Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 573

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Ý nghĩ tốt đẹp của Ngân Tô tan vỡ, chẳng mấy chốc Cục điều tra đã bắt được con nhện đó.

Quái vật tóc nói là bắt được ở tầng chín, nó đã phá hoại căn nhà của một hộ gia đình ở tầng chín, cả căn nhà đều bị trang trí thành tổ nhện chân chính. 

Quái vật tóc nghe lén cuộc trò chuyện của Cục điều tra, Cục điều tra cũng không biết thứ này chạy từ đâu tới.

Nhưng thực lực của con nhện đó cũng không mạnh lắm, tiểu đội của Cục điều tra trực tiếp bắt được nó.

Ngân Tô thở dài. 

Kế hoạch kiếm tiền thất bại.

***
***

Bắt được con nhện rồi, Cục điều tra cũng nhanh chóng kiểm tra xong cả tòa nhà, sau khi chắc chắn không còn vấn đề gì nữa, các chủ nhà mới có thể đi vào, về nhà của mình.

Thang máy vẫn chưa thể sử dụng, đương nhiên khả năng cao là mọi người cũng không muốn sử dụng cho lắm.

Nhưng lúc Ngân Tô đi qua, nhìn thấy thang máy đã được dọn dẹp sạch sẽ giống như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ngân Tô về nhà, phòng khách lộn xộn, sofa cũng bị lật đổ xuống đất.

Tuy lúc trước bức tượng cũng làm loạn nhưng nó chưa từng ra tay với đồ dùng trong nhà.

Chứng tỏ bức tượng không hề nói láo, con nhện đó thực sự đã từng vào đây.

Cửa sổ cũng không bị phá hỏng, nó chui vào từ đâu được?

Ống thoát nước?

Ngân Tô vào nhà vệ sinh xem một cái, tuy không phát hiện vấn đề gì nhưng cô vẫn lấy ống thoát nước đặc chế trong cung điện ra thay.

***
***

Chuyện ở khu chung cư huyên náo hai ngày, nhưng sự chú ý của mọi người bị chuyển dời rất nhanh, chỉ có những người sống trong tòa nhà này vẫn còn khắc ghi sâu sắc trong ký ức.

Thang máy đó vẫn chưa hoạt động, hình như bên dịch vụ định sửa sang lại để tránh mọi người bị ám ảnh tâm lý.

Hai ngày nay Ngân Tô không làm gì, trừ lúc đi học ra thì cũng chỉ ở nhà, khi cần cho cung điện ăn mới đến Cục điều tra một chuyến.

Ô Bất Kinh thì ngày nào cũng báo cáo tiến độ cho cô.

Ô Bất Kinh nói Bồ Thính Xuân đã dung hợp xong tất cả tinh thạch, nhưng vẫn cần rèn lại lần nữa, nên đoán chừng còn phải mất thêm mấy ngày nữa.

Đêm đến, Ngân Tô bị đánh thức, không biết chủ nhà tầng trên đang làm cái gì mà cứ tạo ra tiếng ồn.

Ngân Tô ngồi dậy, nhìn quanh phòng một cái, quái vật tóc không ở trong phòng, Đại Lăng ở bên cạnh ló đầu từ trong chăn ra: “Chị ơi, làm sao thế? Muốn uống nước ạ? Em đi rót cho chị nhé.”

Ngân Tô liếc cô bé, không biết cô bé chui vào đây từ lúc nào.

Nhưng cô cũng lười so đo với bạn nhỏ: “Đi xem xem tầng trên có chuyện gì.”

“Vâng ạ.”

Đôi mắt Đại Lăng phát sáng, lập tức trượt xuống giường, mở cửa sổ, trực tiếp trèo ra ngoài.

Có lẽ quái vật tóc cũng nghe thấy giọng của Ngân Tô, chui vào từ khe cửa, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng Đại Lăng biến mất ở cửa sổ.

Quái vật tóc lẩm bẩm trong lòng: Đồ nịnh hót!

Một lát sau Đại Lăng trở về từ cửa sổ: “Chị ơi, trên tầng có mấy bé gấu đang nhảy nhót.”

“Đêm hôm nhảy nhót cái gì?” Uống say hay là cắn thuốc rồi?

“Đúng vậy.” Đại Lăng bò tới trước mặt Ngân Tô, hai tay bưng mặt: “Chị cảm thấy bọn họ quá ồn ào đúng không? Thế em để bọn họ làm bé gấu của em nhé, như vậy bọn họ sẽ yên tĩnh lại.”

Ngân Tô hạ khóe môi xuống, dùng sức vỗ đầu Đại Lăng: “Nghĩ hay lắm, lần sau đừng nghĩ nữa.”

Ngân Tô quay đầu bảo quái vật tóc lên đó xem thử lần nữa, cô vô cùng hoài nghi Đại Lăng đang nói hươu nói vượn.

***
***

Sống ở tầng trên là một nhà ba người, một đôi vợ chồng trẻ tuổi và một bạn nhỏ năm sáu tuổi.

Trong phòng khách, đôi vợ chồng trẻ tuổi và một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đang dùng tứ chi tiếp đất, bò lung tung khắp phòng.

Bọn họ bò một lát lại đứng dậy, giơ cánh tay lên, cơ thể run rẩy, bắt đầu nhảy nhót trông chẳng khác nào mấy kẻ điên.

Quái vật tóc đi vòng qua một cánh cửa sổ khác.

Phòng ngủ này không có ai.

Nó đi về phía phòng của bạn nhỏ kia, qua khe rèm cửa sổ, quái vật tóc nhìn thấy có một người đang bịt miệng đứa trẻ.

Quái vật tóc quay về, nói những gì nó nhìn thấy cho Ngân Tô. 

“Là quái vật phải không?”

Quái vật tóc hít hà một tiếng: “Cũng hơi thơm…”

Tiếng động trên tầng vẫn tiếp diễn, Ngân Tô vò vò đầu, cuối cùng lấy quần áo đi xuống giường.

“Chị đi đâu thế?” Đại Lăng lắc mông đi theo: “Em cũng muốn đi.”

Ngân Tô vừa đi giày vừa mở cửa, không để ý tới Đại Lăng theo đuôi.

Bức tượng di chuyển trên bàn trà, nhìn về phía lối ra, dường như rất mong chờ bọn họ rời khỏi căn nhà này.

Ngân Tô lên tầng bằng cầu thang bộ. 

Đại Lăng: “Chị ơi, chúng ta đạp cửa đi vào hay là em đi vào mở cửa cho chị?”

Ngân Tô giơ tay gõ cửa.

Đại Lăng bĩu môi, khó chịu cấu véo bé gấu trong lòng.

“Cốc cốc cốc…”

Tiếng gõ cửa vào đêm khuya vô cùng lớn, cả hành lang đều là tiếng cốc cốc vọng lại.

Trong nhà không có bất kỳ âm thanh nào, cũng không ai ra mở cửa.

“Cốc cốc cốc…”

Ngay lúc Ngân Tô chuẩn bị bảo quái vật tóc đi vào mở cửa, bên trong đột nhiên vang lên một giọng nói mơ hồ: “Ai thế.”

Chủ nhân của giọng nói giống như vừa bị đánh thức, mang theo vẻ buồn ngủ và bất mãn.

Ngân Tô hơi nhướng mày, tùy tiện đáp: “Dịch vụ.”

Giọng nói buồn ngủ đó có thêm mấy phần nghi hoặc: “Dịch vụ? Nửa đêm nửa hôm có chuyện gì?”

Ngân Tô: “Có chủ nhà phản ánh mấy người quẩy ở trong nhà ồn ào làm phiền người khác.”

Giọng nói đó tới gần cửa, gần như là ở ngay sau cửa: “Ai quẩy cơ… Chúng tôi đều đi ngủ hết rồi, chắc chắn không phải nhà chúng tôi.”

“Anh mở cửa ra cho tôi kiểm tra, chắc chắn không phải mấy người, tôi cũng dễ giải thích lại với chủ nhà kia.”

“…”

Dường như người bên trong đang suy nghĩ, mấy giây sau, Ngân Tô nghe thấy tiếng mở khóa.

Cửa đã mở.

Người bên trong không mở đèn, anh ta mặc áo ngủ, đứng ở cửa, khuôn mặt ẩn trong bóng tối.

【Người ấp trứng · Lý Vỹ】

Người ấp trứng…

“Kát…”

Âm thanh nhỏ nhẹ truyền từ trong phòng khách tới, một giây sau, một người phụ nữ gầy gò ôm một đứa trẻ xông ra ngoài như một cơn gió.

“Ôi chao, là người bên dịch vụ à, muộn như vậy rồi, sao mấy người còn đến thăm…” Bà ấy vừa nói vừa chạy ra ngoài.

“Mẹ, mẹ ra ngoài làm gì.” Lý Vỹ kéo người phụ nữ lại: “Sao mẹ ôm cả Tây Tây ra ngoài thế, mẹ mau đưa Tây Tây về đi.”

Người phụ nữ bị Lý Vỹ kéo lại bắt đầu run rẩy, đứa trẻ cũng suýt rơi từ trong tay bà ấy xuống.

Nhưng cuối cùng bà ấy vẫn cắn răng, nhân cơ hội có người ngoài ở đây, trực tiếp chen ra ngoài cửa.

“Tôi cũng nghe thấy tiếng ồn, nhưng chắc chắn không phải nhà chúng tôi, tôi cùng bên dịch vụ đi xem thử rốt cuộc là ai nửa đêm còn không ngủ.”

Người phụ nữ cố gắng đứng ra sau Ngân Tô, có lẽ là muốn mượn người ngoài để thoát khỏi Lý Vỹ.

Sau khi người phụ nữ ra ngoài hoàn toàn mới nhìn thấy sau lưng người bên ngoài có một bé gái mặc váy đỏ đang đứng đó, cô bé ôm một con gấu bông màu hồng trong lòng, đầu đội vương miện. 

Cô bé đó ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, dưới ánh đèn lờ mờ của hành lang, nhếch miệng lộ ra tám cái răng trắng cười ngọt ngào với bà ấy.

Người phụ nữ bất giác rùng mình một cái.

Sao nửa đêm người bên dịch vụ lại dẫn theo một đứa trẻ mặc váy đỏ tới gõ cửa?

Cô bé này là người ư? Người bên dịch vụ có thể nhìn thấy cô bé không?

Lý Vỹ cũng ra ngoài theo, như một đứa con bất lực khuyên ngăn mẹ mình: “Mẹ làm loạn theo cái gì, muộn như vậy rồi, Tây Tây còn phải ngủ nữa, thế mới nhanh lớn được.”

Trong tâm trí người phụ nữ là các cảnh tượng kinh dị, bà ấy cảm thấy bé gái mặc váy đỏ hơi quái lạ, nhưng con rể nhà mình cũng rất quái lạ…

Bình Luận (0)
Comment