Edit: Fang
Beta: Wendy
Nhưng Thẩm Đông Thanh không hề để tâm: “Hy vọng đến lúc gặp Phó Không Tri thì cậu vẫn có thể cứng mồm như vậy, cậu cẩn thận nghĩ xem nên bàn giao thế nào đi.”
Đàm Lộc: “…”
Đàm Lộc xùy một tiếng: “Tôi cũng không sợ anh ta!”
Thẩm Đông Thanh không tranh luận với anh ta: “Được.”
Đàm Lộc: “…”
Đáng ghét!!
…
…
“Hàn tiên sinh, thẻ phòng của ngài rơi ở đại sảnh này.”
Nhân viên lễ tân gọi Đàm Lộc đang nổi giận đùng đùng lại, ánh mắt Đàm Lộc liếc qua đó, nhân viên bị dọa cho giật cả mình.
“Thẻ phòng gì?”
Nhân viên chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương quá hung dữ, giọng nói hơi run: “Thẻ phòng của ngài.”
Đàm Lộc cau mày, anh ta sờ vào túi áo theo bản năng, kết quả phát hiện không biết túi áo bị rách từ bao giờ…
Chắc chắn là hai con chuột kia… Đáng ghét!!
Đàm Lộc vừa định qua đó lấy, Thẩm Đông Thanh lại được người ta đẩy trở về, giọng điệu cô ta rất thân thiện mà hỏi nhân viên: “Xin hỏi thẻ phòng của bạn tôi rơi ở đâu thế?”
“Đại sảnh.” Đối mặt với Thẩm Đông Thanh, nhân viên có cảm giác như được sống lại: “Có một vị khách nhặt được, giao cho quầy tiếp tân.”
“Vị khách đó có còn ở đây không?”
Nhân viên nhìn xung quanh, lắc lắc đầu: “Hình như không còn ở đây nữa.”
“Được rồi, cảm ơn.”
“Không có gì.”
…
…
Ngân Tô đứng trong nhóm người, vừa nghe bác gái kể drama vừa liếc mắt nhìn mấy người ở quầy tiếp tân.
Một cô gái trong đó ngồi trên xe lăn, đằng sau có hai người giống như là vệ sĩ đi theo.
Ngoài ra còn có một người toàn thân ướt sũng, tuổi tác không lớn lắm, khiến người khác có cảm giác anh ta rất nóng nảy, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác khát máu.
Không phải là người dễ đối phó.
Quái vật tóc lặng lẽ nằm sau một cái cột nhà, thuật lại đối thoại của mấy người đó.
Rất nhanh Ngân Tô liền biết được tấm thẻ phòng đó thuộc về ai.
…
…
Mấy người Thẩm Đông Thanh ra chỗ khuất một tí, cô ta lên tiếng hỏi Đàm Lộc: “Thẻ phòng của cậu rơi ở đâu?”
“Chắc là ở biệt thự.” Đàm Lộc dùng tay xé túi áo đã rách: “Chắc chắn là hai con chuột kia làm rách áo của tôi.”
Thẩm Đông Thanh kẹp tấm thẻ đó trong tay: “Thế tại sao bây giờ nó lại xuất hiện ở đây?”
“…” Hình như đầu óc Đàm Lộc không nhạy cho lắm, vẻ mặt anh ta nghi hoặc: “Đúng thế, tại sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ trước đó tôi đã làm rơi ở khách sạn rồi?”
Thẩm Đông Thanh: “…”
Mỗi lần Phó Không Tri cử người đi theo anh ta, trừ việc đề phòng anh ta làm loạn ra thì là do lo lắng cho trí thông minh của anh ta ha.
“Cậu bị người ta theo dõi rồi.” Thẩm Đông Thanh không nói xa nói gần, ánh mắt liếc xung quanh: “Ở đây không an toàn, chúng ta phải rời đi thôi.”
Trong đại sảnh cãi nhau không ngừng, nhóm người vây xem rất nhiều.
Nhưng sự chú ý của mọi người đều không ở đây, Thẩm Đông Thanh tạm thời chưa phát hiện người nào khả nghi.
“Hả…” Đàm Lộc khó hiểu: “Lúc tôi trở về làm gì có ai theo dõi tôi đâu.”
Thẩm Đông Thanh búng tay, tấm thẻ bay về phía Đàm Lộc: “Trên thẻ phòng có tên khách sạn, còn cần theo dõi cậu chắc.”
Đàm Lộc bắt lấy thẻ phòng: “Wow, người đó cũng khá thông minh đấy.”
Thẩm Đông Thanh: “…”
“Thế chúng ta cũng không nhất thiết phải rời đi.” Đàm Lộc tiếp tục nói: “Đợi người đó tới rồi tôi g**t ch*t là được.”
“Đừng có gây phiền phức.” Thẩm Đông Thanh ra hiệu cho người đằng sau rời đi bằng một cánh cửa khác: “Đối phương là người nào, có bao nhiêu người, chúng ta đều không rõ. Có lẽ lúc này người ta đang ở trong tối nhìn chúng ta đấy.”
Đàm Lộc không để tâm: “Mấy người cúm núm như thế thì có thể làm chuyện gì lớn! Cứ trực tiếp động thủ, giết ra một con đường máu!”
Đàm Lộc nói mãi nói mãi, đôi mắt đã bắt đầu lộ vẻ phấn khích, hai tay nắm chặt: “Sức mạnh có thể chinh phục hết thảy!”
Thẩm Đông Thanh: “…”
Bây giờ cô ta đã hơi hiểu tại sao Phó Không Tri thỉnh thoảng lại kêu gào muốn nhốt anh ta vào lồng rồi.
Mấy người Thẩm Đông Thanh đi không vội, giống như chỉ là nhớ đến còn có chuyện khác phải làm, thong dong ra khỏi cửa chính khách sạn.
…
…
Ngân Tô tạm biệt bác gái nhiệt tình, đi theo sau nhóm người Thẩm Đông Thanh.
Chắc hẳn hai người Ngu Chi và Vương Đức Khang giả không ở trong tay bọn họ, nhưng nhóm người này là ai? Làm cái gì? Tại sao phải động thủ với Ngu Chi và Vương Đức Khang giả… Hay nói cách khác, Vương Đức Khang giả mới là mục tiêu của bọn họ.
Ngân Tô không ra khỏi cửa mà đứng trong góc không thể nhìn thấy, thả quái vật tóc ra ngoài.
Mấy người Thẩm Đông Thanh đang lên xe, có lẽ là do không hề xuất hiện tình huống khả nghi, bọn họ vẫn không biểu hiện ra vẻ vội vàng rời đi.
“Rầm!”
Vật nặng rơi xuống, tiếng xe kêu “bíp bíp bíp bíp”, theo sát sau đó là tiếng gào thét của đám người.
Có người chạy từ bên trong ra, Ngân Tô cũng ra ngoài theo dòng người.
Ngoài cửa, có một người nằm trên nóc xe của mấy người Thẩm Đông Thanh, cậu ta mặc áo ngủ, đầu tóc vẫn còn ướt, hình như vừa tắm gội xong…
Mấy người Thẩm Đông Thanh ở trung tâm vụ án, người ra ngoài càng ngày càng nhiều, bọn họ đang lùi ra bên ngoài.
Ngay lúc này, trong đại sảnh khách sạn cũng vang lên tiếng gào thét.
“A ——”
“Cứu mạng!”
“Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!!”
Mọi người chen lấn xô đẩy chạy ra ngoài khách sạn, chia tách những người ở bên ngoài, Ngân Tô bị dồn sang một bên khác, cách xa nhóm người Thẩm Đông Thanh.
Khi Ngân Tô bị dồn qua đó, nhóm người Thẩm Đông Thanh đã biến mất không thấy đâu nữa.
Ngân Tô không đuổi theo bọn họ mà trở về khách sạn.
“Quái vật!”
“Có quái vật!”
“Cứu mạng ——””
Người chạy ra khỏi khách sạn gào thét chạy ra nơi xa hơn, có người chạy về phía bãi đỗ xe, có người trực tiếp trốn vào trong cửa hàng lân cận, cũng có người cứ chạy băng băng về phía trước.
Ngân Tô đi vào trong khách sạn.
Trong đại sảnh, mấy vị khách kêu gào trong nước có rêu lúc trước, bây giờ đều mang dáng vẻ dữ tợn đi bắt những vị khách đang chạy, bị bọn họ bắt được, đưa lên mồm cắn.
Tiếng kêu thảm thiết không ngớt.
Ngân Tô nhìn thấy trên làn da lộ ra ngoài của mấy vị khách đó mọc lên thứ tựa như bèo ong, rễ màu trắng mắc trên tứ chi, chúng nó đang nhảy múa trên không trung, giống như là đang tìm vật có thể bám vào leo lên vậy.
Khi bọn họ bắt được con mồi, cái rễ sẽ lập tức chui qua người con mồi.
“Mẹ ơi!”
Tiếng kêu kinh hoàng của cô bé có sức xuyên thấu vô cùng, cô bé muốn chạy về phía mẹ mình theo bản năng.
Một giây sau, cô bé bị người ta túm lấy, kéo về phía sau, người đó đi qua cô bé, đi về phía mẹ cô bé.
Cô bé nước mắt lưng tròng, nhìn mẹ mình bị quái vật túm lấy được cô cứu ra ngoài, hai ba nhát là giải quyết xong quái vật đó.
Mẹ cô bé thoát khỏi quái vật, ngay lập tức xông về phía con mình, bế cô bé lên chạy ra ngoài.
Cô bé nằm trên bả vai mẹ mình, nhìn cảnh tượng phía sau, cảnh tượng đó giống như là đã dừng hình vậy, khắc sâu trong đôi mắt cô bé vĩnh viễn.
…
…
Ngân Tô bẻ gãy cổ một con quái vật, đi về phía con quái vật tiếp theo.
Lúc trước Giang Kỳ đã gửi tin nhắn cho cô, sau khi bị thực vật kí sinh, ban đầu bị móc hết nội tạng quan trọng, máu trong cơ thể bị thay thế bởi nhựa thực vật, một khi bị ký sinh, trước mắt không có cách cứu vãn.
Những người này đã trở thành con rối bị thực vật điều khiển.
Quái vật trong đại sảnh bị giải quyết rất nhanh, lúc này trong đại sảnh đã không còn ai, người có thể chạy thì đều chạy ra ngoài hết rồi.
Người không dám chạy, đoán chừng đều trở về phòng trên tầng rồi.
Ngân Tô không biết khách sạn này có bao nhiêu người bị ký sinh, cũng không biết ký sinh trùng ban đầu lây nhiễm cho những vị khách này có còn ở đây không.
Cho nên…
Cô gửi tin nhắn cho Giang Kỳ.