Edit: Sơ
Beta: Wendy
“A ——”
Mới sáng sớm, tiếng hét sợ hãi phá tan khung cảnh tĩnh lặng của thôn Dương, các nhà xung quanh nghe tiếng cũng vội vàng mở cửa ra xem chuyện gì.
Thôn dân chạy từ trong nhà ra.
“Sao lại thế này, sao lại thành ra như vậy?”
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không biết nữa, hình như là bên kia… Không phải là lại có dê nhà nào chạy đấy chứ?”
“Đi xem xem.”
“Nhanh lên nhanh lên…”
Thôn dân bất kể là muốn hóng chuyện hay là thực sự lo dê chạy đều chạy vội tới.
Một vài thôn dân chạy tới nơi xảy ra chuyện đầu tiên thì đúng lúc trông thấy Cao Nhị xách con dao phay chạy tới nhà Dương Đại Phong.
Thấy vậy, thôn dân vội vàng xúm lại ngăn Cao Nhị.
“Cao Nhị chú định làm gì thế hả!”
“Bình tĩnh đã!”
Cao Nhị giãy dụa muốn lao tới nhà Dương Đại Phong: “Hôm nay tôi phải g**t ch*t nó, nó g**t ch*t hết dê nhà tôi rồi!! Dương Đại Phong, hôm nay không phải mày chết thì tao chết!!”
“Cái gì?”
“Giết hết dê?”
Thôn dân không tham gia ngăn Cao Nhị lập tức chạy tới nhà ông ta xem. Qua cổng sân, tất cả mọi người đều trông thấy xung quanh bãi nhốt cứu chỗ nào cũng dính máu.
Ngay cả cánh cửa trên gian nhà chính cũng phủ kín những vết máu mờ mờ.
Thôn dân thấy vậy thì giật mình.
“Chết… Chết hết rồi.”
“Ai làm vậy?”
“Còn có thể là ai, trừ Dương Đại Phong ra thì còn có thể là ai!!”
Dương Đại Phong ở đối diện cũng đi ra, nhìn trông có vẻ như là vừa mới tỉnh ngủ, vẻ mặt mờ mịt: “Cái gì thế, tao làm gì cơ? Cao Nhị mày nổi điên cái gì, mới sáng sớm đã chạy tới cửa nhà tao gây chuyện?”
“Tao nổi điên?” Cao Nhị chỉ con dao vào Dương Đại Phong: “Mày g**t ch*t hết dê nhà tao mà còn dám nói tao nổi điên? Thế thì hôm nay để tao nổi điên cho mày xem!!”
“Dê gì, mày ăn nói lung tung cái gì…”
Cao Nhị không biết lấy đâu ra sức, đột nhiên giãy ra khỏi đám thôn dân đang giữ mình lại, lao về phía Dương Đại Phong.
Cao Nhị cầm dao nên Dương Đại Phong cũng thấy hơi rén, ông ta vội vàng chạy vào trong sân, thuận tay đóng cổng lại.
“Cao Nhị mày bị điên à… A!”
“Keng!”
Con dao phay chém lên cửa cổng.
Cao Nhị đập mở cổng, đẩy Dương Đại Phong ngã nhào xuống đất rồi giơ dao trong tay lên định chém thẳng vào đầu ông ta.
Dương Đại Phong lấy tay ngăn Cao Nhị lại, gào giọng lên: “Kéo nó ra, mau kéo nó ra!!”
Thôn dân đuổi theo vào trong luống cuống tay chân kéo Cao Nhị ra, lúc này mắt Cao Nhị đỏ bừng, vung dao loạn xạ với những thôn dân khác, tấn công bừa bãi.
Dương Đại Phong nhân lúc này bò dậy, còn chưa kịp chạy đã bị Cao Nhị một phát túm được dây lưng quần, đè ông ta xuống đất, giơ tay lên chém.
“A!”
***
***
Khi Ngân Tô tới hiện trường, Cao Nhị với Dương Đại Phong đã bị tách ra.
Tay Dương Đại Phong bị chém vài nhát, máu chảy khắp nơi, có một người phụ nữ đang khóc bên cạnh, hình như là vợ ông ta.
Một thôn dân trông có vẻ như là thôn y trong thôn đang giúp Dương Đại Phong bôi thuốc băng bó.
Cao Nhị bị đè xuống đất, con dao phay là hung khí hành hung rớt ven đường. Hai mắt ông ta đỏ ngầu, miệng liên tục mắng chửi.
“Tô tiểu thư, chào buổi sáng.” Mâu Bạch Ngự với đội viên của anh ta cũng xuất hiện trong hàng ngũ hóng drama.
“Chào buổi sáng.”
Tô Nguyệt Thiền với đội viên của cô ấy cũng tới.
Ngân Tô nhìn lướt qua nhân số, không thiếu người nào.
“Trưởng thôn tới!”
Trưởng thôn xuất hiện, hiện trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Ngay cả Cao Nhị đang hùng hổ chửi bới cũng dừng lại.
Có lẽ trên đường tới trưởng thôn đã hiểu được vấn đề nên sau khi tới, ông ta lập tức tới bãi nhốt dê nhà Cao Nhị nhìn xem tình hình.
Tất cả dê đều chết trong bãi nhốt dê.
Trên đất vô cùng bừa bộn, chỗ nào cũng có vết máu.
Cao Nhị đơi trưởng thôn đi ra thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, nước mắt nước mũi tèm lem bắt đầu khóc òa lên: “Trưởng thôn, ngài phải làm chủ cho tôi. Nhà tôi có mỗi vài con dê đó, giờ mất sạch rồi, không còn gì nữa… Tôi biết phải sống thế nào đây!”
“Được rồi.” Trưởng thôn quát lớn một tiếng: “Tối qua cậu không nghe thấy tiếng động gì sao?”
“… Không, không có.”
Trưởng thôn: “Nhiều dê như vậy, muốn g**t ch*t hết cũng không dễ, phòng cậu ngủ cách bãi nhốt dê không xa, không thể có chuyện không nghe thấy thấy tiếng động gì được.”
“Tôi thực sự không nghe thấy gì hết.”
Cao Nhị rất chắc chắn rằng tối qua mình không thấy âm thanh gì hết.
Trưởng thôn: “Vậy sao cậu chắc là Dương Đại Phong làm?”
“Trừ nó ra thì còn có thể là ai?” Nói tới đây, Cao Nhị lại càng hung hăng hơn: “Chắc chắn là vì chuyện hôm qua, thằng đó trả thù tôi!”
Trưởng thôn lại bảo Cao Nhị trật tự, ông ta vào xem nhà Dương Đại Phong.
Cửa cổng chật ních người, không thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Ngân Tô tìm một chỗ, trèo lên tường hóng.
Những người khác cũng học theo, chẳng mấy chốc trên đầu tường đã đông nghịt người.
Trưởng thôn hỏi Dương Đại Phong có phải là ông ta giết không, đương nhiên là Dương Đại Phong phủ nhận, còn nói tối qua mình không hề ra khỏi nhà.
Trưởng thôn lại hỏi thêm vài vấn đề.
Dương Đại Phong nói mình không giết dê của Cao Nhị.
Cao Nhị lại một mực khẳng định Dương Đại Phong vì chuyện ngày hôm qua mà trả thù ông ta.
Nhưng vào lúc này, một đứa trẻ tầm ba bốn tuổi cầm một con dao bổ củi trong đống củi ra, chỗ thằng bé xuất hiện vừa vặn đối diện với trưởng thôn.
Trưởng thôn liếc thấy đứa bé cùng với con dao bổ củi đứa bé đang cầm.
Trên con dao kia không chỉ dính máu mà còn dính cả lông dê.
Âm thanh xì xào bàn tán xung quanh biến mất.
Thôn dân hết sửng sốt lại tới kinh ngạc nhìn đứa bé, đứa bé bị nhiều người nhìn như vậy thì có vẻ như là bị dọa sợ, sững sờ đứng bất động tại chỗ.
Ngân Tô liếc mắt nhìn Mâu Bạch Ngự.
Mâu Bạch Ngự thấy ánh mắt của Ngân Tô, dường như hiểu được cô đang muốn hỏi gì, chỉ chỉ một đội viên khác: “Là Tiểu Tinh, kỹ năng của cậu ấy là khống chế tinh thần.”
Trông dáng vẻ của thôn dân thì có vẻ như là không định lục soát nhà Dương Đại Phong nên Mâu Bạch Ngự mới bảo Cam Tiểu Tinh điều khiển đứa bé kia lấy con dao ra.
Điều khiển một đứa bé quá là đơn giản với Cam Tiểu Tinh.
***
***
Một người phụ nữ xông vào, cướp con dao trong tay đứa bé ném xuống đất rồi bế đứa bé đi.
Người thường xuyên giết dê trong thôn đều biết mùi máu dê như thế nào.
Trưởng thôn nhặt con dao lên ngửi thử liền nhận ra mùi máu trên dao là mùi máu dê.
Mà nhà Dương Đại Phong không giết dê, vậy máu trên dao này là từ đâu?
“Dương Đại Phong, chuyện này là thế nào?” Trưởng thôn ném dao xuống trước mặt Dương Đại Phong.
“Tôi… Tôi không biết.” Dương Đại Phong chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
“Dao này có phải của nhà cậu không?”
“Đúng là của nhà tôi, nhưng mà…”
Cao Nhị lại chen lên: “Mày giỏi lắm!! Tao biết ngay là mày mà, trưởng thôn ngài phải làm chủ cho tôi! Giờ đã có vật chứng rồi, Dương Đại Phong mày còn biện minh thế nào!”
Dương Đại Phong vừa đau vừa tức: “Tao đã nói là không phải tao rồi… Biết đâu lại có đứa cố ý vu oan tao! Dao để trong sân, ai cầm mà chả được.”
Hai bên lại cãi vã.
Rõ ràng trưởng thôn không phải người giỏi phá án, ông ta nhìn chằm chằm Dương Đại Phong với Cao Nhị đang cãi nhau, nhất thời không đưa ra được kết luận.
Đúng lúc này, có người lớn tiếng gọi trưởng thôn.
“Trưởng thôn… Trưởng thôn, cửa thôn… chỗ cửa thôn xảy ra chuyện rồi.”
Đám người chặn trước cổng bị đẩy ra, một thôn dân sắc mặt trắng bệch ngã nhào tới, sợ hãi chỉ về phía cửa thôn: “Xảy ra chuyện… Xảy ra chuyện rồi trưởng thôn, cửa thôn xảy ra chuyện.”
Chuyện của Cao Nhị còn chưa giải quyết xong lại có người kêu đã xảy ra chuyện khiến tâm trạng trưởng thôn vô cùng tệ: “Xảy ra chuyện gì?”
Thôn dân khó khăn nói: “Cao… Cao Toàn Minh… Treo ở cửa thôn!”