Edit: Fang
Beta: Wendy, Yan
Nhờ Mai Mai phát hiện trên mặt đất có dấu hiệu nhấp nhô, bọn họ lập tức nghĩ đến đầm nước bị đóng băng và đốt cháy, chắc chắn bèo ong sẽ không ngồi yên chờ chết.
Nó muốn chạy!
Bèo ong hành động dưới lòng đất vẫn rất nhanh, cộng thêm sự che giấu của thực vật trên mặt đất, mấy người đuổi theo cả đoạn đường, thế mà lại mất dấu rồi.
Xung quanh tĩnh mịch không có tiếng động, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo bao trùm khắp vùng đất này.
“Ở đâu?”
“Bên đó có không?”
“Nó chạy mất rồi?”
“Chắc là vẫn ở gần đây, tản ra tìm!”
Bốn người nhanh chóng tản ra, đi về những hướng khác nhau, tìm từng tấc đất một.
Ngay lúc này, mọi người đều nghe thấy tiếng flycam.
Âm thanh lớn như vậy, chắc chắn không chỉ có một cái flycam.
Không tới mấy giây, bọn họ liền nhìn thấy nơi xa có tận mấy chấm đỏ đang nhanh chóng tiếp cận nơi này.
“Chắc là người của Cục điều tra. Giờ này cũng chỉ có flycam của Cục điều tra có thể bay khắp nơi.” Hà Minh nói: “Chúng ta không bắt được bản thể của bèo ong, đoán chừng điểm tích lũy cũng không lấy được về tay rồi.”
“Vẫn còn cơ hội.” Bạch Lương Dịch nói: “Tiếp tục tìm.”
Bọn họ cũng không phạm tội, không hề lo sẽ bị người của Cục điều tra phát hiện, thế nên Bạch Lương Dịch quyết định tiếp tục tìm.
Chắc chắn vừa nãy bèo ong đã bị thương, điểm tích lũy sắp đến tay rồi không thể nào từ bỏ như vậy.
“Cô gái vừa nãy đâu?” Sơn Hầu khó hiểu: “Cô ta chạy đâu rồi?”
“Không phải ở kia sao?” Mai Mai chỉ về phía sườn núi nơi xa.
Có một bóng người đứng ở đó, gió đêm thổi mái tóc cô tung bay.
Hà Minh giơ tay cảm nhận một lát, trong không khí đâu có gió…
Hà Minh đang khó hiểu, bóng hình bên đó đột nhiên nhảy xuống dưới, biến mất trước mắt bọn họ.
Hà Minh chạy qua đó theo bản năng, dưới sườn núi có một cánh đồng bỏ hoang, bên trong mọc đầy cỏ dại cao bằng nửa người.
Cô gái đó đứng ngay bên dưới, không biết cỏ dại trước mặt bị thứ gì đó thổi ngả nghiêng từng hồi.
“Anh Bạch.” Hà Minh lập tức gọi những người còn lại: “Chắc là ở bên này!”
Bạch Lương Dịch dẫn người tới, nhìn cánh đồng dưới sườn núi và người đứng bên dưới một cái: “Sơn Hầu lên phía trước, Mai Mai.”
Mai Mai lập tức tiến lên, nhấc tay vung một con rồng lửa ra, cô ta khống chế ngọn lửa đốt cháy một cách chuẩn xác, cỏ dại trong cánh đồng nhanh chóng hóa thành tro bụi.
Quái vật tóc đột nhiên bị đốt cháy, chửi đổng chui vào trong lòng đất, né tránh ngọn lửa đó.
Ngọn lửa của Mai Mai không phải lửa bình thường, tuy không đến nỗi tạo thành thương tổn quá lớn cho quái vật tóc nhưng vẫn sẽ đốt cháy tóc của nó.
Quái vật tóc bị nhằm vào đến mức sắp gào thét, đương nhiên không muốn tóc của mình bị cháy xém.
Thực vật hóa thành tro bụi, dưới lòng đất lại có quái vật tóc, chẳng mấy chốc bèo ong đã bị ép phải ra ngoài.
Ngân Tô không hề nhúc nhích mà chỉ hơi nhướng mày, nói với bọn họ: “Bây giờ tới lượt mấy người rồi.”
“…”
Mấy người Bạch Lương Dịch cũng rất tự giác, cùng lúc lao về phía bèo ong.
Bèo ong rời khỏi đầm nước, thân rễ mọc ra cũng trở nên nhỏ đi không ít, bốn người đối phó một bèo ong đã mất nanh vuốt, quá là dư sức.
Flycam đã bay đến đỉnh đầu bọn họ, truyền cảnh tượng ở đây về.
…
…
Lúc Nghiêm Nguyên Thanh chạy tới hiện trường, bèo ong đã bị bắt lấy, người của Cục điều tra đang dùng đồ chứa đặc chế để đựng nó.
Bốn người Bạch Lương Dịch đứng một bên, bọn họ đang thương lượng vụ điểm tích lũy với người của Cục điều tra.
“Tô tiểu thư.” Nghiêm Nguyên Thanh nói: “Tối nay vất vả cho cô rồi.”
“Nhận tiền của người, trừ họa thay người mà.” Ngân Tô cười cười: “Tôi cũng chẳng làm không công, chưa thể nói là vất vả gì.”
Nghiêm Nguyên Thanh: “Nếu không nhờ Tô tiểu thư, chúng tôi không biết đến lúc nào mới bắt được nó đây.”
Ngân Tô cũng rất thổn thức: “Chắc là xui xẻo đến tận cùng chính là may mắn.”
Nghiêm Nguyên Thanh muốn xem thử đầm nước, vụ điểm tích lũy giao cho những người khác xử lí, Ngân Tô không đi theo mà ở lại chỗ cũ.
Hiệu suất làm việc của Cục điều tra cực cao, dù sao flycam cũng đã quay được bọn họ bắt bèo ong, không cần tiến hành xác minh nữa.
Thế nên, có Nghiêm Nguyên Thanh ủy quyền, bọn họ kết toán điểm tích lũy cho mấy người Bạch Lương Dịch ngay tại chỗ.
Ngân Tô đợi người của Cục điều tra rời đi mới đi qua đó: “Chia điểm tích lũy?”
Cống hiến của Ngân Tô, bọn họ rõ như ban ngày, kể cả Sơn Hầu lúc này cũng chẳng dám hé môi.
Bạch Lương Dịch: “Kết bạn nhé?”
“Không cần, mấy người chuyển cho Cục điều tra, bọn họ sẽ chuyển cho tôi.”
Bạch Lương Dịch: “…”
Được thôi.
Đối phương không muốn kết bạn, Bạch Lương Dịch cũng không cưỡng cầu.
Bạch Lương Dịch đi tìm người của Cục điều tra, Hà Minh đến gần Ngân Tô để hỏi thăm: “Bạn à, lúc nãy bạn rắc thứ gì xuống đầm nước thế? Sao lại có thể vừa đóng băng vừa đốt cháy vậy?”
Ngân Tô ngẫm nghĩ một lát: “Băng cháy nhân tạo?”
Hà Minh: “Hả?”
Một cái là bột đóng băng, một cái là bột đốt cháy, hai cái trộn lẫn vào nhau, đó chẳng phải là băng cháy sao?
Ngân Tô cũng chỉ thử thôi, dù sao sản phẩm trong trò chơi hoàn toàn không có khoa học, không ngờ hiệu quả cũng không tồi.
“Trong cửa hàng trò chơi có bán, cậu tự mua rồi trộn vào nhau là được.” Ngân Tô không ngại nói cho Hà Minh.
Hà Minh lên diễn đàn để tra giá cả của hai thứ mà Ngân Tô nói, trên diễn đàn có nhãn phân loại và giá cả của sản phẩm trong cửa hàng, người chơi tìm kiếm cũng rất tiện.
Xem giá cả xong, Hà Minh rất lí trí mà từ bỏ.
Cậu ta không xứng.
1 gam cần 100 điểm tích lũy, vừa nãy cô rắc xuống đó cả một túi lớn, phải hết bao nhiêu điểm tích lũy? Ai lại đốt điểm tích lũy của mình như vậy chứ!
…
…
Nghiêm Nguyên Thanh từ đầm nước trở về, mấy người Bạch Lương Dịch đã rời đi.
“Sau cùng Tô tiểu thư không động thủ là để kiếm một trăm vạn điểm tích lũy?”
Từ trong cảnh tượng flycam truyền về, Nghiêm Nguyên Thanh nhìn thấy sau cùng cô không ra tay mà nhường nhóm người Bạch Lương Dịch.
Ban đầu anh ta cho là Tô tiểu thư nghĩ đến nhân tố khác, bảo những người còn lại động thủ, cô quan sát ở bên ngoài, đề phòng bèo ong lại chạy mất.
Không ngờ cô để cho nhóm người Bạch Lương Dịch có thể nhận được hai trăm vạn.
“Có tiền không kiếm mới ngốc.” Ngân Tô liếc mắt nhìn sang: “Các anh sẽ không khấu trừ thù lao của tôi chứ?”
“… Đương nhiên là không.”
Cục điều tra cũng không đến mức phải keo kiệt bủn xỉn với đại lão.
“Còn một con nữa đâu?” Ngân Tô hỏi: “Bắt được chưa?”
“Độ Hạ đang xử lí.” Hôm nay Nghiêm Nguyên Thanh vẫn luôn bận rộn nên cũng chưa kịp tìm hiểu tiến triển chỗ Độ Hạ: “Con còn lại là dum tuyết, nó không lây lan khắp nơi như bèo ong mà chỉ khống chế người trong một thôn.”
Bèo ong mạnh ở năng lực sinh sôi nảy nở, thực lực của bản thể không bằng dum tuyết, thế nên nó trốn tránh khắp nơi, sợ bị người ta phát hiện.
Dum tuyết thì không giống vậy, nó trực tiếp chiếm thôn làm vua, không hề sợ bị người ta phát hiện.
Nhưng hai con này có một điểm chung:
Con người bị chúng nó lây nhiễm đều không thể cứu được nữa.
…
…
Bắt được bản thể bèo ong rồi nhưng vẫn còn không ít người bị lây nhiễm ở bên ngoài, Cục điều tra vẫn phải tìm ra toàn bộ những người bị lây nhiễm này.
Những người bị lây nhiễm này đều là người có gia đình, bị lây nhiễm thì không thể cứu được, Cục điều tra còn rất nhiều việc phải xử lí.
Nghiêm Nguyên Thanh vẫn phải ở lại thành phố An Lạc một thời gian.
Anh ta muốn sắp xếp người đưa Ngân Tô về thành phố Lan Giang nhưng lại bị Ngân Tô từ chối và tỏ ý cô có thể tự về.
“…”
Đại lão thật là tự lập.
“Nhưng mà…” Nghiêm Nguyên Thanh nhắc nhở Ngân Tô: “Bây giờ tàu điện vẫn chưa vận hành.”
Ngân Tô: “…”