cuối cùng Vương Chí Tường để Quách Trường Trạch ra ngoài, ông ta thì đi xem tình hình cùng thôn dân trước.
“Ở chỗ đó.” Thôn dân vội vàng dẫn đường: “Thật sự rất dọa người…”
…
…
Sở chỉ huy tạm thời.
Giang Kỳ xử lý công việc khẩn cấp trong tay xong, giơ tay day day ấn đường để xoa dịu bớt sự mệt mỏi.
Tình hình núi Vân Linh hiện nay đang chuyển biến tốt đẹp, đám thực vật đều trở nên an phận.
Nhưng tình trạng của bức tường thì không ổn…
Người chơi trên diễn đàn dự đoán không sai, có một phần bức tường đã sụt lún, tu sửa bức tường cần có vật liệu.
Với tình trạng vật liệu khan hiếm, đây là một chuyện phiền phức.
Giang Kỳ: “Đã tìm được hai con ký sinh trùng bỏ chạy kia chưa?”
“Chỉ tìm thấy hai cái thi thể.” Đồng nghiệp bên cạnh trả lời: “Chắc hẳn chúng nó đã thay đổi ký chủ.”
Nơi tìm thấy thi thể không có camera nên bọn họ không thể xác định chúng nó đã gặp được ai.
Bây giờ lại là dáng vẻ của ai?
Về sau có tiếp tục thay đổi không?
“Bên phía người chơi có tin tức không?”
“Hiện nay không có.”
Ký sinh trùng là một sự uy h**p rất lớn, chúng nó du nhập vào thành phố của nhân loại, sẽ tạo ra thương tổn cực lớn đối với người bình thường.
Tốc độ chúng nó kí sinh quá nhanh.
“Anh Giang, có tin tức rồi!” Độ Hạ chạy vào: “Vừa nãy tổng bộ nhận được một tin nhắn, có một thôn đã hoàn toàn mất liên lạc.”
Độ Hạ mở bản đồ ra, lấy núi Vân Linh làm trung tâm, tìm được vị trí rất nhanh: “Ở đây, thôn Đại Trúc. Cán bộ thôn Đại Trúc không trả lời tin nhắn công việc trong nhóm, bọn họ không liên lạc được, những người khác trong thôn cũng ở trạng thái mất liên lạc, họ thông báo cho người đi kiểm tra, kết quả bây giờ người đi kiểm tra cũng không liên lạc được.”
“Trì Quỳ vẫn chưa đi, em dẫn theo hai người, trực tiếp bảo Trì Quỳ đưa em qua đó.”
“Vâng.”
Độ Hạ lập tức đi tìm Trì Quỳ có kỹ năng dịch chuyển, tiến tới thôn Đại Trúc.
…
…
Thành phố Lan Giang.
Ngân Tô ngồi trên ban công tắm nắng sớm, trong tay bưng một cốc cà phê, nhàn nhã vô cùng.
Đằng sau ——
Đại Lăng ôm bé gấu ngồi trên sofa.
Nhìn quái vật tóc và bức tượng bay loạn xạ, cái đầu nhỏ nghiêng qua bên này rồi lại nghiêng qua bên kia.
Một giây sau, một cọng tóc quấn lên người cô bé, phịch một tiếng Đại Lăng ngã xuống đất.
Cô bé túm lấy cọng tóc đè trên người, đưa lên miệng cắn.
Ngân Tô hoàn toàn không để tâm đến chuyện xảy ra đằng sau, dù sao việc dọn dẹp có quái vật phụ trách, bọn chúng muốn phá phách thế nào cũng được.
Ngân Tô ngắm ánh ban mai nơi chân trời: “Thời tiết hôm nay rất đẹp nhỉ.”
Ngân Tô uống cà phê xong, chuẩn bị đi học.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn ở bên ngoài, cũng không có thời gian đến trường, may mà Cục điều tra có thể trực tiếp xin nghỉ giúp nên cô cũng không cần quá lo lắng.
Cả ngày Ngân Tô đều ở trường, chẳng đi đâu cả.
Hai ngày tiếp theo Ngân Tô trải qua vô cùng yên ổn, cô không xem điện thoại, cũng không nghe những người khác bàn tán, mỗi ngày trừ việc lên lớp thì chỉ có về nhà ngủ.
Cuộc sống hai điểm một đường thẳng thế này khiến Ngân Tô có cảm giác như được trở về thế giới bình thường.
Nhưng…
Thế giới này cũng đang vỡ vụn.
Ai cũng không biết sự yên ổn này còn có thể duy trì bao lâu.
Ngân Tô ăn cơm xong, về đến nhà, xách Đại Lăng đang ngồi trên sofa lên bàn, cô thì nằm xuống.
“Chị ơi, chị rất mệt sao?” Đại Lăng cũng không rời ổ, chỉ ngồi trên bàn, tò mò quan sát cô.
Mu bàn tay Ngân Tô đặt trên mắt, giọng điệu thản nhiên: “Làm sao, lại cảm thấy bản thân có thể rồi?”
Quái vật tóc lặng lẽ xuất hiện đằng sau Đại Lăng, một cọng vểnh lên, chuẩn bị quất qua đó bất cứ lúc nào.
Cô nói là cái nhà này do nó quản lí đấy!
“Chị nói gì thế.” Đại Lăng ngoan ngoãn cực kì: “Em đang quan tâm chị mà.”
Đại Lăng: “Không phải chị cần em bảo vệ chị sao? Tại sao lại không dẫn em ra ngoài thế?”
Quái vật tóc đó canh giữ trong nhà, cô bé thử các kiểu “vượt ngục”, căn bản không ra được.
Đáng ghét chết mất!
“Tự nhiên chị dẫn một đứa trẻ lớn như em ra ngoài thì sẽ bị bắt lại đấy.”
“Tại sao?”
“Bắt cóc trẻ em.”
“…”
Đại Lăng bĩu môi, một lát sau cô bé nghĩ ra một cách hay: “Em có thể trở nên nhỏ hơn, giống như bé gấu vậy, chị có thể mang theo em rồi.”
Nói xong Đại Lăng lập tức biểu diễn cho Ngân Tô xem.
Cơ thể của cô bé bắt đầu mơ hồ, mấy giây sau, một bé gấu màu hồng xuất hiện trên bàn.
“Chị ơi, chị xem, em như này là rất nhỏ rồi.” Giọng nói của Đại Lăng từ trong bé gấu vang lên.
Ngân Tô giơ tay nhấc bé gấu qua, cẩn thận vuốt cơ thể bé gấu, Đại Lăng cười khanh khách, dường như bị Ngân Tô làm cho nhột vậy.
Quả thực bé gấu chỉ khoảng lòng bàn tay rất dễ mang theo.
Thực ra trừ cách này, cũng có thể tận dụng kĩ năng triệu hồi để thu hồi cô bé, lúc cần rồi gọi ra.
Quái vật tóc nói là có một nơi tương tự căn nhà tối, khi cô không gọi nó ra thì nó sẽ đợi ở nơi đó.
Nhưng rất ít khi Ngân Tô thu hồi quái vật tóc.
Quái vật tóc núp trong tóc của cô cũng không thấy nặng gì, vừa có thể làm camera vừa có thể phòng ngự, còn có thể tấn công, là một quái vật rất hữu dụng.
Thế nên cô không để tâm việc nó chiếm cứ trong tóc của mình.
“Sao nhóc không làm sớm hơn cho chị xem.”
“Chị không hỏi mà.” Bé gấu chống lên bàn tay Ngân Tô, muốn rút bản thân ra.
Ngân Tô đặt cô bé lên bàn, bé gấu trở về dáng vẻ ban đầu, cô bé rất tỉ mỉ chỉnh lại tóc và váy của mình.
Ngân Tô: “Nhóc đừng nghĩ đến việc vượt ngục, cũng đừng nghĩ đến việc phản kháng chị, lần sau chị sẽ mang nhóc theo.”
Động tác của Đại Lăng dừng lại, ánh mắt liếc lên trần nhà.
Chết tiệt!
Sao nó lại còn mách lẻo!!
Chúng nó mới là đồng loại!!
Đại Lăng biết co biết duỗi, hiểu rõ cảnh ngộ của mình, lập tức bày ra khuôn mặt tủi thân: “Chị ơi, em chỉ tò mò với bên ngoài, đâu có muốn vượt ngục.”
“Ha.”