Edit: Fang
Beta: Wendy
Chắc hẳn đây không phải lần đầu tiên tài xế gặp phải tình trạng này, ông ta đứng dậy đi ra đằng sau.
Quái vật ở hàng cuối cùng bị túm ra.
Thủ đoạn mà tài xế đối phó với quái vật vừa tàn nhẫn vừa đẫm máu, các chi rơi đầy đất, những hành khách còn lại trên xe thấy mà sắc mặt trở nên khó coi.
Quái vật có một nỗi sợ hãi tự nhiên đối với tài xế.
Không biết là vì thân phận của bọn chúng hay là vì quái vật có thể làm tài xế có thực lực không tầm thường.
Hôm nay Ngân Tô lựa chọn làm một hành khách, ngoan ngoãn trả xu cấm kỵ.
Cô chọn vị trí ở hàng phía sau tài xế, mỉm cười nhìn đồng nghiệp làm việc.
Tài xế nhận thấy ánh mắt của cô, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn cô, người phía sau đáp lại bằng nụ cười dịu dàng rồi nhắc nhở: “Lúc lái xe xin đừng nhìn đông ngó tây.”
Tài xế: “…”
…
…
Vu Uẩn phát hiện mình ở trong một căn phòng mang phong cách thiếu nữ, bên cạnh còn có một rương hành lý.
Cậu đang ngồi trên chiếc sofa nhỏ trong phòng, đối diện với một cái cửa sổ sát sàn, bên ngoài cửa sổ là bãi cỏ úa vàng.
Vu Uẩn đứng dậy kiểm tra hành lý trước, bên trong là đồ dùng không thuộc về con trai, đều là đồ dùng của con gái.
Trong rương hành lý, Vu Uẩn tìm thấy một cái tên, Yoshikawa Keiko.
【Phó bản hiện tại: Biệt thự Ngân Sơn】
【Thời hạn sinh tồn: -】
Phó bản tử vong… Còn là phó bản tử vong của nước ngoài.
Trên mặt Vu Uẩn lộ ra chút phiền muộn, phó bản kiểu này không có thời hạn sinh tồn ư? Thế chẳng phải là chỉ có thể đi tìm chìa khóa mới qua được ải sao…
Vu Uẩn nhìn quanh phòng một lượt, đây rõ ràng là phòng của con gái, tại sao cậu lại ở đây? Thân phận của cậu là ‘con gái’ sao?
Vu Uẩn dốc ngược rương hành lý, nhưng trừ cái tên kia ra thì những đồ dùng khác đều rất bình thường, túi đồ trang điểm, váy áo, trang sức… Không có phát hiện gì mới.
Căn phòng sạch sẽ gọn gàng, trông phong cách bài trí và đồ trang trí, chắc hẳn giá trị không thấp.
Chữ ở đây không phải kiểu chữ cậu quen thuộc, nhưng cũng không gây trở ngại tới việc đọc hiểu của cậu.
Vu Uẩn không hề nhàn rỗi, bắt đầu tìm kiếm khắp phòng.
Vu Uẩn tìm thấy một mảnh giấy ở dưới cái gối.
【Đừng nhìn ra ngoài cửa sổ】
“Cốc cốc…”
Tiếng gõ cửa vang lên.
Vu Uẩn cất mảnh giấy đi, bước tới cửa, đợi mấy giây mới mở ra.
Ngoài cửa là một người phụ nữ mặc bộ đồ tương tự kimono, trên mặt toàn là nếp nhăn, lúc này khuôn mặt đang cúi gằm xuống, dáng vẻ vô cùng u ám.
“Keiko tiểu thư, mời xuống tầng.” Người phụ nữ mở miệng, giọng điệu đều đều, nghe giống như là người máy không có cảm xúc vậy.
Vừa nãy cậu đã xác định được rằng dáng vẻ của mình là con trai, nhưng người phụ nữ đối diện lại cậu lại gọi cậu là Keiko tiểu thư.
Vu Uẩn: “Có chuyện gì?”
“Giáo viên dạy múa mới đã đến, mọi người phải đi xuống gặp mặt giáo viên.” Người phụ nữ nói: “Tiểu thư mau xuống tầng đi thôi.”
Nói xong cũng không đợi Vu Uẩn trả lời đã quay người rời đi.
Vu Uẩn nhìn người phụ nữ đi tới trước cửa căn phòng chếch đối diện.
Mất một lúc cửa phòng mới mở, cô gái với mái tóc nhuộm đủ loại màu sắc ló đầu ra, miệng chậm rãi thổi bong bóng.
Người phụ nữ nhắc lại lời nói lúc nãy, nói xong là đi.
Bà ta biến mất ở khúc rẽ cầu thang, không đi gõ cửa thêm phòng nào nữa.
Bong bóng trên miệng cô gái ‘bụp’ một tiếng vỡ tan, dính quanh miệng cô ấy.
Cô gái vừa l**m kẹo cao su quanh miệng vừa đi về phía Vu Uẩn: “Em trai à, trông em đẹp trai thật đấy.”
Vu Uẩn cười thẹn thùng: “Chị cũng rất xinh đẹp.”
Cô gái được khen nên rất vui mừng, giơ tay ra, tự giới thiệu bản thân: “Chị tên Thải Y, hi vọng sau này chúng ta cùng chung sống vui vẻ.”
Vu Uẩn bắt tay với cô gái: “Vu Uẩn.”
“Người đẹp mà tên cũng hay nữa.” Thải Y cười thành tiếng: “Đi thôi, xuống tầng xem xem.”
Thải Y và Vu Uẩn đi tới đầu cầu thang, đúng lúc có một người chơi nam đi từ trên tầng xuống, anh ta dùng ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng liếc bọn họ, hừ một tiếng không rõ ý tứ, tiếp tục đi xuống tầng.
Thải Y lấy tay che miệng, nói với Vu Uẩn: “Lợn lúc nào cũng thích hừ hừ.”
Vu Uẩn: “…”
Hiển nhiên người chơi nam kia đã nghe thấy, anh ta dừng giữa cầu thang, quay đầu nhìn bọn họ: “Cô nói cái gì?”
Bàn tay che miệng của Thải Y xoay ra, làm bộ dạng hét lên: “Tôi nói, lợn lúc nào cũng thích hừ hừ.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm Thải Y, ánh mắt đó giống như là muốn nuốt chửng cô ấy vậy.
Ngay lúc này, trên tầng lại phát ra tiếng bước chân.
Một cô gái mặc lễ phục màu đỏ thẫm cùng với người phụ nữ gõ cửa vừa nãy lần lượt bước xuống.
Người phụ nữ thấy bọn họ đứng chặn ở cầu thang, sắc mặt sa sầm: “Các vị đứng ở đây làm cái gì, tất cả nên đi xuống tầng rồi.”
Ánh mắt người chơi nam viết rõ mấy chữ ‘đợi đó cho tôi’, quay người đi xuống.
Thải Y bĩu môi, có NPC ở đây, vẫn chưa rõ tình hình hiện tại thế nào, cô ấy cũng không tiếp tục nói gì nữa.
…
…
Trong đại sảnh dưới tầng đã có người.
Là một người phụ nữ trung niên ôm cánh tay, vẻ mặt sợ hãi và một người đàn ông mặc đồ ở nhà, sắc mặt trắng bệch.
Trạng thái của hai người đều không ổn lắm, trông không giống người chơi lâu năm có kinh nghiệm.
“Mọi người cũng là người chơi đúng không?” Thấy có người xuất hiện, người đàn ông đó vội vàng lên tiếng, ánh mắt mong đợi dừng trên người bọn họ.
Người đàn ông suýt nảy sinh xung đột với Thải Y lúc nãy không hề để ý tới bọn họ, đi thẳng sang một bên khác.
“Chẳng phải rất rõ ràng rồi hay sao.” Thải Y sờ mái tóc đủ loại màu sắc của mình: “Anh nhìn khí chất của tôi xem, chắc chắn là người chơi rồi.”
Người đàn ông nghẹn ngào nói: “Dọa chết tôi rồi…”
Thải Y: “Sao mấy người lại bị dọa ra nông nỗi này, gặp phải chuyện gì đáng sợ à?”
Người đàn ông mặc đồ ở nhà với người phụ nữ trung niên không gặp phải chuyện gì đáng sợ, chỉ là…
“Thế nên hai người đều là lần đầu tiên?!” Thải Y hết sức kinh ngạc, giọng nói cũng cao vút lên.
Hai người chơi đều mang vẻ mặt sợ hãi.
“Đây chính là phó bản tử vong sao?” Thải Y xuýt xoa, chắp hai tay cầu nguyện, dáng vẻ từ bỏ giãy giụa: “Tôi phải bắt đầu nghĩ xem tên trên mộ của tôi là gì rồi.”
Cô gái mặc lễ phục lên tiếng: “Phó bản tử vong có người chơi mới?”
Trừ Vu Uẩn, tất cả mọi người đều là lần đầu tiên vào phó bản tử vong, lam sao biết phó bản tử vong có người chơi mới hay không.
Người đàn ông nghe thấy từ khóa thì trở nên kích động: “Phó… Phó bản tử vong? Đây là phó bản tử vong? Tại sao tôi lại vào phó bản tử vong?”
Vào phó bản đã rất đáng sợ rồi, tại sao lại còn vào phó bản tử vong?
“Chúng tôi không trả lời được câu hỏi này của anh.” Thải Y vẫn chưa nghĩ xong tên trên mộ quay ra tiếp lời.
Người đàn ông vẫn muốn hỏi gì đó, cửa đại sảnh đột nhiên mở ra, cô gái mặc áo gió màu đỏ bước từ ngoài vào.
Cô ôm một túi giấy trong tay, vật lồi lên có màu sắc sặc sỡ.
“Các em đang nghênh đón tôi sao?” Cô gái nhìn thấy bọn họ, ánh mắt hơi lóe lên: “Thật là khách sáo quá đi.”
Mọi người: “…”
“Chào các em, rất vui vì gặp được các em.” Cô gái cười híp mắt chào hỏi: “Cô là giáo viên dạy múa của các em, cô họ Tô, các em có thể gọi cô là cô Tô. Sau này, cô sẽ tận tình dạy bảo các em.”
——————
Lời tác giả
Xin đừng thay thế vào thế giới hiện thực, một vài yếu tố xuất hiện trong đây chỉ là tùy ý tưởng tượng và tìm hiểu.